Lúc Ngải Nhĩ Khải đưa họ đến khu chăn nuôi đã là hơn bốn giờ chiều, họ cũng không lập tức nghỉ ngơi mà đi đưa thuốc, Nguyễn Lưu Tranh, Vương Dịch và hai người khác thì đi đến nhà người dân chữa bệnh lần trước hỏi thăm, kiểm tra tình hình hồi phục sau điều trị của họ, bận rộn một hồi rất nhanh đã đến bảy giờ.Bà nội và mẹ Khố Á Tây đến thẳng nhà người dân tìm hai cô, còn nói, bác sĩ Vương và bác sĩ Nguyễn đã đồng ý đến nhà họ ăn tết.Hai người lại một lần nữa cảm động vì sự nhiệt tình của người dân du mục, trực tiếp bị bà nội và mẹ Khố Á Tây kéo về nhà.Trên đường, kết quả lại gặp bố mẹ Ngải Nhĩ Khải, sau khi nhìn thấy Lưu Tranh liền nhiệt tình tiến lên đón tiếp.Mẹ Ngải Nhĩ Khải kéo tay Nguyễn Lưu Tranh, mới cô đến nhà mình ăn tết.Đối với việc mình đột nhiên trở nên hot như vậy, Nguyễn Lưu Tranh vẫn nhất thời không quen, trong quá trình bị hai bà mẹ kéo qua kéo lại, mẹ Ngải Nhĩ Khải chỉ chỉ vào đầu, nói Ngải Nhĩ Khải đau đầu, mời cô đến khám lần nữa.Vừa nói như vậy, bà nội Khố Á Tây cũng không thể kiên trì thêm nữa, thả Nguyễn Lưu Tranh ra, mỗi người một người, kéo về nhà.Trong nhà Ngải Nhĩ Khải đã tràn ngập không khí đón tết, rất nhiều người ngồi xung quanh nhà, ai ai nhìn thấy khách cũng tươi cười, trên bàn để một mâm cực lớn gà, thịt dê nướng, cơm nắm và đủ các món ngon, thoạt nhìn đã khiến người ta thèm ch ảy nước miếng, các loại hoa quả như nho, dưa hami, lê..
cũng được đặt lên bàn, trên những trái ngon mê người còn đọng lại giọt nước.Ngải Nhĩ Khải thấy cô tới thì vui mừng không thôi, nhất thời tay chân luống cuống, đỏ mặt lấy ghế cho cô, mời cô ăn uống.“Nghe nói đầu cậu vẫn còn đau?” Cô vội bảo cậu ta đừng gấp.Ngải Nhĩ Khải lắc đầu, rất thật thà nhìn mẹ mình.Nguyễn Lưu Tranh lập tức hiểu ra, đây là mẹ Ngải Nhĩ Khải “đấu trí” với bà nội Khố Á Tây, không khỏi nở nụ cười.“Hay là…hay là ăn cơm trước đi!” Mẹ Ngải Nhĩ Khải kéo Nguyễn Lưu Tranh vào chiếu, giới thiệu với mọi người, “Đây là bác sĩ đã chữa trị cho Ngải Nhĩ Khải! Đến từ Bắc Kinh!” Sau đó lại giới thiệu họ hàng thân thích đang ngồi cho Nguyễn Lưu Tranh.Đối với khách từ xa tới, những người dân du mục vô cùng hoan nghênh, huống chi lại còn là ân nhân cứu mạng Ngải Nhĩ Khải, mọi người lập tức để Nguyễn Lưu Tranh ngồi ở trung tâm nhất, sau đó vô cùng náo nhiệt bắt đầu bữa cơm.Ngải Nhĩ Khải còn cho cô một ly rượu sữa ngựa lớn, đối với thứ gọi là rượu này, cô thực sự sợ, ám ảnh lần trước uống say vẫn còn, liên tục xua tay, làm thế nào cũng không chịu uống, lại thanh minh mình không uống được rượu, mặc kệ mọi người giải thích rượu này không phải rượu gì gì đó.Đối mặt với đợt tiến công khuyên bảo của tất cả mọi người, cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ được rồi, nhưng rượu này cô thực sự không muốn uống, đang lúc khó xử đó, Ngải Nhĩ Khải đứng ra giúp cô giải quyết dứt khoát, không uống thì không uống, vậy thì ăn nhiều thịt dê nướng một chút.Lúc này mọi người mới buông tha cô, cô âm thầm thở phào một hơi, “Cảm ơn cậu.”Ngải Nhĩ Khải vẫn nở nụ cười thật thà, “Có lẽ là cô không uống quen, ăn thứ cô thích đi.”Đây gần giống như là câu hoàn chỉnh đầu tiên Ngải Nhĩ Khải nói với cô, cô gật gật đầu, biểu thị cảm ơn một lần nữa.Sau khi ăn một bữa cơm tuyệt vời ở nhà Ngải Nhĩ Khải, bên ngoài vang lên tiếng nhạc, hứng thú của mọi người tăng vọt, nhao nhao ra ngoài ngắm trăng.Ngải Nhĩ Khải đợi cô, “Chúng ta cũng đi cùng đi.”“Được!” Cô vui vẻ đồng ý.Bóng đêm bên ngoài đã nồng, người dân du mục đàn lên tiếng đàn Dombra, tiếng nhạc vui vẻ đã vang lên.
Trăng sáng treo trên cao, trời quang đất rộng, là cảnh tượng cô không thể nhìn thấy được trong thành phố vì bầu trời đã bị nhà cao tầng chia cắt.“Ánh trăng đẹp quá.” Cô không khỏi cảm thán.“Cô thích chỗ chúng tôi sao?” Ngải Nhĩ Khải vừa vui mừng vừa ngượng ngùng.“Ừm!” Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh bình thản, trời đất bao la, trong lòng cũng rộng rãi.Ngải Nhĩ Khải hé môi cười, càng lộ ra vui mừng.Đám người Vương Dịch cũng ra ngoài ngắm trăng, mọi người tụ tập lại một chỗ, hòa mình với những người dân du mục, ăn bánh trung thu, nếm thử hoa quả tươi, vỗ tay theo bài hát, trăng tròn của nhân gian, đâu đâu cũng giống nhau, nơi nơi cũng bất đồng.Trong đám người náo nhiệt, ngược lại càng dẫn dắt nỗi nhớ.Cô ở đây ngắm trăng hát hò, người đó đang làm gì? Trực ban sao?Tâm tình vốn dĩ đang tăng cao đột nhiên trùng xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn vầng trăng sáng ở xa xa mà ngây người.Trên thế giới chỉ có một ánh trăng, cho nên cái cô nhìn thấy ở đây chính là cái anh nhìn thấy, cho nên có thể giả vờ như khoảng cách của họ thực sự rất gần…Ở đây chênh lệch nhiệt độ ngày đêm hơi lớn, cô mặc bộ quần áo mỏng manh cảm thấy lạnh, không kìm được ôm lấy cánh tay.Không lâu sau, trên người ấm áp, thấy mẹ Ngải Nhĩ Khải cười hiền lành, hóa ra là bà mẹ khoác cho cô một bộ quần áo, còn hòa nhã nói với cô, “Sạch sẽ, đồ mới.”“Cảm ơn cô.” Cô vội nói.“Mặc vào, đẹp.” Bà mẹ cười nói.“Vâng!” Cô sẽ không trái ý tốt của bà mẹ, đứng dậy mặc áo.
Vẫn là váy, màu đỏ thẫm, hơi lớn đối với cô, có điều đúng lúc có thể mặc bên ngoài quần áo.“Đẹp!” Một tiếng này lại là Ngải Nhĩ Khải nói, sau đó mời cô, “Ra kia nhảy đi!”Thấy đám người nhanh nhẹn nhảy múa trong tiếng nhạc vui vẻ, cô đứng bên cạnh Vương Dịch cười, cúi đầu nhìn Vương Dịch, chị ấy lại nói, “Chị không biết! Chị hoàn toàn không biết! Tay chân không phối hợp được! Em đi đi!”Ngải Nhĩ Khải chỉ chỉ đám người đang nhảy múa, “Nhìn kìa! Bọn họ cũng đang nhảy!”Nguyễn Lưu Tranh biết, bọn họ mà cậu ta nói là chỉ những du khách ở nơi khác đến, lúc này cũng đang vừa múa vừa hát với người dân bản xứ.“Đi thôi! Biết nhảy thì đi nhảy đi!” Vương Dịch đẩy cô.Lúc này, một cô gái trẻ tuổi đi qua, kéo Vương Dịch lên, nhất định phải dạy chị ấy nhảy, Vương Dịch hoàn toàn bất đắc dĩ cũng nhảy loạn theo.“Mau tới đi, tôi dạy cô.” Ngải Nhĩ Khải cũng nói.Nguyễn Lưu Tranh thấy Vương Dịch không có bước nhảy nhịp nhàng nhưng lại học rất tập trung, không khỏi nở nụ cười, cũng gia nhập vào trong đám người nhảy múa.Cô có nền tảng điệu nhảy dân tộc, mấy thứ vũ đạo này đối với cô mà nói hoàn toàn không có khó khăn gì, theo nhịp điệu một lát đã vô cùng quen thuộc, bao gồm cả những động tác di chuyển cổ đặc biệt của họ, lúc cô rất nhỏ đã biết, cho nên Vương Dịch nhìn cô nhảy, kinh ngạc không thôi, “Wow, em là dân chuyên nghiệp! Mau dạy chị!”Cô cười ha ha, dừng chân lại, dạy Vương Dịch từng chút từng chút, không bao lâu sau Vương Dịch cũng có thể nhảy vài động tác đơn giản.Dần dần người tham gia đoàn nhảy càng ngày càng nhiều, cô mặc trang phục dân tộc, xoay tròn, tươi cười cùng những cô gái bản địa.Một khi đã vận động thì sẽ quên hết mấy suy nghĩ ưu sầu, cô nhảy múa cũng dần dần quên nỗi tương tư, chỉ là, có đôi khi, cảm ứng chính là một chuyện kỳ diệu như vậy, cô đang mặc váy xoay tròn, đột nhiên cảm thấy có gì không thích hợp, cô dừng lại, bỗng quay người, nhìn về phía bóng tối ngoài đám người.Trong bóng cây hồ dương, một bóng người chậm rãi đi ra, ánh trăng sáng vằng vặc, thân ảnh cao gầy nhàn nhạt, ánh trăng róc rách như bạc, cũng không bằng ánh sáng rực rỡ trong mắt anh.Cô gần như không tin vào mắt mình, cho rằng đây là một giấc mơ, nhất định là mơ, đã vô số lần gặp hình ảnh như vậy trong mơ, anh cười nhàn nhạt đi về phía cô, cô chạy lại phía anh, cuối cùng vồ hụt.Cô dùng sức dụi mắt, đúng, nếu như là mơ chỉ cần dụi mắt là anh sẽ biến mất!Nhưng cô dùng sức dụi mấy lần, cảm giác tròng mắt sắp bị mình dụi hỏng rồi, vì sao anh vẫn còn ở đó? Vì sao vẫn ở đó?!Lúc này cô mới bừng tỉnh, cho nên anh đến là thật! Không phải mơ!Nháy mắt, viền mắt nóng rực lên, nước mắt tràn mi, ra sức tách đám người ra, điên cuồng chạy về phía anh.Người xung quanh nhìn cô khó hiểu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Cô đâu còn để ý được ánh mắt của người khác?Trời, đất, trăng, còn có dáng hình cô ngày nhớ đêm mong.
Giờ này khắc này, là toàn bộ thế giới của cô…Cô chạy một mạch về phía đó, lúc gần tới nơi lại vấp phải một hòn đá, khiến cô gần như ngã sấp xuống, cô cũng không thèm để ý, trực tiếp quăng mình về phía anh, nặng nề đập vào иgự¢ anh.
Ngã thì ngã! Dù sao cũng có anh!Cánh tay quen thuộc gắt gao khảm cô vào trong иgự¢, nước mắt của cô lã chã rơi.Cô ôm cổ anh, treo trên người anh, cả người bị anh ôm cách xa mặt đất, cô vừa rơi lệ, vừa tham lam hít hà mùi hương trên người anh, cái ôm đã lâu này khiến cô cảm thấy thời gian xa cách còn dài hơn sáu năm đó của cô…Ai cũng không nói gì, chỉ ôm, ôm thật chặt, cô có thể cảm nhận được cánh tay anh càng ngày càng chặt, có thể cảm nhận được gốc râu của anh cọ cọ trên gò má và bên tai cô, tất cả đều chân thật như vậy, anh của cô sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này?Khôi phục lại tinh thần cắn một cái lên vai anh, mà quần áo của anh đã sớm bị nước mắt của cô làm cho ẩm ướt.Nghe thấy anh “ui” một tiếng nhịn đau, hừ, nắm đấm của cô nện xuống, “Đồ lừa đảo! Anh là đồ lừa đảo! Không phải là đi làm sao? Không phải là trực đêm sao? Anh lừa em! Lừa em!”Anh để mặc cho cô đấm, chỉ ôm chặt cô, cười khẽ bên tai cô, “Đây không phải anh đến để trực ban sao?”“Anh…có ý gì?” Cô tức giận cực kỳ, lại dùng sức cắn một cái trên vai anh..