Trầm Ngang theo thói quen muốn vươn tay thay Mộc Mộc lau nước mắt, nhưng cánh tay vừa động, lại phát hiện vướng bàn gỗ cồng kềnh, bọn họ cách nhau thật xa xôi.
Anh mất đi tự do, ngay cả chuyện giúp cô lau nước mắt cũng không thể làm được.
Trầm Ngang chua xót âm thầm thu cánh tay, chầm chậm nói: “Mộc Mộc, về sau anh không thể chăm sóc em được nữa rồi.”
Mộc Mộc cúi đầu, nước mắt xuôi theo sợi lông mi rơi xuống đất.
“Về sau em không được tùy hứng nữa, trước khi nổi giận thì phải hít sâu, ở nơi làm việc thì tuyệt đối không được nói xấu đồng nghiệp, trước khi ngủ phải nhớ bỏ tay vào trong chăn nếu không sáng mai dậy tay sẽ bị tê buốt, mỗi khi đến ngày thì phải nhớ không được uống nước đá cũng như ăn cay, lần trước ăn cay cho nên em mới bị đau bụng mấy ngày ......”
Cho dù ở trong tình trạng này, nhưng người anh lo lắng nhất, vẫn là cô.
Tới lúc này Mộc Mộc mới biết, anh quan tâm, lo lắng cho cô biết bao.
Trong lòng cô vô cùng hối hận -- tại sao trước đây, có nhiều thời gian như vậy nhưng cô lại không trân trọng anh nhiều hơn.
“Em hứa với anh.” Mộc Mộc nghẹn ngào nói.
Cô quyết định, bất luận anh muốn cô làm gì, cô đều sẽ đồng ý.
Bởi vì anh là Trầm Ngang của cô.
“Còn một chuyện cuối cùng, mong em hãy hứa với anh.” Trầm Ngang nói từng chữ: “Mặc kệ anh bị kết án bao nhiêu năm, anh cũng không muốn em tới xem phiên tòa.”
Mộc Mộc vội ngẩng đầu, nước mắt đọng trên lông mi bởi vì động tác bất ngờ này mà rơi xuống đất.
“Tại sao?”
Giọng nói anh nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô, nhưng ý của anh lại hoàn toàn tương phản: “Mộc Mộc, em còn trẻ, bây giờ là độ tuổi đẹp nhất của em. Em cần có một người bạn trai quan tâm, chăm sóc em, có thể đưa đón em đi làm, có thể làm bạn khi em bị bệnh, có thể an ủi khi em không vui. Em cần một người như vậy, chứ không phải một tên tội phạm bị nhốt trong tù như anh.”
“Đó không phải là những gì em muốn, em muốn anh!” Mộc Mộc kích động phủ nhận.
Quan tâm chăm sóc, làm bạn an ủi, cô không cần những thứ đó.
Chỉ cần hai người vẫn còn tình cảm thì cô sẽ không thấy cô độc chút nào.
Giọng nói Trầm Ngang đầy từ tính, ngăn chặn kích động của Mộc Mộc: “Mộc Mộc, hứa với anh, sang Anh đi.”
“Anh muốn em ở bên Lục Ngộ sao?” Mộc Mộc bỗng nhiên nổi nóng: “Trầm Ngang, anh không tin em ư?”
Trầm Ngang mỉm cười lắc đầu, nụ cười cay đắng.
“Nhưng anh từng hứa sẽ chăm sóc em cả đời, anh từng hứa rất nhiều lần, anh đã hứa thì nhất định phải thực hiện!” Mộc Mộc khàn khàn nói.
“Mộc Mộc, anh xin lỗi, anh vô dụng, bây giờ anh không còn cách nào để thực hiện lời hứa của mình nữa.” Trầm Ngang đứng dậy, chủ động kết thúc cuộc gặp mặt này: “Mộc Mộc, quên anh đi, hãy tìm một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho em. Chỉ khi em sống tốt, anh ở trong này mới không bị dày vò...... Bây giờ, đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em thôi.”
Anh chỉ để lại cho cô bóng lưng thẳng tắp, ánh hoàng hôn qua khung cửa sắt chiếu vào, phủ lên người anh, phảng phất nỗi cô đơn vô tận.
Từ đó về sau, Mộc Mộc sợ nhất là ánh hoàng hôn.
Cô không muốn từ bỏ, sau khi về nhà cô liền bắt đầu suy nghĩ biện pháp, bắt đầu tìm người có thể giúp được Trầm Ngang. Cô sử dụng tất cả các mối quan hệ mà mình biết, mặc dù bị đối xử lạnh nhạt, khinh rẻ, nhưng chỉ cần họ giúp được Trầm Ngang, cô sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên, tất cả đều thất bại.
Ngay cả Trầm Thịnh Niên cũng khuyên cô nên từ bỏ: “Nếu có biện pháp, chú tôi đã không chịu giơ tay chịu trói rồi.”
Nhưng Mộc Mộc không muốn từ bỏ, chỉ cần có một tia hy vọng, cô đều nguyện ý thử. Nhưng liên tiếp bị từ chối, liên tiếp tuyệt vọng gần như khiến cô bị tẩu hỏa nhập ma.
Cuối cùng, cô thậm chí còn đi tìm Mạc Quyên.
Phó lão gia vừa mới qua đời, Mạc Quyên bận bịu chiến đấu với Phó Lỗi, căn bản không thời giờ gặp cô. Mộc Mộc đợi cô ấy trong văn phòng suốt hai ngày, rốt cuộc vào ngày thứ ba, cô cũng được gặp Mạc Quyên.
Mộc Mộc đang muốn mở miệng thì Mạc Quyên đã thẳng thừng nói: “Nếu cô đến là vì chuyện Trầm Ngang thì tôi khuyên cô chớ nên phí sức, về đi, tôi không giúp được cô cái gì đâu.”
Mộc Mộc nắm chặt tay: “Suy cho cùng thì Trầm Ngang vì giúp các người đối đầu với Phó Lỗi mới rơi vào kết cục ngày hôm nay. Nhiều năm qua, anh ấy giúp hai người nhiều như vậy, chẳng lẽ cô thật sự thấy ૮ɦếƭ không cứu?”
Mạc Quyên đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, dáng người mảnh khảnh duyên dáng, phản lên cửa kính thủy tinh như một bức tranh tuyệt đẹp.
Giọng nói của cô ấy hơi buồn bã: “Tôi rất muốn giúp anh ấy -- tôi nói với anh ấy rằng chỉ cần anh ấy không yêu cô nữa là có thể an toàn ra ngoài, nhưng anh ấy không muốn.”
Mạc Quyên xoay người lại, đặt tay lên ghế dựa, móng tay đỏ chót cũng không thể lấn át được vẻ đẹp của cô.
“Cho nên Lâm Mộc Mộc, kết cục hiện tại của Trầm Ngang, là do chính anh ấy lựa chọn .”
Mộc Mộc đè nén xúc động: “Thật sự là không có cách nào sao?”
“Có.” Mạc Quyên cười lạnh: “Cách duy nhất là quay ngược thời gian, trở lại ngày mà hai người chưa quen nhau.”
Lời nói Mạc Quyên tựa như một thùng nước lạnh, lập tức dập tắt mọi hy vọng còn sót lại của Mộc Mộc.
Mộc Mộc nhắm mắt, toàn thân run rẩy.
Lần này, Trầm Ngang thực sự khó thoát khỏi một kiếp .
“Hai người căn bản không hề hợp nhau nhưng lại cố tình ở bên nhau, cho nên tạo ra cục diện như vậy.”
Mộc Mộc mở mắt: “Hợp hay không hợp, không phải do cô nói.”
Có lẽ mỗi người có một lập trường khác nhau, cho nên cách nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
Trong tâm trí của cô, cô và Trầm Ngang hoàn toàn hợp nhau. Cả hai đều sẵn sàng hy sinh cho nhau, và trong cuộc sống, họ đều quý trọng tình cảm nhất.
Nếu không gặp chuyện không may này, kết quả của bọn họ sẽ giống như câu kết thúc của mỗi câu chuyện cổ tích “Từ đó, hai người bên nhau sống hạnh phúc suốt đời”.
“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc cô đã cho Trầm Ngang ăn bùa chú gì mà khiến anh ấy làm cho cô nhiều đến vậy.”
“Anh ấy cũng từng làm cho cô rất nhiều, chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu? Anh ấy chính là người như vậy, người phụ nữ được anh ấy yêu, chính là hạnh phúc.” Mộc Mộc đứng dậy quàng khăn, động tác nhanh lẹ đơn giản: “Đáng tiếc cô không biết trân trọng hạnh phúc này.”
Nói xong, Mộc Mộc không hề lưu luyến, vội bước nhanh ra ngoài.
Mạc Quyên kinh ngạc nhìn túi xách hermes số lượng có hạn mới mua hôm qua, trái tim như hóa thành hoa bồ công anh, phiêu tán khắp nơi.
Những kỷ niệm cùng với Trầm Ngang đều là những kỷ niệm đáng quý nhất của cô trong đời này.
Nhưng cuộc sống cũng giống như một cái bình chứa đầy nước, ta rót vào càng nhiều thì cũng sẽ tràn ra càng nhiều.
Cô đã có được căn phòng tràn ngập túi hermes, đồng thời cũng mất đi tình yêu đích thực.
Bây giờ Mặc Quyên rốt cuộc mới chịu thừa nhận, cô đã mãi mãi mất đi Trầm Ngang.
Mạc Quyên nhắm mắt, ảm đạm cười.