Tới gần sáng Mộc Mộc mới ngủ, đợi khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên đến đỉnh, giơ tay sờ soạng, chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, Trầm Ngang sáng sớm chẳng biết đã đi đâu.
Người đàn ông này dám ăn xong bỏ chạy? Rất không phong độ.
Mộc Mộc vừa lẩm bẩm, vừa bước ra khỏi phòng, phát hiện dưới phòng bếp có tiếng nói chuyện quen thuộc. Vội vàng chạy xuống, Mộc Mộc liền thấy Nghiêm Ny và Lục Ngộ đang ngồi trên bàn ăn.
Càng kỳ lạ hơn, Trầm Ngang đang xắn tay áo nhồi bột mì.
Thấy Mộc Mộc, Nghiêm Ny chạy tới ôm cô thật chặt.
“Lâm, ngày hôm qua làm mình sợ ૮ɦếƭ khi*p, mình còn trưởng cậu đi mua bột mì bị người ta bắt cóc. Bọn mình tìm cậu khắp nơi, suýt nữa là đi báo cảnh sát, may mà Trầm tiên sinh kịp thời nhờ người tới báo cho bọn mình, nhờ vậy mới biết cậu đang ở đây.”
Mộc Mộc âm thầm trừng mắt nhìn Trầm Ngang.
Cũng không khác bắt cóc là mấy, chỉ có điều kẻ bắt cóc cần thịt không cần tiền.
Nghiêm Ny không nhận ra không khí khác thường giữa hai người, tiếp tục nói: “Lâm, bạn trai của cậu thật tốt, vừa đẹp trai, vừa biết nấu ăn, cậu xem tư thế của anh ấy này, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ được ăn bánh bao thượng hạng rồi. Lâm, có người bạn trai như thế, cậu thật hạnh phúc!”
“Bên ngoài anh ấy biểu hiện hay ho vậy thôi, chứ bên dưới rất tệ.” Mộc Mộc khiêm tốn.
“Ở phương điện khác anh cũng biểu hiện không tồi mà.” Trầm Ngang cười nói.
Nụ cười kia có chút thâm ý, chỉ có Mộc Mộc mới hiểu được ý ngầm của anh -- anh chàng này đang khoe khoang khả năng trên giường của mình không tồi đấy mà.
Đúng là tự phụ.
Tuy nhiên anh ấy đúng là có quyền tự phụ -- ngay cả tư thế nhào bột cũng giống như các nghệ sĩ đang tiến hành sáng tác nghệ thuật -- áo sơ mi xắn tới khửu tay, bắp tay rõ ràng, cả người tỏa ra khí thế của người đàn ông trưởng thành đĩnh đạc.
Tóm lại, Trầm Ngang chính là một loại sinh vật giống đực có hornmon nam tính không ngừng bắn ra bên ngoài.
Cô đi đến bên cạnh Trầm Ngang, làm bộ như giúp đỡ nhưng thật ra nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi bạn trai cũ của em đến là có ý gì vậy, muốn thể hiện sự phóng khoáng của anh sao?”
“Cậu ấy là người tốt, anh cảm thấy ít nhất bọn anh không phải là kẻ thù.” Trầm Ngang nói.
“Đừng nói anh đang ám chỉ, muốn em và Mạc Quyên cũng làm bạn bè chứ?.”
Chỉ cần Trầm Ngang dám gật đầu, Mộc Mộc thề, cô tuyệt đối sẽ chặt đầu của anh xuống, băm nhỏ làm nhân bánh bao.
Trầm Ngang đương nhiên sẽ không tự tìm đường ૮ɦếƭ, anh dùng ngón tay dính đầy bột mì điểm lên mũi Mộc Mộc, phê bình: “Em nhỏ nhen quá.”
Phán đoán của Nghiêm Ny hoàn toàn chính xác, bánh bao Trầm Ngang làm quả nhiên có màu sắc hương vị rất hấp dẫn, thơm ngon ૮ɦếƭ người.
Da bánh trắng mọng, nhân bánh thơm phức, một khi ăn vào trong miệng thì muốn ngừng cũng ngừng không được.
Bốn người ăn rất nhiều, đến khi bụng Nghiêm Ny no căng mới buông đũa, vuốt bụng khó khăn nói: “Lâm, nếu mình là cậu, chắc chắn sẽ mau chóng nhốt anh ấy vào Ⱡồ₦g.”
Trầm Ngang đang thu dọn bát đĩa, nghe thấy lời này ngược lại không hề kiêu ngạo mà khiêm tốn nói: “Đâu có, anh phải tìm mọi cách nhốt Mộc Mộc vào Ⱡồ₦g mới đúng.”
Mộc Mộc thầm nghĩ, chẳng cần Trầm Ngang cố gắng, cho dù anh chỉ là một gốc cây héo úa thì cả đời này cô đã sớm cam tâm tình nguyện ở cạnh gốc cây này rồi.
Sau khi ăn no, bốn người đi ra phía sau của ngôi nhà, uống rượu vang được ủ trong hầm. Rượu vang ngọt ngọt chua chua, hương vị phức tạp, uống nhiều sẽ mang đến cảm giác say say.
Phía sau ngôi nhà mang theo những nét thăng trầm của lịch sử, Mộc Mộc khoác áo choàng, cảm thấy bản thân tựa như Jane Austen trong truyền thuyết.
“Cuộc đời quả nhiên kỳ diệu, không ngờ bốn người chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi như thế này.” Mộc Mộc thở dài.
“Bởi vậy nên mình mới thích thế giới này, trong cuộc sống tràn ngập những điều ta không thể đoán trước.” Nghiêm Ny ngẩng cổ, uống hết ly rượu.
Hai má của Nghiêm Ny hồng hồng phúng phính, nhìn qua khiến người ta hận không thể cắn một cái.
Rượu hết rất nhanh, Nghiêm Ny vẫn chưa muốn bỏ cuộc, gào thét muốn uống, Trầm Ngang chỉ có thể dẫn cô ấy vào trong hầm chọn rượu.
Giờ phút này, dưới tàng nho nặng trĩu cũng chỉ còn Mộc Mộc và Lục Ngộ vẫn im lặng suốt buổi.
“Tại sao anh lại không nói gì?” Mộc Mộc hỏi.
Những dây leo nhỏ mỏng manh che ánh sáng in trên gương mặt anh, giọng nói Lục Ngộ nhẹ nhàng mơ hồ: “Anh đang nhớ lại những chuyện đã trải qua, những chuyện tốt đẹp trong đời này.”
“Trong thực tế mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, em sợ phải nhớ lại, sợ phải đối diện với những việc không muốn nhớ.” Mộc Mộc vươn tay muốn che ánh sáng mặt trời, nhưng một tay cô không thể che hết thảy.
“Nhưng toàn bộ vũ trụ đều không ngừng biến hóa, nếu yêu cầu tất cả vật chất không được thay đổi thì người đau khổ chỉ có chính mình mà thôi.” Lục Ngộ khuyên nhủ.
“Vậy tình cảm thì sao?” Mộc Mộc hỏi.
“Tình cảm cũng sẽ thay đổi, đương nhiên không tính xấu đi, có lẽ nó sẽ phát triển theo hướng tốt hơn, chẳng hạn như thăng hoa.” Lục Ngộ đáp.
Mộc Mộc trầm mặc.
“Hiểu lầm giữa em và anh ta đã hóa giải chưa?” Lục Ngộ hỏi.
“Có hóa giải một phần.” Mộc Mộc bỏ tay xuống, từ bỏ ý định nắm giữ ánh sáng.
“Lâm Mộc Mộc mà anh quen không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, tại sao em không tiếp tục làm rõ mọi chuyện?” Lục Ngộ uống một ngụm rượu, hỏi.
“Có lẽ giống như anh nói, toàn bộ vũ trụ đều không ngừng biến hóa, em cũng đã thay đổi. Em trở nên yếu đuối, em không thể chịu đựng được nỗi đau khi mất đi anh ấy.” Mộc Mộc che mặt.
Cô chỉ có thể thầm an ủi chính mình, có lẽ đều do cô nghĩ nhiều, có lẽ Trầm Ngang và Mạc Quyên vốn không có chuyện gì.
“Trầm Ngang mặc dù ở phương diện nào đó không được xem là người tốt, nhưng anh tin tình cảm của anh ta dành cho em.” Lục Ngộ khuyên bảo.
Mộc Mộc đương nhiên tin tưởng tình cảm Trầm Ngang dành cho mình, nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận là, anh yêu cô nhưng đồng thời trong trái tim của anh vẫn chứa một phần tình cảm khác, một người phụ nữ khiến anh không thể nào quên.
Mộc Mộc thì thào hỏi: “Đàn ông có thể cùng lúc yêu hai người phụ nữ được sao?”
“Con người rất kỳ lạ.” Lục Ngộ ăn ngay nói thật.
Mộc Mộc thoát khỏi dòng cảm xúc, lúc này mới ý thức được bản thân đang nói chuyện tình cảm hiện tại với bạn trai cũ. Không khỏi hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Em xin lỗi, em không nên nói với anh những chuyện này.”
“Đừng,” Lục Ngộ ngăn lại câu xin lỗi của cô: “Mộc Mộc, anh rất vui khi em có thể nói với anh những chuyện này. Tựa như vừa rồi đã nói, điều này chứng tỏ tình cảm của chúng ta đã trở nên thăng hoa -- bạn bè thật sự là những có thể tâm sự với nhau mọi chuyện.”
Mộc Mộc chuyển tầm mắt nhìn về ngọn núi xa xa, đôi mắt hồng hồng: “Em luôn thấy, có thể gặp được anh là may mắn lớn nhất của đời em.”
“Mộc Mộc, lúc trước trái tim em chọn anh ta, chứng tỏ em đã xác định rõ tình cảm của mình rồi.” Lục Ngộ dặn dò: “Cho nên em phải tin tưởng bản thân, tin tưởng Trầm Ngang, cũng như tin tưởng tình cảm của hai người.”
Mộc Mộc gật đầu đáp ứng.
Nhưng trong lòng vẫn bị bao phủ một tầng sương mù.
Cô từng vô cùng tin tưởng tình cảm giữa cô và Trầm Ngang, nhưng bây giờ, cô không thể.
Phó lão gia bệnh nặng đã bước vào quá trình chăm sóc đặc biệt. Ở công ty, ngoài mặt mọi chuyện tưởng chừng như bình thường, nhưng trên thực tế, các thế lực bên trong đang đấu đá lẫn nhau, mâu thuẫn sắp bùng nổ.
Trầm Ngang bắt buộc phải quay trở về càng sớm càng tốt.
Tại sân bay, Nghiêm Ny và Lục Ngộ đi tiễn hai người.
Nghiêm Ny ôm Mộc Mộc: “Lâm, đúng như Lục Ngộ nói, cậu thực sự là một cô gái rất tốt.”
“Cậu có tin mình sẽ không bao giờ nói dối cậu không?” Mộc Mộc đột nhiên hỏi.
Nghiêm Ny thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu.
“Vậy cậu phải nghe lời mình, sớm nắm chặt Lục Ngộ đi.” Mộc Mộc nháy mắt ra hiệu.
Nghiêm Ny từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Nếu có thể, mình nhất định sẽ làm như vậy.”
“Đến giờ rồi, Trầm Ngang đâu nhỉ?”
Mộc Mộc nhìn xung quanh, phát hiện Trầm Ngang và Lục Ngộ đang đứng nói chuyện ở một góc nhỏ, cô đi tới, hai người lập tức ngừng nói.
“Hai người đàn ông mà cũng phải thầm thầm thì thì à?” Mộc Mộc kháng nghị.
“Không phải thì thầm, chỉ là đang nói xấu em thôi.” Trầm Ngang mỉm cười khoác tay lên vai cô: “Được rồi, đã đến giờ, đi thôi.”
Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc phải chia tay. Mộc Mộc vẫy tay tạm biệt Lục Ngộ và Nghiêm Ny.
Khi bóng lưng Mộc Mộc và Trầm Ngang biến mất, Nghiêm Ny mới hạ nụ cười, nhìn Lục Ngộ nói: “Được anh yêu, cô ấy thật hạnh phúc.”
Lục Ngộ cúi đầu, hàng mi rũ xuống che khuất đôi mắt, gương mặt mang theo vẻ cô đơn hiu quạnh: “Nghiêm Ny......”
Những lời tiếp theo, anh không thể nói ra lời.
Nghiêm Ny giúp anh giải vây: “Được rồi, là em chủ động muốn giả vờ làm người anh theo đuổi, là em chủ động giúp anh, là em yêu anh, không liên quan gì tới anh cả.”
Lục Ngộ vẫn cúi đầu như cũ.
Ngày đó khi anh nhận được điện thoại của Mộc Mộc, nghe thấy tiếng cô khóc nức nở khiến anh lo lắng vạn phần, nhưng không có biện pháp. Tại giây phút đó, anh chỉ muốn cô xuất hiện ngay bên cạnh. Mà đối mặt với do dự của cô, anh đành nói dối -- anh đang theo đuổi một cô gái khác.
Lục Ngộ làm như vậy, chẳng qua là vì muốn để Mộc Mộc buông lỏng cảnh giác.
Mà sau khi biết lời nói dối này, Nghiêm Ny chủ động muốn giúp anh, diễn vai cô gái mà anh đang theo đuổi.
Anh thấy có lỗi với Nghiêm Ny, bởi vì anh không thể đáp lại tình cảm của cô.
Nhưng Nghiêm Ny lại rất thỏa mãn, ít nhất hai ngày qua cô đã được đóng vai cô gái trong giấc mộng của mình -- anh là người yêu của cô.
Cô cảm thấy đời này không uổng.
“Điều duy nhất em không hiểu là, tại sao anh lại nguyện ý buông tha cô ấy như vậy, chẳng lẽ vì một lần chẩn đoán sai?” Tuy Nghiêm Ny không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy Lục Ngộ nhìn Mộc Mộc, luôn là ánh mắt chăm chú.
Đó là một loại toàn tâm toàn ý.
Trước ngày chẩn đoán sai, Lục Ngộ phát hiện cơ thể không khỏe nên vào bệnh viện khám, bác sĩ bảo có thể bệnh ung thư của anh tái phát.
Tuy rằng sau này khi kiểm tra lại mới biết đây là chẩn đoán nhầm, nhưng Lục Ngộ vẫn sợ hãi.
Tiếp sau đó, anh đề nghị chia tay với Mộc Mộc.
“Thật ra y học trong tương lai sẽ phát triển mạnh mẽ, bệnh ung thư chắc chắn có thể chữa được mà. Hơn nữa những năm gần đây kết quả kiểm tra định kỳ của anh cũng không có dấu hiệu tái phát. Nếu anh yêu cô ấy, tại sao vẫn chia tay?” Nghiêm Ny hỏi.
Cô hy vọng Lục Ngộ và Lâm Mộc Mộc có thể ở bên nhau.
Cô yêu anh, nhưng sợ nhìn phải thấy anh cô đơn vắng lặng. Ngay từ lần đầu tiên ở bệnh viện, lúc đó anh mới bắt đầu hóa trị liệu, cô đã thấy anh luôn luôn hiu quạnh như vậy.
Tưởng như cô đơn đã thấm vào máu xương anh, không thể thay đổi.
Nhưng ngày Lâm Mộc Mộc xuất hiện ở sân bay, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, rực rỡ chói lóa.
Thế mới biết, hóa ra không phải trời sinh anh hiu quạnh, mà là người khiến anh không hiu quạnh không ở cạnh anh mà thôi.
“Anh rời khỏi cô ấy, không chỉ vì sợ bệnh ung thư tái phát làm liên lụy cô ấy, mà quan trọng hơn, anh ở trong tâm trí của cô ấy chỉ là quá khứ, mà hiện tại và tương lai của cô ấy lại là một người đàn ông khác.” Lục Ngộ cúi đầu thì thầm.
Anh ngẩng đầu nhìn máy bay trên bầu trời, như thể đang tự nói với mình: “Có điều, cho dù chỉ là quá khứ, cũng tốt lắm rồi.”
“Chỉ là quá khứ cũng tốt lắm rồi.”
Nghiêm Ny ngẩng đầu.
Thầm nghĩ, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mấy ngày qua.
Vĩnh viễn.