“Không thể nào.” Mộc Mộc che иgự¢, khẩu thị tâm phi: “Tao nhất định sẽ cự tuyệt .”
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
“Nhưng biểu cảm của mày rõ ràng là thực mong chờ a.” An Lương nháy mắt mấy cái: “Yên tâm, trước khi xuất hành tao sẽ giúp mày lên kế hoạch những thứ cần mua, đảm bảo an toàn.”
Mộc Mộc biết lời An Lương hoàn toàn có lý. Sáu ngày bốn đêm du lịch, không có đứa cháu nên bị sét đánh quấy rầy, cô và Trầm Ngang không có khả năng không phát sinh quan hệ.
Quan trọng hơn là cô cũng không bài xích chuyện cùng Trầm Ngang phát sinh quan hệ, tuy rằng thời gian hai người qua lại không tính là dài, nhưng tình cảm đúng chỗ, việc này rồi cũng sẽ xảy ra một cách tự nhiên thôi.
*Bài xích: chán ghét, không thích
Nghĩ thông điểm ấy, sau khi tan học Mộc Mộc lập tức đến thẳng cửa hàng bách hóa, mua kem dưỡng da và thuốc mỡ triệt lông.
Bởi vì, cho dù là thực vật thì cũng có ý thức bị ăn.
Nhất định phải thơm ngon.
Nghĩ đến mình không lâu nữa sẽ bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, Mộc Mộc vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.
Từ cửa hàng đi ra vừa đúng giờ ăn trưa, Mộc Mộc bèn gọi điện thoại cho Trầm Ngang.
“Anh đang ở đâu thế?”
“Cùng khách hàng ăn cơm, sao vậy em?.”
“Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Bây giờ anh hơi bận, để tối liên lạc với em sau nhé.”
“...... Vâng.”
Kết thúc cuộc gọi, Mộc Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ -- tuy rằng ngày thường Trầm Ngang luôn cuồng làm việc, nhưng dù bận thế nào cũng chưa từng sốt ruột muốn cúp điện thoại của cô giống như hôm nay.
Còn đang nghi hoặc bỗng cô phát hiện phía trước có hai thân ảnh quen thuộc.
Một là Trầm Ngang, một là Tần Hồng Nhan, hai người cùng nhau bước vào một nhà hàng.
Không phải nói cùng khách hàng ăn cơm ư? Sao lại ở cùng Tần Hồng Nhan thế này?
Nội tâm Mộc Mộc nghi hoặc càng sâu, suy nghĩ một lát, cũng đi vào nhà hàng.
Nhà hàng trang trí rất có phong cách, mỗi bàn đều được chia thành những gian nhỏ có màn trúc và giá sách bao quanh, Mộc Mộc lặng lẽ vào một gian phòng bên cạnh phòng của Trầm Ngang và Tần Hồng Nhan, ngồi xuống nghe lén.
Cô biết loại hành vi này không tốt, nhưng nếu không làm thế thì cô lại thấy trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào vậy.
Chỉ có thể an ủi chính mình, là do Trầm Ngang gạt cô trước.
Mộc Mộc nín thở lắng tai, nghe thấy Tần Hồng Nhan mở lời --“Trầm Ngang, hình như anh hơi quá đáng rồi.”
Một giờ sau, Mộc Mộc đẩy cửa phòng ngủ, chầm chậm bước vào.
Lưu Vi Vi thấy sắc mặt cô không khỏe, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộc Mộc lắc đầu: “Không có gì.”
Lưu Vi Vi không tin: “Không có gì mà mày lại chưng cái bộ mặt thất hồn chán nản thế hả? Còn có, không phải mày đi ra ngoài mua đồ sao? Sao lại không mang về?”
Mộc Mộc ngồi trên giường, cuộn người tự ôm lấy mình, trong giọng nói lộ ra tia mờ mịt: “Vốn đã mua được, nhưng cầm trên tay mới phát hiện đó không phải là hàng thật.”
“Mua được hàng giả à? Sao mày lại không nhìn kỹ hả?” Thấy sắc mặt Mộc Mộc không khỏe, Lưu Vi Vi cũng không có can đảm tiếp tục triển khai năng lực độc mồm của mình như thường ngày.
“Tao nhìn kỹ rồi, nhưng thực sự quá giống, nhìn không ra giả được.” Mộc Mộc chôn đầu sâu vào đầu gối, sắc mặt mỏi mệt.
“Vậy phải tìm ông chủ, dám bán hàng giả, thật đáng ghét, mày phải bắt ông ta bồi thường, phải để ông ta trả giá đại giới mới được!” Bạn học Lưu Vi Vi vô cùng khí thế săn tay áo, thoáng chốc lộ ra bản sắc nữ tử hán*.
*Nữ tử hán: giống nam tử hán, chỉ những người anh hùng
Mộc Mộc ngẩng đầu, sắc mặt dần trấn tĩnh: “Đúng vậy, phải để ông ta trả giá đại giới mới được.”
Mấy ngày sau chính là kỳ nghỉ Quốc khánh thường kỳ, vào buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ, Trầm Ngang đã đón Mộc Mộc đến sân bay.
Trong đại sảnh sân bay, Trầm Ngang thấy sắc mặt Mộc Mộc không khỏe bèn khoác tay lên vai cô, thân thiết hỏi: “Mấy ngày nay sao vậy, hẹn em đi chơi em đều từ chối. Có chuyện gì xảy ra à?”
Mộc Mộc cười gượng: “Không có, chỉ là bận viết luận văn tốt nghiệp, thời gian có chút gấp gáp.”
“Chuyên môn để sau, chờ về trường rồi lại tiếp tục viết, kỳ nghỉ này tập trung nghỉ ngơi thư giãn thôi.” Trầm Ngang nắm lấy đầu vai Mộc Mộc an ủi.
Mộc Mộc mỉm cười, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Anh nhanh đi gửi đồ đi.”
“Vậy em ngồi đây nghỉ ngơi nhé, tiện thể trông cặp sách giúp anh.” Trầm Ngang đưa cặp sách mang bên mình sang cho cô, dặn dò.
“Yên tâm, sẽ không mất được đâu.” Mộc Mộc nói.
“Mất hành lý không sợ, chỉ sợ mất em thôi.” Trầm Ngang cười.
Nhưng mà kỹ năng tán tỉnh lần này của Trầm Ngang lại không phát huy tác dụng -- Mộc Mộc trái với thường lệ không hề đỏ mặt.
Gửi đồ xong, hai người mang túi xách đi vào cổng an ninh trong sân bay.
Mộc Mộc đi trước, mọi thứ đều bình thường.
Mà cặp sách của Trầm Ngang lại xuất hiện vấn đề -- nhân viên kiểm tra an ninh từ trong cặp sách lấy ra một con dao găm.
Hai hàng lông mày Trầm Ngang nhíu chặt, giải thích: “Tôi thật sự không biết tại sao nó lại nằm trong cặp sách của tôi.”
Nhân viên kiểm tra an ninh nghiêm túc nói: “Thưa ông, mời ông đi cùng chúng tôi một lát.”
Trầm Ngang dù sao cũng là Trầm Ngang, tại thời điểm này trên mặt cũng chưa hiện ra sự hoảng sợ, chỉ ngẩng đầu, nhìn Mộc Mộc trước đó không xa.
Mộc Mộc lẳng lặng làm khẩu hình với anh.
Chỉ có ba từ.
“Kẻ lừa đảo.”
Lập tức, mọi thứ đều sáng tỏ.
Người bỏ dao đích thực là cô.
Giây lát đó, đầu óc Trầm Ngang vòng vo trăm ngàn xoay chuyển, anh chỉ kịp nói với Mộc Mộc một câu: “Tin anh, chờ anh giải thích.”
Sau đó Trầm Ngang bị nhân viên an ninh mang đi.
Mộc Mộc biết, chắc chắn lần này Trầm Ngang sẽ bị giữ ba đến năm ngày. Mà trong lúc đó, kế hoạch của cô sẽ là ‘ở Maldives hưởng thụ ánh mặt trời trên biển dưới trời xanh mây trắng’.
Đây là sự trả thù của cô.
Khi máy bay cất cánh, Mộc Mộc nằm thoải mái trong khoang hạng nhất, trong đầu vang vọng những lời nghe lén trong nhà hàng ngày đó --
“Trầm Ngang, hình như anh hơi đáng rồi.”
“Tôi quá đáng? Chị gái Tần, chị lợi dùng tôi để thoát khỏi Thịnh Niên, chẳng lẽ không quá đáng?”
“Trầm Thịnh Niên là đóa hoa kỳ lạ được nuôi trong nhà anh mà ra, đáng lẽ anh phải tự mình thu thập mới đúng. Hơn nữa lúc trước nếu không có anh, tôi sao lại bị cậu ta quấn lấy chứ?”
“Theo tôi thấy cô cũng là một đóa hoa kì lạ không nhỏ, cho nên có thể nói hai người chính là một đôi trời sinh, rất xứng.”
“Trầm Ngang!”
“Trợ lý Tần, tôi nói một lần cuối cùng, về sau xin đừng lấy tôi làm tấm chắn nữa, cô hẳn nên biêt, tôi ghét nhất là việc bị người khác lợi dụng.”
“Đúng vậy, anh ghét nhất bị người khác lợi dụng, nhưng lại thích lợi dụng người khác.”
“Cô muốn nói gì?”
“Lâm Mộc Mộc có biết anh đang lợi dụng con bé không?”
“Cái đó và cô không liên quan với nhau.”
“Đúng là không có liên quan với tôi, tôi chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Nhưng Trầm Ngang, Lâm Mộc Mộc chẳng qua chỉ là một cô bé mới lớn, vô cùng đơn giản, một cô gái như vậy rất dễ bị tổn thương. Nếu con bé biết anh vốn dĩ không thích con bé, chẳng qua là vì diễn trò cho Trầm Thịnh Niên xem mới theo đuổi con bé và cùng con bé qua lại, anh có biết rằng con bé sẽ đau khổ thế nào không? Trầm Ngang, tôi lợi dụng anh với điều kiện tiên quyết là biết anh là một con cáo già, có năng lực tự bảo vệ mình cường đại, ai ai cũng không thể gây tổn thương đến anh. Nhưng anh lại lợi dụng Lâm Mộc Mộc, so với anh chẳng khác nào cây cỏ, sinh vật đơn bào, thật sự là táng tẫn thiên lương*!”
*Táng tẫn thiên lương: dã man,tàn bạo v.v..