Chuyện Năm 2004 ( Phần 1) Ngày Chung Lỗi ra nước ngoài, anh đã kiên quyết không chịu để cho Lương Duyệt đi tiễn, hai người cứ giằng co nhau mãi khiến bữa sáng bị kéo dài, rồi sau đó cả hai ngồi lặng lẽ ăn, chẳng ai chịu từ bỏ. Sau khi húp nốt ngụm cháo cuối cùng, Chung Lỗi đứng dậy thu dọn bát đũa, Lương Duyệt ngăn anh lại và nói : “Cứ để đó đi, khi về em sẽ rửa.”
Nhưng anh vẫn không dừng tay mà vẫn chậm rãi thu dọn mấy chiếc đũa còn lại và chỉ một loáng sau đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn, sau đó anh mới đáp: “Em không thích rửa bát cứ để anh rửa!”
Yêu chiều quá mức là điều rất nguy hại, suýt nữa thì Lương Duyệt đã bật khóc vì những lời này của anh và nói rằng thực ra cô không muốn để cho anh đi.
Trong hai năm không có anh ở bên cạnh chắc chắn sẽ rất khó khăn. Trong những năm cô sống ở Bắc Kinh, may mà có anh ở bên cạnh nên những ngày tháng cay đắng gian khổ cũng trở nên ngọt ngào, và nó đã giúp cô tiếp tục sống. Nếu anh đi rồi, cô sợ mình sẽ không thể nào sống theo quỹ đạo như trước nữa.
Anh bê bát đũa đứng trước chậu nước, còn Lương Duyệt đứng dựa vào cửa nhìn anh cẩn thận rửa từng chiếc bát một, hết bên trong lại đến bên ngoài từng tí từng chút một, dường như anh đang muốn đem những giây phút còn lại cuối cùng in đậm vào trong kí ức, dường như anh không nỡ rời xa……
Lương Duyệt cảm thấy trong lòng rưng rưng, cô cố làm ra vẻ cứng cỏi nói : “Anh đừng rửa nữa, anh chỉ có thể giúp em được một lúc chứ đâu có thể giúp dược cả đời. Anh cứ làm như vậy chỉ tạo thành thói quen xấu cho em mà thôi, anh đi rồi từ ngày mai em biết tìm đâu ra người giúp việc cho mình?”
Khuôn mặt gầy guộc của anh ngây ra trong giây lát, rồi sau đó anh nhe răng cười, đáp, “Thấy chưa, đấy là báo ứng của việc em cứ bắt nạt anh đấy, chờ khi anh về xem em còn dám để cho anh rửa bát nữa không.”
Ngón tay cô khẽ động đậy, cô quay phắt người lại, xoay lưng về phía anh đáp: “Để em đi xem hành lí giúp anh, anh cứ để bát ở đó đi, em đã nói là không cần anh rửa giúp em rồi cơ mà.”
Hai năm chỉ là 670 ngày, nếu Lương Duyệt sống tới 70 tuổi thì đó cũng chỉ bằng 1/35 mà thôi, vì vậy cô đã thuyết phục mình rằng sau chuyến đi này của Chung Lỗi thì cuộc sống sau này sẽ khác hẳn.
Chỉ tiêu trong kế hoạch bồi dưỡng lần này của công ty chỉ có hai suất, trong số rất nhiều những ứng cử viên, Chung Lỗi là người duy nhất có ý muốn thảo luận về việc quay trở về, và cũng là người không được quyết định lựa chọn ngay lập tức.Không chờ anh nói hết, Lương Duyệt đã lập tức giơ tay lên tỏ ý tán thành. Chỉ có những người ngốc nghếch mới không chấp nhận kế hoạch đi bồi dưỡng miễn phí, huống chi phụ trách tập huấn lần này là Merrill Lynch, xếp thứ năm trên toàn thế giới, lại được đặt chân lên phố UÔN, vì thế mà danh tiếng chắc chắn sẽ hơn hẳn (cái mác bề ngoài chắc chắn sẽ tăng lên 2 chân kính). Vì thế Lương Duyệt không nói gì nhiều ngoài việc hết lòng ủng hộ để anh có cơ hội giành lấy xuất bồi dưỡng này.
Thực ra cuộc cạnh tranh ấy khá dễ dàng, trong thời gian làm việc ở tổng công ty Chung Lỗi đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm khi làm việc với các giám đốc, thêm vào đó anh còn có ưu thế tuổi đời còn trẻ, và anh đã vượt qua một người kém anh không đáng là bao.
Vào buổi tối công bố danh sách, cô đã vui sướng tới mức không sao ngủ được, cô cứ trăn trở ở trên giường và đòi anh nói cho cô nghe về những vấn đề chi tiết có liên quan đến Merrlill Lynch. Giọng anh rất trầm,anh cứ ôm cô từ phía sau, mặt vùi vào lưng cô, thì thầm nói cho cô nghe về lịch sử của tập đoàn Merrliii Lynch…….
“Merrlill Lynch có cơ cấu chi nhánh và văn phòng đại diện ở bốn mươi tư quốc gia, doanh số mà các khách hàng uỷ thác cho họ hiện nay lên tới 170 tỷ USD…….ngốc ạ…”
“Sao cơ?”……………..
“Anh không đi nữa, được không? Anh không muốn xa em.”Anh không thay đổi tư thế, hai tay vẫn ôm chặt lấy ngang lưng Lương Duyệt. Lương Duyệt bỗng thấy lòng quặn đau, cười và nói : “ Anh đúng là đồ vô dụng, chỉ có 2 năm mà cũng không thể thiếu phụ nữ được hay sao?”
Sau đó là một sự im lặng.
Lương Duyệt gắng sức kéo chiếc khoá lại, rồi xách chiếc hòm hành lý lên. Những thứ đựng trong hòm hành lý ấy là tất cả những gì mà Lương Duyệt đã phải dành cả một tuần lễ để chuẩn bị rất kỹ càng. Để làm được việc này, cô đã phải tham khảo ý kiến bạn bè và cả bạn của bạn là những người đã từng xuất ngoại, rồi sau đó chạy khắp mọi nơi, nhất là ở các khu chợ bán xỉ để mua cho bằng được mọi thứ đã được ghi ra một tờ giấy. Chính vì thế mà chiếc hòm rất nặng, nó chứa đựng tình cảm mà cô đã dành cho anh.
Chung Lỗi đi ở phía sau cô, nhìn theo bóng cô lẻ loi với chiếc valy, nói : “Ngốc ơi, anh thật sự là không muốn đi.” Cô gạt nước mắt, nhưng vẫn quay lưng về phía anh nói : “Đừng ngốc nữa, sự nghiệp mãi mãi là thứ quan trọng hơn phụ nữ, hơn nữa, em cũng sẽ không bỏ chạy theo người khác đâu, em sẽ ngoan ngoãn chờ đến khi anh trở về trong vinh quang để còn được thơm lây chứ!”
Có lẽ tất cả những người phụ nữ thời xưa khi tiễn chồng đi thi cũng đều tự an ủi mình như vậy, họ đã chứng minh sự kiên trinh và chung thuỷ nhất định sẽ chiến thắng sự tàn khốc của thời gian và nỗi cô đơn trong suốt mấy nghìn năm qua, họ đã chờ đợi cho đến khi tóc bạc xương khô và họ vẫn tin như rằng sẽ có một ngày chồng họ trở về vinh quy bái tổ, sẽ có một ngày chồng họ trở về đón họ trên chiếc kiệu tám người khênh… Những người không trở về là bao nhiêu, những người phụ nữ không chú ý và những người trở về nhưng bên mình lại có những thê thi*p xinh đẹp đi cùng, họ cũng không chú ý, chỉ cần người ấy chịu trở về cũng đã là sự khẳng định đối với niềm tin và lời thề kiên định lúc đầu, cũng đã là ân huệ lớn lao nhất đối với họ rồi.
Thực ra những người phụ nữ ấy đã đánh bạc, họ đem cả cuộc đời của mình để đổi lấy nửa câu thề của một người đàn ông. Chẳng cần người khác nói cho họ biết kết cục cuối cùng của canh bạc ấy là gì, bởi vì họ đã rất hiểu.
Nhưng điều ấy làm sao có thể ngăn được bước chân của những người đàn ông?
Cho nên buông xuôi mới là biện pháp tốt nhất của họ, và cũng là kết quả tốt nhất.
Thế nên, Lương Duyệt nhìn Chung Lỗi nói : “Đi đi, em chờ anh quay trở về để chỉ sông chỉ núi.”
Phía ngoài của sân bay Bắc Kinh có một con đường nhựa rất rộng, những hàng xe tắc xi chờ khách xếp dài cũng chẳng khác gì một con rồng co mình ờ đó. Người lái xe tắc xi sau khi đỗ xe lại, mở cửa xuống xe rồi đi lấy hành lý. Lương Duyệt ra khỏi xe, ngây người nhìn mặt trời, rồi hắt hơi liền mấy cái, Chung Lỗi cau mày hỏi : “Em cảm rồi à?”. Trên mặt Lương Duyệt vẫn còn dấu vết long lanh của hai dòng nước mắt, cô quay đầu lại trả lời anh : “Vâng, thời tiết hai hôm nay rất khác thường, có lẽ đêm qua em đã bị lạnh.” Anh đỡ lấy chiếc vali ra nhìn cô ngập ngừng : “Ngốc…”
“Sao cơ?” Lương Duyệt đưa tay lau mặt rồi tiếp tục mỉm cười.
“Mau về nhà ngủ đi, hãy uống một chút nước ấm. Sau khi tới nơi, anh sẽ gọi điện cho em.” Anh lại dặn dò như mọi khi, cứ làm như nơi đến trong chuyến đi này chỉ là ở vùng Hà Bắc mà thôi.
Cô gật đầu mỉm cười, “Vâng, em sẽ không vào đâu, cổ họng em rất đau, em sẽ theo chiếc xe này trở về nhà.”
Chung Lỗi đặt chiếc vali xuống rồi ôm cô vào lòng, cằm anh đặt vào vai cô, anh khẽ thở dài.
Lương Duyệt ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời, co mình trong lòng anh để cố giành lấy hơi ấm duy nhất trong ngày đông giá.
Ánh nắng mặt trời giữa ngày đông lạnh thực sự trở nên rất quý giá, vừa không gay gắt, lại cũng không nóng rát. Thời tiết Bắc Kinh không lạnh, nhưng mặt trời ở Bắc Kinh không có được hơi ấm, gió lạnh thấu xương. Nó cũng lạnh thấu xương chẳng khác gì băng giá.
Cuối cùng, anh đập mạnh vào sau lưng Lương Duyệt và nói : “Về đi, em hãy về nhà ngay đi. Em đã dành hết số thuốc cảm trong nhà cho anh mang đi, vì vậy khi trở về nhớ là phải vào hiệu thuốc mua cho mình một ít, nhớ chưa!” Khi phải rời vòng tay ấm áp, cô thậm chí không dám nhìn và quan sát vẻ mặt anh mà vội chạy nhanh tới chỗ của chiếc tắc xi, mở cửa ra rồi chui ngay vào trong xe. Còn anh xách chiếc vali vội vã đi về phía đại sảnh của khu chờ lên máy bay mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Trong khi chiếc xe vẫn còn chưa nổ máy, Lương Duyệt lặng lẽ mở cửa xe sau đó để lại mười đồng lên chiếc ghế rồi bước sang ngồi cạnh bên bánh xe chờ cho đến khi không nhìn thấy bóng anh đâu nữa.
Nước mắt rơi chan chứa trên khuôn mặt cô.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng đã rời đi, để lại cô một mình lẻ loi bên đường. Trong cơn gioa lạnh giá cuốn tung cả tà của chiếc áo nhung màu vàng, là một cô gái rất buồn nhưng vẫn không muốn để cho người khác nhìn thấy mình đang phải đối diện với sự chia ly như thế nào.
Rất lâu như vậy.
Cuối cùng cô mới lấy lại sức lực và từ từ đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn về phía mặt trời và mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Đây là thói quen mà cô đã hình thành nên trong mấy năm qua, mỗi khi buồn, thường nhìn về phía mặt trời và để cho nước mắt mặc sức tuôn rơi. Chỉ có như vậy, cô mới có cớ để nói rằng những giọt nước mắt ấy là những thứ chẳng liên quan gì đến nỗi đau trong lòng, như vậy mới có thể lừa dối chính mình, rằng thực ra đó là vì mấy cái hắt hơi vừa rồi .
Khi chiếc máy bay cánh bạc bay lướt qua đỉnh đầu, Lương Duyệt thậm chí còn không biết rằng liệu có phải là chiếc máy bay đã mang theo anh không, chiếc thân màu bạc của máy bay giữa làn mây trắng và bầu trời xanh còn nhỏ hơn cả chiếc móng tay của cô. Khi lướt qua đầu cô, tiếng động cơ của nó khiến đôi tai nhức nhối, khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nó trên bầu trời cũng là lúc âm thanh ấy tan biến đi một cách nhanh chóng, đến cả thời gian làm cho cô có cảm giác lưu luyến hầu như cũng không có. Bởi vì không nhìn thấy nên cô mãi mãi cũng không sao mường tượng ra được dáng hình anh lúc rời xa, và vì vậy cô cũng coi như anh chưa hề đi xa.
“ Lương Duyệt!” Có ai đó gọi cô từ phía sau. Cô quay đầu lại một cách khó khăn, cô mỉm cười và nhìn Phương Nhược Nhã đang chạy tới bằng đôi mắt vẫn còn rưng rưng lệ.
“ Chị Ba ơi, người đàn ông ấy của em đã đi rồi, chính là trên chiếc máy bay vừa rồi…” Cô nói trong hai hàng nước mắt xối xả tuôn trào, toàn thân cô run lên, mỗi một từ cô nói đều chứa đựng một nỗi đau như xé tâm can.
Phương Nhược Nhã ôm lấy cô bằng đôi tay của mình, rồi đưa tay vuốt ve mái tóc cô giống như một người mẹ và ra sức giữ để cô bớt run.
“ Mình biết, nhưng anh ấy sẽ quay trở về! Cậu đúng là một đồ ngốc, việc gì mà khóc, cứ như thể sinh ly tử biệt không bằng.” Phương Nhược Nhã khẽ phủi những giọt nước mắt của Lương Duyệt rơi trên áo cô, và châm biếm với vẻ bất cần.
“ Có thể sẽ không như vậy.” Ánh mắt Lương Duyệt mờ đi, toàn thân cô rã rời.
Không hiểu vì sao, cô luôn cho rằng đây sẽ là dấu chấm hết cho anh và cô.
Khi Lương Duyệt nhận được thông báo của tập đoàn Trung Thiên cũng là khi cô đang xử lý một vụ kiện ly hôn của một cặp vợ chồng đánh cãi nhau lu bù. Cô là luật sư biện hộ cho bị cáo. Thân chủ của cô khi tới trước toà án dân sự vẫn còn mang theo băng bó và một quầng mắt đầy những vết thâm tím.
Luật sư biện hộ của đối phương là Tiểu Dương- một người đã từng làm việc ở Nghiêm Quy. Hai bên tranh luận cả một buổi sáng trước toà nhưng vẫn không đi đến kết quả gì, vì thế cả Lương Duyệt lẫn Tiểu Dương đều hy vọng hai vợ chồng có thể thương lượng giải quyết bên ngoài toà án, bởi vì họ xét thấy hai vợ chồng ấy hết đánh cãi nhau lại làm lành, hết làm lành lại đánh cãi nhau, điều này không phải là trở ngại quá lớn.
Chính vì vậy, phiên toà đã giải tán, để lại bốn người bàn bạc với nhau. Nhưng chưa chờ mọi người ngồi xuống hẳn, người vợ đã bất chấp vết thương ở cánh tay liền xông vào cắn lên mặt của người chồng một cái. Lương Duyệt phản ứng không kịp nên không kịp ngăn cản chị ta, quay sang nhìn thì thấy trên má của người chồng đã xuất hiện ngay một lỗ thủng máu đang túa ra và chảy xuống làm ướt đầm cả một bên vạt của chiếc áo sơ mi trắng mà anh ta đang mặc. Tiểu Dương vội chạy ra gọi bảo vệ của toà án.
Đúng vào khi Lương Duyệt tay trái giữ tay của nữ thân chủ của mình, còn chân phải ngăn chặn hành động đáp trả của người đàn ông nguyên cáo thì điện thoại trong túi đổ chuông. Cô vội mở máy ra nghe và được biết, tập đoàn Trung Thiên muốn cô tới để bàn bạc thêm.
Tiền. Khi nhận được điện thoại thì phản ứng đầu tiên của Lương Duyệt là nghĩ ngay tới bàn tay vẫy gọi của những đồng tiền về phía mình. Thấy cảnh hai vợ chồng người kia vẫn cứ giằng co nhau và mỗi ngày một thêm quyết liệt , đến cả chuyện người nào dùng của người nào một trăm bảy mươi sáu đồng cũng lôi ra để tranh cãi, cô vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Dương lúc đó vừa chạy về tới nơi. Rồi nhân khi nhân viên bảo vệ béo phục phịch chạy tới nơi, vợ chồng người kia đang dường như cũng nhận ra có sự khác thường vội buông tay rời nhau ra và trở về vị trí của mình.
Lương Duyệt bảo Tiểu Dương ra một chỗ rồi nói khẽ: “Anh ở đây giải quyết nốt. Tôi có chút việc phải đi trước. Xem ra hai vợ chồng này vẫn chưa thể bỏ nhau được đâu.”
Nhìn vẻ bí hiểm của Lương Duyệt, Tiểu Dương đùa: “ Chị Lương về nhà chờ điện thoại của bạn trai à? Một tuần một cuộc điện thoại đường dài quốc tế, đúng là lãng mạn thật đấy !”
Lương Duyệt không để ý đến những lời đoán mò đó của Tiểu Dương, cô chỉ cười rồi né người đi ra khỏi cửa và vội vàng gọi xe đến thẳng Trung Thiên.
Địa chỉ của Trung Thiên đã được cô tra trên mạng rất nhiều lần, thậm chí cô còn đưa nó vào bộ nhớ của mình từ những trang trí và dấu hiệu kiến trúc bên ngoài, đó cũng là lý do vì sao cô dám bảo Hàn Ly giúp cô liên hệ với Trịnh Hy Tắc.
Cô và cả Nghiêm Quy đều trông chở vào canh bạc này, nếu có thể chen vào được mạng lưới quan hệ của Trung Thiên thì họ sẽ có được cơ hội vươn mình đứng dậy, và từ đó về sau cuộc sống của mọi người mới mong được cải thiện, Lương Duyệt cảm thấy những ngày vô vị với cô nnư thế đã là quá đủ rồi.
Vì vậy, khi đứng trước cổng của Trung Thiên cô đã mỉm cười rất tự tin. Sửa sang lại đầu tóc, quần áo, cô đặt những bước chân đĩnh đạc lên bậc thềm đá hoa cương.
Tương lai mai sau thế nào, tất cả đều trông chờ vào ngày hôm nay.
Khi ra khỏi cửa của Trung Thiên, Lương Duyệt ủ rũ chẳng khác gì chú gà trống chọi bại trận. Hiện tại vẫn chưa biết kết quả sẽ ra sao, không hiểu lần này Nghiêm Quy có được đảm đương vai trò cố vấn hay không, nhưng điều ấy không khiến cô cảm thấy buòn bực và thất bại bằng thái độ của tên khốn Trịnh Hy Tắc. Coi thường, ngạo mạn, mất lịch sự, điểm nào cũng có ở trong thái độ ấy. nếu Trung Thiên mà giao vào trong tay anh ta thì những người trong Hội đồng quản trị không xù lông lên mới là chuyện lạ. Vốn cũng rất hy vọng rằng sẽ có cơ hội vươn mình lên, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều sụp đổ mất rồi.
Cô đưa chân đạp mạnh một hòn đá xuống khỏi bậc thềm để trút cơn bực tức trong lòng.
Bất ngờ một người nào đó đập vào lưng cô và hỏi: “Thế nào?”
Cô giật mình, tưởng rằng một nhân viên của Trung Thiên đã nhìn thấy hành động bất nhã đó của cô, nên vội quay lại nhìn với vẻ ngượng ngùng, thì ra Hàn Ly trong bộ quần áo chỉnh tề đang đứng ở bậc thềm nhìn cô. Cô vội đưa tay vỗ vỗ vào иgự¢, thở phào một cái và đáp: “Không biết nữa, nhưng thái độ của Trịnh Hy Tắc thật sự rất đáng ghét, anh ta không hề có chút phong cách nào của người lãnh đạo. Đúng là đồ nhỏ nhen, lại còn tự tư tự lợi nữa chứ. Tôi thực sự bị anh ta làm cho muốn phát điên lên. Còn anh thì thấy thế nào?”
Vì buổi sáng phụ trách việc liên hệ với khách hàng nên Hàn Ly ăn mặc rất chỉnh tề, bộ Âu phục kẻ màu sẫm khiến anh đầy vẻ trí tuệ, lịch sự và oai phong. Lương Duyệt nheo mắt, thầm nghĩ, nếu anh chàng này không phải là bạn trai của Phương Nhược Nhã thì chắc chắn sẽ là một đối tượng tốt để mình để mắt đến đây, ít nhất là vào những khi không có anh chàng đẹp trai nào giải khuây thì cũng có thể chuyện trò với anh ta được đôi chút.
Nhìn vẻ mặt của Lương Duyệt, Hàn Ly biết ngay là cô đang bực bội, nên anh không trả lời cô mà chỉ giang tay ra, nói: “Đi nào, chúng ta đi ăn cơm, tôi vẫn chưa kịp ăn cơm trưa.”
Nhờ có sự nhắc nhở của anh mà Lương Duyệt mới nhớ ra rằng cô cũng chưa ăn cơm trưa, vì thế cô đáp: “Anh mời tôi nhé, vì Nghiêm Quy tôi đã bất chấp cả thể diện và sức khoẻ, tôi là một nhân viên mười tốt của thành phố Bắc Kinh mà!”
“Đừng nói là vì Nghiêm Quy, chỉ cần vì Tiểu Nhã là cũng đủ để tôi mời cô rồi.” Hàn Ly cười với vẻ rất quang minh chính đại, chẳng khác gì người tốt nhận lời giúp người khác chăm sóc một động vật bé nhỏ bị bỏ rơi. Còn Lương Duyệt thì đáp lại bằng mấy tiếng cảm ơn mặc dù trong đầu có cảm giác như mình đã nhầm.
Cơm no, rượu say, vì trong bữa ăn hai người đã uống khá nhiều rượu, cùng đưa chén ra cạn, và ai cũng lôi những tâm sự trong lòng ra để nói.
Lương Duyệt nói: “Khi trở về nhà, tôi luôn có cảm giác như thiếu vắng một thứ gì đó. Ngôi nhà trống trải lạnh lùng tới mức đáng sợ, vì thế mà tôi thường thích lột bỏ tấm rèm cửa xuống giặt bằng tay vào đêm khuya, một tháng giặt bốn năm lần như vậy. Có những khi ba giờ sáng rồi mà vẫn trằn trọc không sao ngủ được, cứ định gọi điện thoại cho Chung Lỗi nhưng rồi lại sợ ảnh hưởng tới việc học tập của anh ấy, đành phải cố nén chịu. Điều này thật sự rất khó khăn….”
Hàn Ly thì kể: “Cô đừng thấy Phương Nhược Nhã miệng lưỡi bốp chát đanh đá mà nghĩ rằng cô ấy là người như vậy, thực ra cô ấy mồm miệng thì cứng rắn nhưng lại rất dễ mềm lòng. Tối hôm qua cô ấy cứ ôm con chó hoang ngồi một chỗ và một mực đòi nuôi nó. Nhưng tôi đâu có ngốc, tôi lập tức ra điều kiện với cô ấy, đó là sẽ giữ cô ấy và cả con chó hoang ấy cùng ở lại, nếu không thì sẽ không thụ lý vụ án này nữa. Không hiểu sao nhìn vẻ đáng thương của cô ấy lúc đó, tôi đã có suy nghĩ rằng mình sẽ không lấy ai ngoài cô ấy….trông cô ấy thật đáng yêu!”
Lương Duyệt hỏi: “Anh yêu cô ấy chứ?”
Hàn Ly hỏi lại: “:Còn cô thì sao?” Lương Duyệt mỉm cười đáp rõ rành từng chữ với đôi mắt mơ màng: “Tất nhiên rồi. Tôi nghĩ cả đời này có lẽ tôi chỉ yêu một mình anh ấy mà thôi.”
Hàn Ly nâng cốc dốc nột chỗ rượu trắng còn lại trong cốc, nói: “Tuy cô ấy cũng có rất nhiều tật xấu, nhưng tôi nghĩ điều đó không ảnh hưởng gì tới việc cô ấy trở thành một người vợ hiền.”
Khi Lương Duyệt và Hàn Ly cùng cười nói trở lại Nghiêm Quy thì hai người đều đã ở trong trạng thái chếnh choáng, vì thế mà mãi mới nhấn được vào con số tầng 18 ở cầu thang máy. Hai giờ chiều, mọi công ty trong toà nhà đều đã bắt đầu vào giờ làm, chỉ có hai người là miệng thở ra hơi rượu với vẻ mặt tươi cười đứng ở trong thang máy mà thôi.
Dường như có một sợi dây bí mật đầy tình hữu nghị và một giao ước ngầm đã nối kết hai người lại.
Khi cửa thang máy mở ra, Lương Duyệt kẹp chiếc túi vào giữa nách, quay đầu lại mỉm cười đầy vẻ ngốc nghếch với Hàn Ly: “Phải kẹp chiếc túi này như thế này mới ra dáng một luật sư. Nếu anh cứu xách trong tay thế kia, người ta lại tưởng đó là người thu tiền thang máy đấy.”
Hàn Ly đứng ở phía sau mỉm cười bất lực, thay cho lời chấp nhận sự giễu cợt của cô. Chạy khắp nơi để tiếp thị, để tìm kiếm, còn người gác thang máy dù sao cũng còn là người nhà nước, khi về hưu vẫn còn có lương, so với những người như anh bây giờ, họ chắc chắn còn hơn hẳn.
Hai người dìu nhau loạng choạng lên tới trước cửa văn phòng, vừa đẩy cửa vào thì đã bị cảnh tượng bên trong làm cho sững sờ: một đám đông người đội mũ bảo hộ màu đỏ đứng đầy ở đó. Lương Duyệt giật mình lùi về sau mấy bước, chiếc cặp dưới nách xuýt nữa thì bị rơi xuống đất.
Nhìn vẻ của những người công nhân đội mũ màu đỏ thì thấy dấu hiệu của chuyện chẳng lành, Hàn Ly vội bước tới trước mặt Lương Duyệt, che thân hình lúc ngó bên này lúc tránh bên kia của cô ở phía sau.
“Các anh là luật sư phải không? vậy thì hãy giúp chúng tôi đi, chúng tôi muốn kiện!”
Không hiểu vì sao câu nói đó đã khiến cho Lương Duyệt chợt thấy rất cảm động.