Một tuần ỉễ trôi qua nhanh chóng. Trong khi Vũ đang phải chống chọi với bệnh tật thì công ty cũng đang đối mặt với nguy cơ tài chính.
Vì chức vụ chủ tịch của John chẳng qua là để lật đổ công ty, trong khi Triều giờ đây chi là một giám đốc, anh không hề có tiếng nói, cho nên các nhân viên của công ty lợi dụng cơ hội ăn bớt ngân quỹ, hơn nữa công ty phải bán một số cổ phần không nhố gồm cả cổ phần của bà Dung đế có thề thu mua khu đất “vàng” ở phía Tây. Tình hình công ty trờ nên vô cùng nghiêm trọng.
Bệnh tình của Vũ có vẻ càng lúc càng chuyển biến xấu. Mấy hôm nay anh còn mẳc thêm chứng đau bụng, những Cơn đau âm ì cứ mâi dày vò anh. Linh ngày nào cũng đến bệnh viện, lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn anh. Lời nói của Triều vẫn luôn văng vẳng trong tâm trí. Nếu lúc này cô không nói thật lòng mình với Vũ có lẽ cô phải hổi hận cả đời. Cô nhất định sẽ phải nói, chỉ là đợi thời điểm cho phù hợp. Buổi chiều, nhân lúc Ngọc ra ngoài mua một ít đồ lặt vặt, cô tiến vào, khẽ ngồi xuống cạnh anh.
- Cảm thẩy sao rồi? - Giọng cô nhẹ như hơi thờ.
Vũ cười: vẫn thế thôi, có điều dạo này hay bị đau bụng, tối cũng không ngủ được. - Gương mặt anh tái nhợt, hổc hác, đôi mẳt sâu tối mệt mòi.
Mắt cô đột nhiên lại cay. Cô cúi đẩu, không muốn đề anh nhìn thấy.
- Vũ à, tôi có chuyện này... muốn nói với cậu. Xin cậu.ẵễ
Cô chưa nói hết câu thì cửa bật mở, Kiều bước vào. Cô nhìn Linh bằng ánh mẳt đuổi người. Vũ không chú ý đến Kiều, nhẹ giọng: Chị muổn nói gì với tôi? - Lần đầu tiên Vũ xưng hô kiểu này khiến Linh không cách nào ngăn mình thổn thức, cổ giừ cho giọng mình không lạc đi, cô đành đứng dậy, bổi rối nói nhanh: Hai người nói chuyện trước đi.
Kiều ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay anh. Mắt anh vẫn dõi lên một điểm nào đó trên trần nhà. Một khoảng im lặng dài, chỉ nghe tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ. Anh chợt cảm thấy một giọt nước rơi xuống tay mình. Kiểu nghẹn ngào cắn môi, lấy tay gạt dòng nước mắt cứ tuôn ra mãi.
- Anh cảm thấy thể nào? Có đau lắm không? Vì sao không gọi cho em?
Vũ thờ dài nhìn cô: Chúng ta... có lẽ không nên gặp nhau thì tốt hơn. Anh biết anh chính là kẻ khốn nạn đâ bò rơi cũng như làm tổn thương em, nhưng thật sự anh chưa bao giờ muốn như thế. Anh không thể nào lừa dổi em, ỉừa dối chính mình. Cho dù sau này em lấy anh, trong lòng anh vẫn cứ theo đuổi một bóng hình, vậy thì em sẽ hạnh phúc sao?
- Em không quan tâm. Anh lấy em rồi thì em sẽ có cách khiến anh quên đi cô ta. Chỉ cẩn thời gian ỉà có thể mà, phải không?
Anh nhìn cô, chợt cảm thấy xót xa: Anh càng thấy có lồi với em lại càng không thề tha thứ cho những chuyện em làm, lại càng không thề tha thứ cho bản thân mình. Mặc dù lồi là ờ anh, nhưng những việc em làm thật sự quá mù quáng. Nếu em hại cô ấy, chẳng lẽ anh lại yêu em? Có gì thay đổi được chứ?
Kiều đột nhiên ôm chầm lấy anh: Con người ai lại không phạm sai lẩm? Em biết em sai rải, em sẽ sửa, chi xin anh những tháng ngày này để em ở lại bên cạnh chăm sóc anh, như vậy là đủ lắm rồi.
- Kiểu à, em vẫn chưa nhặn ra? Tinh dậy đi! Làm tổn thương lẫn nhau chẳng có gì tốt cả. Anh cũng... chẳng còn lâu nữa đâu. Quên anh đi, và tìm một người đàn ông khác xứng với em, yêu thương em, bảo vệ em!
Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, những móng tay bấu chặt lấy tay anh, hẳn dấu đò, ánh mẳt tuyệt vọng nhìn anh van nài. Nhưng anh không nhìn cô, mắt anh nhẳm lại mệt mỏi. Trong ánh sáng mờ nhạt, gương mặt anh sắt lại lạnh băng, tuyệt nhiên không một biểu cảm, khiến lòng cô đau như bị đâm hàng ngàn nhát dao. Chậm chạp, cô bám vào chiếc bàn bên cạnh, loạng choạng bước ra ngoài. Cửa phòng đóng sầm lại không át được một tiếng nấc. Một bàn tay nhè nhẹ sờ ỉên trán anh, rồi vuốt tóc anh thật dịu dàng. Ngọc đã vào phòng tự lúc nào.
- Như vậy là tốt nhất phải không anh? Tha thứ cho cô ấy cũng xem như là tha thứ cho bản thân mìnhề
Vũ bật cười: Anh đâu có tư cách gì để tha thứ cho cô ấy. Em còn hận cô ấy không?
Ngọc cười nhẹ: Em chưa bao giờ hận cô ấy cả, anh tin không? Nhưng em ghét cô ấy, đó là sự thật. Nếu là cô ấy, em sẽ không bao giờ hành động ngu ngốc như thế.
Vũ hừ nhẹ: ừ, hành xử khôn ngoan như em nghĩa là đem dâng người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác à?
Cô bật cười, không biết nói sao cho phải. Xét cho cùng, hoàn cảnh của Kiều thật là đáng thương.
Tối nay Ngọc có việc phải về nhà nên Linh ở đây chăm sóc Vũ. Nhìn anh bất động nằm trên giường mà lòng cô tan nát. Bác sĩ vừa nói cho cô và Ngọc biết thời gian của anh bây giờ chẳng còn bao nhiêu. Cô ngồi trên chiếc ghế tựa vào tường, đăm đăm nhìn vào bóng tối trước mặt. bao nhiêu suy nghĩ rối bời đè nén đột nhiên tuôn trào, cô thẩm thì gẩp gáp, không ngừng được: Phải làm sao em mới có thể sống được? Chị sổng trên đời này tất cả cũng chi vì em, nếu em xảy ra chuyện gì chị [àm sao chịu nồi? Những lời này chị đã giấu tận đáy lòng, thật sự rất muốn nói với em nhưng không biết làm sao mờ lời. - Cô dừng lại, như để hồi tường lại những chuỗi ngày kia, rồi tiếp tục nói trong tiếng nức nở: Vũ à, chỉ cần em không làm sao hết, chỉ cẩn em sổng sót, chị nhất định sẽ đến trước mặt em và nói rõ thân phận của mình. Chị nhất định sẽ không ngần ngại cho em biết chị chính là Thụy An của em, nhất định không ngần ngại.
- Chị...? - Linh giật nảy mình. Cô quay ra ngoài cửa, nhìn thấy gương mặt bàng hoàng của Ngọc.
Ngọc tiện tay bật công tắc đèn, chậm rãi tiến đến bên giường, ánh mẳt vẵn dán vào Linh. Cô hoang mang nhìn chị Linh, rồi nhìn sang người trên giường: Anh, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Linh hoảng hốt nhận ra Vũ còn thức.
Anh đã ngồi dậy từ lúc nào, cau mày nhìn cô: Không thề nào. - Anh nói không chắc chắn. - Chị không thề là chị An được. Tôi vẫn nhớ rõ mặt chị An lẳm.
Linh nhìn cả Vũ và Ngọc, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất trùng hợp: Chẳng phải em bảo tối nay có việc hay sao? - Linh nghi ngờ nhìn Ngọc.
- Chuyện đó có gì quan trọng không? - Giọng Vũ chợt lạnh băng. - Vì cớ gì nói chị là chị An?
Chị giải thích đi! - Anh gằng từng chữ.
Linh thở dài. Dù sao đã lờ nói ra, bây giờ cũng đến lúc cô nói sự thật rồi. Trong đẩu cô hiện lên những hình ảnh quá khứ đứt quâng, cái quãng thời gian kinh khủng ấy.
- Em còn nhớ ngày ấy lúc chị mất tích chứ? Là bà ta đâ lôi chị lên xe, sau đó chị với bà ta cãi nhau. Bà ta vì không chịu nổi những câu nói của chị nên lúc đó đã đẩy chị xuống đường. - Nhìn gương mặt không thể tin được của Vũ, cô nhếch môi: Không chi có thế, ỉúc chị vừa gượng đứng lên, bà ta đã lái chiếc xe đó tông vào chị. Chị bị đập mặt xuổng đường, kéo lê một đoạn khá dài. Vì đó là một nơi rất hoang vắng nên không ai phát hiện được chị. Em không biết đâu, lúc được đưa đến bệnh viện, bác sĩ còn nói chị không thề qua khòi. - Nước mẳt chảy dài trên má chị.
Vũ không nói gì. Ngọc lặng lẽ ôm lẩy vai người đang khố sờ trước mặt vì phải nhớ lại chuyện cũ.
- Nhưng lúc đó nhờ bà ta đưa chị đến nơi hoang vắng ấy nên chị mới được gặp bổ mẹ nuôi.
Con gái bọn họ chính ỉà Đồ Linh đâ tự sát ngay ờ đó vào năm trước. Họ đã đưa chị vào bệnh viện. Vì không biết mặt chị nên họ sửa khuôn mặt của chị thành giống với cô gái Đỗ Linh kia. Chị chịu ơn họ cả đời. Lúc nào chị cũng nhớ lại ngày hôm ấy, nhớ đến em và bố. Khi chị có đủ can đảm quay lại đây tìm em và bố, thì lúc ấy mới biết bố đã mất, còn chị... thì mất tích vì nhảy xuống sông. - Linh bồng bật cười trong tiếng nức nở. - Bà ta cũng hay thật.
Gương mặt Vũ trờ nên càng lúc càng tái. Không khí trong phòng như đông cứng lại. Một lúc ỉâu sau, anh mới lên tiếng, giọng hơi khàn: Vì sao tôi phải tin chị?
Ba tuần sau.
Trong khi bệnh tình của Vũ càng lúc càng chuyển biến nguy kịch đến nồi anh không thể rời khòi giường nửa bước, thậm chí có lúc hôn mê khiến ông và mọi người vô cùng lo lắng và đau ỉòng thì bà Dung cùng ông John đẩy nhanh quá trình thu mua khu đất phía Tây, đồng thời bán nhanh cổ phiếu của Đại Thiên ra ngoài. Vì đây là dự án lớn nên số cổ phần của chị Linh
cũng phải bị bán đi. sổ cổ phần của Vũ có lẽ là sự chống đờ cuối cùng của công ty nhưng vì anh bệnh nặng nên mọi việc đành giao cho bà Dung xử [ý. Sau khi tính toán cẩn thận, giừ lại cho mình một số vổn nhất định, bà Dung cũng bán hết cổ phần trong tay. Hôm nay là ngày công bố công ty trúng thẩu, và theo như dự định của bà Dung, sau buổi trúng thầu một ngày cũng sẽ ỉà buổi họp báo công bố tập đoàn Đại Thiên sắp bị phá sản. Khi đó các con nợ sẽ nhảy vào xâu xé khiến cho tập đoàn muốn trụ cũng không trạ vừng nừa.
Kết thúc buổi nhận thẩu, bà đi thẳng đến bệnh viện. Bà cố tình chọn đi buổi chiều vì ông thường đến thăm Vũ vào giờ này. Bà cúi đẩu chào ông rồi nờ nụ cười đẳc thắng với người trên giường.
- vẫn khòe chứ, con trai?
Vũ chống tay ngồi dậy, ánh mắt lạnh tanh nhìn bà: Tôi nghe nói công ty vừa trúng thầu lớn? Đây là cách bà phá hủy công ty?
Bà nhếch môi: Phải, và ngày mai sẽ là buổi họp công bố công ty phá sản. Thế nào, bố và con trai có muổn tham dự không?
Anh hướng mắt ra ngoài cửa sồ, bình thản nói: Yên tâm đi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến.
Bà nhìn chằm chằm vào ông đang ngồi bên phía đối diện: ông không có ý kiến gì sao? Tôi tường ngoài con trai thì ông là người quý trọng cái tập đoàn đó nhất chứ?
- Có nợ tất phải trả, ta không có gì để nói. - ông từ tổn.
Người có thẻ ngăn việc trả thù của bà trên đời này chỉ có hai người ỉà Vũ và lão già này. Nhưng Vũ chằng còn sổng được bao lâu nên không đáng lo ngại, chỉ có lão già này khiến bà e dè, nhưng bà vẫn không hiểu vì sao ông ta cứ im lặng nhìn bà hành động mà không hề ngăn cản. Thì ra ỉà vì ỉý do đó. Bà nhìn ông, ánh mẳt chợt lạnh đi: Trả? - Bà cười cay đắng. - Cho dù có ૮ɦếƭ thêm ngàn lẩn các người cũng không thể trả hết nợ cho tôi. - Nói rồi bà quay lưng bò về, không quan tâm đến gương mặt đang dẩn tái nhợt đi của ông.
Buổi họp báo được tồ chức một cách hết sức long trọng tại một khách sạn vô cùng danh tiếng. Bà Dung đã cố tình mời đến rất nhiều nhà báo. Có vẻ như ai cũng vô cùng tò mò vì lý do của buồi họp.
Bà liên tục nhìn đồng hồ. Đã quá giờ bẳt đẩu hai mươi phút mà ông John vần chưa đếnề Cuối cùng bà quyết định tự mình điều khiển cuộc họp. Bà bẳt đẩu trình bày sơ lược vể tình hình tài chính của tập đoàn, các khó khăn hiện tại cũng như những lỗ hổng về việc không quản lý chặt những kẻ chiếm dụng công quỹ. và khi bà tuyên bố công ty chuẩn bị phá sản thì không khí trong hội trường càng lúc càng lặng đi như thể đó là những phút giây cuối cùng trước Cơn bão.
Bà nhìn những khuôn mặt mờ nhạt đẩy vẻ hoang mang trong hội trường, môi vẫn cong lên thành nửa nụ cười. Cuổi cùng thì giờ phút này đã đến, bà đã chờ đợi, mong ước nó bấy lâu nay.
- Tôi e là có đôi chút hiểu lẩm ờ đây. - Một giọng nói đột ngột vang lên từ cửa phòng. Bà quay phắt lại, nụ cười chợt đông cứng.
Vũ, ông John, chị Linh và Ngọc chậm rãi tiến đến chồ bà đang đứng, ông John với tư cách là chủ tịch đương nhiệm của công ty đã nhanh chóng lên bục đính chính lại thông tin tài chính của tập đoàn, cũng đưa cho tất cả mọi người biên bản mới nhất vể tình hình công ty. Biên bản này chì được làm cách đây vài phút. Trước sự kinh ngạc đến bàng hoàng của bà Dung, buổi họp để thông báo về việc công ty phá sản đột nhiên biến thành buổi họp để chúc mừng công ty trúng thầu. Từ đầu đến cuối buổi họp, gương mặt bà không để lộ một biểu cảm nào, chỉ có sắc da tái đi. Cho đến khi buổi họp kết thúc, bà mới lên tiếng: Chuyện này là thế nào? - Cơn giận cổ kiềm nén khiến giọng bà như lạc đi.
Ông ta chỉ nghiêng đầu cười không đáp. Lúc này Ngọc mới đến trước mặt bà, bình thản lên tiếng: Có một vài chuyện bà nên được biết. Vị cố vấn này là bạn thân lâu năm của gia đình tôi. Ngày xưa bố tôi đằ giúp đờ ông ấy rất nhiều, vì thế ông xem tôi như người thân trong nhà. Tất cả những việc ông ấy làm đều do một tay tôi đạo diễn. Nói đúng hơn, ngay từ đẩu, khi vị cố vấn này xuất hiện, bà đâ rơi vào bẫy.
Bà Dung sừng sờ nhìn cô gái trước mặt. Bà mím môi, khẽ lắc đẩu: Không thể nào! Ta rõ ràng đã điều tra rất kĩ càng. Người đàn ông này có thù hận sâu đậm với nhà họ Hoàng. - Bà khẳng định.
Lúc này Vũ mới cười [ạnh: Thật ra việc tạo ra thân thế cho một ai đó không khó. Thứ bà điểu tra được đó là thứ mà tôi đằ tạo nên. Ngay khi nhìn thấy trong danh sách cổ đông có một người tên là John Nguyễn thì tôi đã nhanh chóng điểu tra về ông ta. Và khi cảm thấy không có gì đáng ngại tôi mới đẻ yên cho bà giao công ty cho ông ấy. Bời lẽ chỉ cẩn không ờ trong tay bà, tập đoàn này sẽ không bị hủy hoại. Có điều... - Anh đột ngột quay sang nhìn Ngọc. - Anh thật không ngờ được vị này là người quen của em.
Cô bật cười nhẹ: Vậy anh thật sự nghĩ mấy ngáy tháng đó là em ờ nhà dường bệnh à? Trong khi công việc quấn lấy anh không buông, còn em cứ chìm đắm trong đau khồ mất mát? Không có chuyện đó đâu, đó không phải tính cách của em.
- Tôi làm việc này không chỉ đề giúp Vũ, mà chính là trả thù cho con tôi. Tôi biết rõ Kiểu vốn yếu đuối, lại bị bà ngấm ngầm thúc ép nên mới hành động ngông cuồng như vậy. Thật ra... có nhiều lúc tôi tự nhủ rằng không nên xen vào chuyên của bà, nhưng nhìn cách bà đối xử với con cái mình, tôi thật không thể chấp nhận nỗiẵ Một người mẹ vì sao có thể tàn nhẫn đển vậy?
- Cô quay sang bà Dung, ánh mắt lạnh đi. Mặc dù trong lòng vô cùng chán ghét người phụ nữ này nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm nhận được nhất định có lý do gì đó mới biến bà ấy thành ra như thế này. Có lẽ chi có ông nội Vũ mới có thể giải đáp thẳc mắc này.
Bà nhìn chằm chằm cô không đáp. Gương mặt bà càng lúc càng nhợt nhạt, những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Bà cảm thấy kinh ngạc vì những gì đang diễn ra, cũng tạm thời chưa thể chấp nhận được sự thật là số cổ phẩn trong tay mình đã bán đi gẩn hết cùng với cổ phần của những người khác.
- Mới như thể mà bà đã ngạc nhiên đến vậy? - Linh nói, rất nhò nhưng rành rọt. - vẫn còn vài chuyên mà bà chưa bao giờ nghĩ đến lẳm.
Vũ ném xấp giấy đến trước mặt bà, rồi quay lưng đi: Hẹn gặp lại ờ nhà. Lúc đó bà sẽ có thêm một vài điều bất ngờ.
Bà Dung lái xe đến bên bờ sông, nơi bà thường tìm đến để tìm sự an tĩnh trong tâm hồn. Bầu trời chiều tháng tám vẫn xanh thăm thẳm, không một gợn mây. Bà ngước mắt nhìn lên, thả tâm trí mình chìm trong sắc xanh ấy, tường như có thề quên đi mọi chuyện, có thể lờ đi Cơn bảo đang cào xé lòng mình.
Nhưng trời cao tịch mịch nhìn xuổng bà, dửng dưng và im lặng. Cơn bằo đã thẳng. Bà gục đầu xuống tay lái, nước mắt tuôn không thể nào ngăn lại được
- Ông à, tôi xin lỗi! - Bà thì thào trong tiếng nấc nghẹn: Chuyện tôi hứa với ông... vẫn chưa thực hiện được.
Quá khứ bất chợt ùa về.
Đó là một đêm trăng tròn, trong một vũ hội vô cùng sang trọng được tả chức ờ khách sạn Royaí. Có [ẽ sau này, cho đến lúc ૮ɦếƭ đi, điều bà hối hận nhất vẵn là việc đã quyết định tham dự buổi tiệc này. Lúc ấy bà đang ờ độ tuồi đẹp nhất của người con gái, cùng với bộ váy màu vàng viển satin óng ánh [àm nồi bật những đường cong hoàn hảo của cơ thể, mọi ánh mắt đều phải đồ dồn về hướng bà. Trong những ánh mắt thèm khát bà, có một người đàn ông đã dõi theo bà mãi từ giây phút bước vào cho đến tận cuối buổi tiệc. Ánh mắt chất chứa đẩy ham muốn chiếm giữ ấy khiến bà không thể nào quên được. Khi tiệc tàn, người đàn ông tiến đến gần bà, tự giới thiệu mình là chủ tịch tập đoàn Đại Thiên nổi tiếng khắp cả nước, và để lại cho bà một câu: Trong đời tôi chưa bao giờ rung động mânh liệt như vậy. Lẩn đẩu tiên khi tôi nhìn một người con gái, trái tim lại có cảm giác xao xuyến lạ ỉùng. Em, người phụ nữ tuyệt vời nhất đêm nay, không lâu nữa, sẽ thuộc vể tôi! - Đó là một lời tuyên bố, hay cảnh báo, bà không biết. Chỉ nhớ rằng lúc ấy bà đã nghĩ ông ta chi nói đùa. Nhưng sau này bà mới biết con người đó không bao giờ biểt nói đùa.
Điện thoại đột nhiên rung lên đưa bà quay về với hiện tạiế
Đại gia đình nhà họ Hoàng tập trung đông đủ tại phòng khách, ông vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, khoan thai nhấp trà, ánh mẳt nhàn nhâ nhìn về phía Vũ - người đã yêu cẩu buổi họp gia đình hôm nay. Vũ nhìn về phía bà Dung, ánh mắt tràn đày vẻ khinh miệt nhưng ẩn sâu trong đó vẫn có một nồi đau không nói thành lời. Anh nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói cũng trở lên khác ỉạ, trầm hơn, thờ ơ hơn: Hôm nay cháu mời mọi người về đây để nói về một vài việc xảy ra gần đây trong gia đình chúng ta. Như mọi người đã biết, tập đoàn Đại Thiên có một thời gian đâ rơi vào tay người ngoài và người làm ra chuyện đó chính là bà ấy. - Anh cười nhạt, ánh mắt rơi trên người Kiểu, rồi sau đó trờ lại trên người bà Dung: Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ồn thòa. Cháu chỉ muốn hòi là chúng ta có nên kiện bà ấy về việc đã âm mưu hãm hại công ty hay không?
Bà Dung bật cười, giọng nói đẩy mìa mai: Kiện ta? Dễ lắm sao? Việc phóng hòa bên Ý ta còn thu xếp được, nói gì đến cái vụ còn con này, trong khi các người lại không hề có bằng chứng.
Vũ cũng bật cười, giọng anh vẫn có gì đó thờ ơ và lãnh đạm: Bà nghĩ bà qua được việc đó [à do bà dàn xếp tốt? Nực cười! Bời vì tôi không muổn truy cứu Kiều, cũng vì ông bảo tôi nên bò qua chuyện đó nên bà mới bình an vô sự như vậy. Còn lúc này thì đừng hòng. Bà nghĩ mấy cuộc nói chuyện của bà với ông John chỉ là nói chuyện suông? Bà nghĩ bà biết cách ghi âm người khác thì người ta không biểt cách ghi âm lại bà?
Lòng bà đột nhiên dâng lên một nỗi sợ vô hình. Lúc này bà không thể vào tù, nếu không cơ hội trả thù của bà sẽ là con sổ không. Mặc dù trong tâm đang bất an, nhưng bà vẵn cười, nụ cười đẩy nồi niềm: ông dám đưa tôi vào tù sao? - Mọi người kinh ngạc nhìn bà, rồi nhìn ông, nghĩ thầm lẩn này chẳc chắn ông sẽ tống bà vào tù. Nhưng trái với dựđoán của mọi người, ánh mắt ông thâm trầm nhìn bà, rồi hướng về một nơi nào đó thật xa. Giọng nói ông cũng trở nên nhạt đi, rất nhẹ, rất thanh: Bò qua đi! Chuyện này đến đây thôi. - Nói rồi ông định đứng dậy bố đi thì Ngọc đột nhiên lên tiếng: Xin ông ngồi lại một lát nữa! Những điều hôm nay chúng cháu cần nói không chi có thế. - Giọng cô mềm mại nhẹ nhàng, nhưng cũng mang đầy
uy lực, khiến ông không thể không ngồi lại.
Vũ không hài lòng nhìn nụ cười thiên sứ trên khuôn mặt bà ta: Cháu không hiểu vì sao ông luôn không cho phép cháu động đến bà ấy. Nhưng cháu tin là sau khi nghe nhừng gì bà đâ ỉàm với chị Thụy An thì ông không thề khoan dung như vậy được nừa.
Ông nhướn mày đầy kinh ngạc: Thụy An? Cháu đã tìm ra nó?
Lúc này không chi ông mà tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Ngay cả bà Dung cũng thổt lên: Không thể nào!
- Đúng là rất khó tin, nhưng là sự thật. - Linh đột nhiên ỉên tiếng. Đến lúc này mọi người mới phát hiện ra sự có mặt của cô. Cô căm thù nhìn bà: Chắc hẳn việc sổng sót sau một tai nạn như thế thật sự là kì tích, chính tôi còn không tin nải, nói gì đến bà.
Tất cả mọi ánh mắt đều đồ dồn lên người Linh. Ngay cả ông cũng không thể giấu nỗi kinh ngạc. Ánh mẳt ông mờ lớn, một lúc lâu sau mới có thề nói chuyện: Chuyện này là thế nào? Cô gái này chẳng phải là trợ lý của cháu sao? Những lời của cô ta íà có ý gì? - ông nhìn cô gái không hề có nét gì của Thụy An, rồi nhìn qua Vũ.
Quả là không ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều phản ứng như vậy. Anh cười, nụ cười vui mừng thật sự.
-Vâng, thưa ông, sự thật chính là khó tin như vậy, nhưng vẫn là sự thật. Chị ấy là trợ lý của cháu, cũng là... chị An. Cháu đâ làm xét nghiệm ADN rồi.
- Không thể nào! - Giọng nói đầy ngờ ngàng và không thẻ chấp nhận được vang lên ờ góc phòng. Người phản ứng đẩu tiên chính là Triều. Anh nhìn Linh bằng ánh mất chất chứa đầy hy vọng: Em mau nói với mọi người là không phải đi! Mau nói rằng có gì đó nhầm lẫn đi! - Anh hét ỉên. Nhưng Linh chỉ im lặng nhìn anh, ánh nhìn đã nói lên tất cả. Triều lắc đầu, luôn miệng lầm nhẩm “không thể nào” rồi chạy nhanh ra ngoài. Ngọc định đi theo nhưng Linh đâ ngăn lại: Không cẩn đâu, anh ấy cần thời gian để chấp nhận chuyện này. - Sau đó cô quay sang ông, nhẹ nhàng cúi chào: Xin lồi vì cháu đã giấu mọi người lâu như vậy.
- Cháu thật sự là...? - Ông dường như vằn chưa hết kinh ngạc.
Bà Dung đột nhiên cười lớn tiếng: Hay thật, thì ra cô trốn theo cách này. Hèn gì ta cho người tìm cô mãi không thấy.
- Phải rồi, chắc hằn bà đã rất hoang mang vì mãi không tìm ra xác của tôi. Nhưng đáng tiểc, lúc ấy tôi phúc lớn mạng lớn, có chăng cũng là do tôi may mắn. - Cô nói bằng giọng điệu khinh miệt nhất. Sau đó cô nhìn ông, ánh mẳt chất chứa đau thương: Bây giờ cháu sẽ kể cho mọi người mọi chuyện đã xảy ra với mình, cũng như lý do vì sao cháu phải sổng dưới bộ dạng này.
Cô bất đầu hồi tường lại sự việc lúc ấy, từng chuyện, từng chuyện một dần tái hiện trong đẩu. Cô kể lại tẩt cả, ỉẩn này đầy đủ hơn, chi tiết, cũng thêm vào cảm xúc đau đớn và sợ hãi của cô trong nhừng năm tháng ấy. Kết thúc câu chuyện, nước mắt vẵn không ngừng được chảy tràn trên má trên má cô. Thời gian thật sự chỉ có thể làm nhòe đi quá khứ, nhưng chằng thể nào chừa lành được vết thương.
-Cháu không thể nào trở về, cũng không dám nói ra sự thật. Cháu thật sự sợ hãi người phụ nữ ấy, từng giây từng phút cháu chưa bao giờ có thể quên được những đau đớn mà bà ta đâ gây
Không gian như lặng đi sau câu chuyện của chị An. Không ai trong bọn họ có thể ngờ được bà Dung lại ỉà loại người như vậy. Người ta nói “hổ dữ không ăn thịt con”, trong khi bà ta lại nờ đối xử với con mình như vậy. Không ai nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt thương cảm sâu sắc cho cô gái đang đau đớn vì phải nhớ lại nhừng quãng thời gian kinh khủng ấy. Mẹ Hải dịu dàng nắm tay cô, thâm tình: Không sao nữa rồi! về nhà là tốt rồi! Từ nay chúng ta sẽ yêu thương cháu.
Vũ cảm kích nhìn mẹ Hải, rồi quay sang ông, ánh mẳt lại lạnh đi vài phần: Bây giờ ông có còn tha thứ cho bà ấy nữa không? Nếu ông sợ cháu và chị bị tồn thương vì bà ta là mẹ chúng cháu thì ông nhẩm rồi. Chúng cháu chưa bao giờ có mẹ, và mãi về sau cũng không có.
Ngọc nhìn thấy được sự giằng xé, giãy dụa trong ánh mắt ông. Cô cũng cảm nhận được ông đang vô cùng khó xử, trong khi bà Dung vẫn cười, nụ cười mang một vẻ gì đó vô cùng bi thương. Cô không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng rõ ràng ỉà đằng sau ẩn chứa một chuyên gì đó rất lớn. Sau một lúc im lặng, ông nhàn nhạt trả lời, câu trả lời một lẩn nữa khiến tất cả mọi người kinh ngạc: Bò qua đi!
Trong khi tất cả mọi người vẫn còn ngạc nhiên vì câu nói thì ông nhìn sang bà Dung: Đừng vội mừng vì đây sẽ íà lần cuối cùng ta tha thứ cho cô. Nếu cô còn ỉàm hại bất cứ ai trong gia đình ta một lẩn nào nữa thì ta sẽ không bò qua mọi chuyện dễ dàng như thể này đâu.
Bà cười khẩy: Vậy ông định làm gì tôi? Ném tôi vào tù chăng? Nực cười! - Bà dùng ánh mẳt sắc ỉạnh nhìn ông: Chi còn một ngày tôi còn sống trên đời, những chuyên tôi muổn làm, nhất định sẽ làm cho được. Vì sao ư? Vì đó chính là lý do khiến tôi tồn tại!
Vũ lúc này có vẻ đã vô cùng tức giận. Anh cười lạnh, giọng nói cũng trờ nên lớn hơn: Rốt cuộc là vì sao vậy ông? Vì cớ gì năm lần bảy lượt ông đều bảo vệ bà ta? Cả ông cả ba cháu cũng vậy. Người phụ nừ như vậy có đáng không?
Ngọc khẽ cầm tay Vũ, ngăn anh nồi nóng. Cô nhẹ giọng nói với ông: Cháu nhìn thẩy được sự khó xử trong mắt ông. Đằng sau ắt hẳn là có nguyên do gì đấy. Neu ông không nói ra thì mọi người ờ đây không ai có thể hiểu được. Chuyện đã đến nước này, Vũ lại chẳng sống được bao lâu nừa, cháu nghĩ nói rõ ràng mọi chuyện vẵn là tốt nhất.
Ánh mẳt ông vẫn nhìn về xa xăm: Chuyện này ta đã hứa với bổ cháu íà sẽ không nói ra, cho nên mọi chuyện dừng lại ở đây đi. Còn về Vũ... - ông đột nhiên trừng mắt với anh: Cũng may chuyên cháu giả vờ bệnh được ta phát hiện sớm, nếu không còn muốn dọa mọi người đến bao giờ? Lúc đẩu ta không hiểu các cháu vì lý do gì phải giả bệnh như vậy, nhưng bây giờđằ rõ. Có ỉẽ là để dụ Thụy An thừa nhận, đúng không?
Ngọc khâm phục nhìn ông. Thật sự không việc gì có thể qua mẳt được ông. Lúc này dường như không ai ngăn ông được nừa, ông đứng dậy, ánh mẳt đẩy uy Hi*p nhìn bà Dung: Ta không mong lẩn sau chúng ta lại gặp nhau trong tình trạng này. Ngay hôm nay hãy dọn ra khòi đây đi! Mọi chuyện là do con trai ta gây nên, nó cũng đâ ૮ɦếƭ rồi, cô không thể trả thù những người vô tội thậm chí không biết gì về những chuyện đó được.
Bà đứng dậy, quay sang nhìn ông, ánh mắt trờ nên vô cùng đáng sợ, giọng nói cũng trờ nên lạnh băng: Người ૮ɦếƭ thì không thể trả thù? Đổi với tất cả những thứ ông ta đã làm thì ૮ɦếƭ trăm lẩn cũng chả có ích gì. Tôi cho ông ta ૮ɦếƭ như thế đã là quá nhẹ nhàng, ông bảo tôi dừng lại? Đừng mơ! Kẻ gây ra chuyện đâ ૮ɦếƭ thì con hẳn phải trả giá thôi.
- Con của nó cũng chính là con của cô. - ông bất mãn nói.
Bà bật cười: ông nghĩ tôi sinh chúng ra để làm gì? Con ư? Chúng là con của ông ta, không phải của tôi. Tôi chỉ bị các người ép phải sinh ra chúng, còn lại thì tôi với chúng không liên quan gì với nhau. Hơn nữa, mọi chuyện không dừng lại ờ đây đâu. Con người khi bị dồn đến đường cùng có thể làm ra những chuyện người khác không thề tường tượng nồi. - Bà để lại câu nói như một lời cảnh báo, hệt như cách ông ta đã làm với bà trước đây, sau đó hiên ngang bước đi.
Người đàn ông đôi chân đẫm máu, cố lết đến gần người phụ nữ đang gào khóc thảm thiết vì đang bị một kẻ khác cường bức. Nhưng chi cần người đàn ông tiến đến gần người phụ nừ dù chỉ một chút thì một cú đánh mạnh mẽ lại giáng vào đôi chân ông. Cô gái chứng kiến cảnh người yêu mình đang đau đớn tột cùng, không còn cách nào khác đành chiều theo tên đang làm nhục cô. Người đàn ông tận mẳt nhìn thấy người yêu chẩp nhận sự xâm phạm của kẻ kia, lòng đau xót tột cùng. Một Cơn co thắt đột nhiên tràn đến tim khiến ông đau đớn dừ dội. Cô gái
gào khóc thảm thiết, cổ thoát khỏi sự kìm giừ của kẻ kia nhưng hai tay vẫn luôn bị khóa chặt. Người đàn ông ngã vật xuống đất, vẫn cố giữ cho đẩu ngẳng cao, dùng chút sức tàn cuối cùng gào lên hai chữ: “Trả thù!” rồi ngã xuống đất, ra đi với đôi mắt vẫn mờ lớn tràn ngập hận thù. Lúc này cô gái mới thoát khòi sự khống chế của kẻ kia, chạy vội đến bên người yêu, ngờ ngàng nhìn vào đôi mẳt mờ to vô hồn của người yêu.
Bà Dung đột ngột tĩnh giấc giữa đêm khuya. Cơn ác mộng bao năm tràn về khiến cả người bà run lên. Kể từ cái ngày định mệnh hôm ấy, giấc mơ này cứ mãi ám ảnh không buông khiến bà chưa có đêm nào ngủ ngon giấc.
Cảm giác trong đêm ấy vẫn luôn in đậm trong tim bà. Bà thậm chí đã không thể rơi một giọt nước mắtễ Bà nhớ rằng một ai đó đã từng nói khóc không phải là cực hạn của nỗi đau vì khi có thể khóc nghĩa là còn có cảm giác, còn đến lúc không thể rơi giọt nước mẳt nào nừa thì nghĩa là cảm giác cũng mất đi. Thật vậy! Kề từ giây phút ấy, trong trái tim bà đã không còn tồn tại thứ gọi là tình cảm mà tất cả chỉ là những tảng băng lạnh tê táiẳ Nhừng kí ức kinh hoàng đó bà không thề nào quên. Bà sống trên đời bời vì lời nhắn gửi cuối cùng của người yêu. Bà phải trả thù!
Lúc này lão già đó đã để ý đến nên bà không thể nào ᴆụng đến công ty cũng như gia sản nhà họ Hoàng được nữa. Bà biết rõ mấy năm nay là lâo ta cố tình không nghe không thấy để bà làm nhừnggì bà muốn. Nhưng lão không biết rẳngvới bà như vậy chưa đủ. Bây giờ bà không thề ᴆụng đến tiền của nhà họ Hoàng, nhưng không ai nói bà không thể ᴆụng đến người của bọn họ.
Ngọc gối đẩu trên chân Vũ đọc báo nhưng tâm trí chẳng có vẻ gì [à đang ờ trong tờ báo. Vũ vuổt nhẹ tóc cô: Neu không muổn đọc thì em đừng đọc nữa. Chúng ta nói chuyện cùng nhau thì hơn.
Cô đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh: Anh làm sao nghĩ ra được cách giả vờ ốm đó cũng hay thật! - Cô thật íòng cảm thánễ Lúc anh nói với cô về kế hoạch giả bệnh đó, cô đã chỉ ra cho anh một đống sơ hờ. Nhưng lúc đó anh chỉ thản nhiên nói: Em đừng lo, dù người ta có thông minh đển đâu nhưng khi gặp những chuyện liên quan đến sức khỏe thì chẳng ai nghi ngờ được đâu.
Anh cười dịu dàng: Không phải nhờ em hết sao? Đột nhiên nhớ đến lúc chúng ta giả vờ em bị sảy thai nên anh nảy ra ý nghĩ đó. Mà em thấy anh nói đúng không? Mặc dù em là người yêu của anh nhưng khi đóng vai đó lại chả đạt tí nào, không có một giọt nước mắt. Chi có cảnh bị ngất là tạm chấp nhận.
Cô biều môi: Em có phải diền viên đâu. Có điều chị An vẵn bị chúng ta ỉừa anh nhì?
Vũ cười tự hào: Đúng vậy! Đó íà do anh diễn quá giòi. Nhưng nói đi nói lại cũng nhờ tên Triều đó tự tiện đi nói với mọi người làm cho câu chuyện tăng thêm tính xác thực.
Nhắc đến Triều lòng Ngọc lại cảm thấy thương cảm.
- Hôm đó anh Triều có nói với em là anh ấy ngò lời nhưng chị ấy không đồng ý, anh ấy còn nói lý do là chị ấy yêu anh, nhưng nào có ai ngờ được chị ấy lại chính là chị An. Đời người thật trớ trêu, yêu ai không yêu lại yêu đúng người em họ.
Vũ hôn nhẹ lên tóc cô: Anh ta vốn ỉà người mạnh mẽ, chắc sẽ vượt qua nhanh thôi. Điểu anh lo lắng bây giờ chỉ là bà Dung. Không biết bà ta sẽ còn làm ra nhừng chuyện gì nữa?
Ngọc nhìn thấy nỗi đau đớn tột cùng trong mắt anh khi anh nhắc đến mẹ mình. Cô cũng lo ngại không biết bà sẽ làm gì để đổi phó anh. Dù sao bà ẩy cũng ỉà mẹ.
***
Hai tuần sau.
Có một tấm thi*p mời sinh nhật gửi đến cho Ngọc. Cô kinh ngạc nhìn vào ô chữ ghi tên người mời: “Bà Trần”. Mấy ngày nay Vũ đi công tác, ít nhất phải hai ngày sau mới về. Cô không hiểu bà ấy có dụng ý gì lại cố tình mời cô đến nhà trong khi ngày ấy rõ ràng không phải sinh nhật bà. Nhưng chẳng hiểu vì sao Ngọc vẫn đi. Có lẽ bời vì tận trong thâm tâm cô tin rẳng bà ấy vẫn là một người mẹ tốt. Bà trờ nên như thế này chắc hằn là có lý do, nếu ông đã không nói thì tốt hơn cô nên hỏi thằng bà ấy. Cô tin rằng khi biết được lý do rồi thì nút thẳt trong lòng Vũ sẽ được gờ bò.
Cô không gọi cho Vũ với lý do không muốn làm phiền anh, nhưng cô hiểu rõ rằng thật sự cô không hề muốn anh biết cuộc gặp này. Dù vậy để anh không phải lo lắng cô vẫn đề lại mẩu giấy nhắn, cũng xem như để phòng trường hợp bất trắc. Đứng trước cánh cổng cao lớn của căn biệt thự, cô ngần ngại không muổn bước vào, cũng nhiều lúc muốn quay ỉưng bò đi. Nhưng cuối cùng có một cô hẩu gái đi đển trước mặt cô. Cô ta cúi chào rồi nói: Hôm nay cô đến dự tiệc phải không ạ? Buổi tiệc sẽ không tổ chức ờ đây, vì vậy mời cô lên xe, tài xế của bà chủ sẽ đưa cô đến nơi.
Ngọc cảm thấy chuyện này rất lạ. Cô biết mình đã rơi vào bẫy nên khẳng khái nói: Trên thi*p mời ghi rõ địa điểm là ờ đây. Tôi vốn là người bị say xe nên không thể đi được. Nếu phiền phức như vậy thì tôi xin về trước.
Gương mặt cô gái kia lập tức trờ nên khó coi. Nhân lúc Ngọc không chú ý, cô ta chụp vội một chiếc khăn vào miệng cô. Vài giây sau, Ngọc lịm dần đi, mặc cho cô ta lôi cô lên xe.
Vũ mệt mòi lê bước vào nhà. Mấy ngày nay không gặp khiến anh nhớ cô da diết. Anh nhấn mật mã trên cửa, tay vẫn không ngừng bấm điện thoại gọi cho cô. Đột nhiên lòng anh tràn ngập bất an. Anh kéo vali vào nhà, chợt nhìn thấy mảnh giấy trên bàn, ngay ỉập tức chạy ra ngoài, phóng xe đi. Mảnh giấy trong phòng rơi xuổng đất, dòng chữ: “Mẹ anh mời em đến dự sinh nhật ở biệt thự của bà. Em cần tìm hiểu một số việc, anh không cần lo lắng!”ề
Vũ lái thẳng xe vào trong biệt thự của bà Dung, hấp tấp chạy vào trong. Anh lớn tiếng với bà giúp việc: Bà ấy đâu rồi? Ngọc đang ở đâu? Rốt cuộc hôm qua đâ xảy ra chuyện gì?
Bà giúp việc sợ hãi nhìn Vũ đang tức giận không biết phải làm thế nào, chi biết luôn miệng nói không biết đã xảy ra chuyên gì, cũng không thấy Ngọc có đến nhà. Vũ cảm thấy tai như bị ù đi, anh lai vôi vâ lái xe rời đi.
Khi Ngọc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Cảm thấy cả người đau nhức, đẩu thì nặng như đeo chì, cộng thêm việc đã hôn mê khá [âu khiến mắt cô khó có thể ỉập tức quen với ánh sáng. Ngọc chổng một tay xuổng nển nhà lạnh ngắt, tay kia cổ đờ nửa thân trên dậy, kéo người lui về phía sau, ngồi tựa vào bức tường phía sau. Cô dụi mẳt, đảo mắt quanh phòng. Nơi cô đang ngồi hình như là một nhà kho cũ kĩ, mùi ẩm thấp ngai ngái khó chịu xộc vào mũi khiến cô hắt hơi mấy lẩn. Nhìn sang bên cạnh, đột nhiên thấy một bóng người đang nằm quay lưng về phía mình, cô giật mình hét lên, nhưng khi thấy người kia không có động tĩnh gì, cô biết rõ người đó cũng như cô, bị chụp thuốc mê rồi đưa đến đây. Ngọc ngồi một lát cho tỉnh táo rồi khẽ lay người bên cạnh.
- Chị An? - Ngọc kinh ngạc vừa lay vai người đó vừa gọi.
Chị An vừa tỉnh, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm ở một nhà kho khá ẩm ướt cũ kĩ thì vội bật dậy, nhìn sang Ngọc, kinh ngạc hòi: Sao chúng ta lại ờ đây? Đây là đâu?
Ngọc đờ chị An dựa vào tường: Bà Dung gửi cho em một tấm thiệp mời sinh nhật. Khi em đến biệt thự của bà thì bị chụp thuốc mê và bắt đến đây. Còn chị?
- Là bà ta ư? - Chị An tức giận nói. - Chị đang đi siêu thị mua một số thứ thì có ai đó nói cần gặp. Khi chị đến chồ một chiếc ô tô đang đỗ ờ ngoài thì cũng bị người ta chụp thuốc rồi đẩy vào trong.
Rốt cuộc là bà ta muốn gì ờ chúng ta đây?
Khi đã thấy thoải mái hơn, cả hai đi khẳp căn nhà để xem xét. Ngoài chiếc cửa thông gió nhò trên đẩu thì có một cửa chính nhưng đã bị khóa kín. Hình như đây là một phòng nhò trong một căn nhà nào đó có vẻ cũ và hoang tàn. Chị An mệt mòi ngồi xuổng sàn nhà lạnh ngất, Ngọc cũng ngồi bên cạnh. Cô đột nhiên bật cười. Chị An ngạc nhiên hỏi: Em nhớ đến chuyện gì vui sao?
- Không phải, chỉ là thẩy chúng ta rất có duyên với nhau. Nhưng mà đã có lúc em không thích chị vì... em nghĩchị thích anh Vũ.
Chị An bật cười: Gì? Làm sao có thể thứ? Mà cũng phải, hình như chị quan tâm nó hơi quá. Ngọc chợt nhớ đến Triều: Từ hôm đó chị có gặp anh Triều không?
Nghe đến tên anh ấy Ngọc thấy vẻ mặt chị trờ nên không được tốt.
- Ngọc à, có những chuyện nên để tự nó lắng xuống thì hơn. Bây giờ sự xuất hiện của chị chỉ ỉàm nó khó xử thêm mà thôi. - Ánh mắt chị buồn bã nhìn ra xa. Trong khoảng khắc, Ngọc cảm giác như từ đáy mắt có một điều gì đó lay động, thật khẽ.
Tiếng khóa cửa đột nhiên bật mở khiến cho ánh mẳt chị An hướng vể phía cửa. Bà Dung mặc một chiếc váy màu nâu nhạt đằ cũ nhưng khá sang trọng và quý phái. Bà nở nụ cười xinh đẹp với chị An.
- Đã lâu không gặp, Hoàng Thụy An. Phải công nhận con đúng là con gái của ông ta, giấu mình rất khéo. Ngay cả lão già đó còn không lẩn ra được, nói gì đến ta.
Chị An căm phẫn: Bà bớt nhiều lời đi! Bắt tôi đến đây còn được, vì cớ gì bà còn lôi thêm một người không liên quan gì như Ngọc vào?
Bà quay sang Ngọc, nụ cười đó vẫn giữ trên môi nhưng gương mặt đã lạnh đi vài phẩn: Cô ta là người không liên quan? Là ai đâ dùng tên John ૮ɦếƭ tiệt đó lừa ta? Là ai đã mang thai đứa cháu vàng ngọc của ta còn ngu ngốc không chịu nói? Là ai đã khiến cho Vũ đi chệch đi quỹ đạo ban đầu mà ta sẳp đặt cho nó? Chính là cô ta! Đừng trách ta vì sao lôi cô vào chuyện này, đơn giản là không ai khác ngoài cô là kẻ đã khiển cho mọi kế hoạch của ta không thành công. Cả hai người cứ ngồi đây chờ đợi, còn ta sẽ gọi cho Vũ đến đây, chúng ta chắc chẳn sẽ có trò chơi rất vui.
Chị An tức giận hét lên khi thấy bà ta lấy điện thoại ra: Rốt cuộc ỉà bây giờ bà đang muổn giờ trò gì?
Ngọc nhìn nụ cười của bà ta, không cổ tình hỏi: Bà làm những chuyện này là vì lý do gì? Rõ ràng chị An và Vũ đều là con do chính bà sinh ra mà, vì sao lại ghét họ đến vậy? Hay.. ề bà không phải là bà Dung thật?
Bà ta hơi bất ngờ trước câu hòi của Ngọc, sau đó bật cười: Ta không phải? Cô thật có khiếu hài hước. - Bà đột nhiên cất chiếc di động đi: Được thôi, trước khi gọi Vũ đến tham gia cuộc vui, ta sẽ kể cho các cô nghe một câu chuyên, chuyện về người bổ đáng kinh đạo đứa giả của cô đấy.
-Câm miệng đi! Bà không có quyền nói về ông ấy như vậy. ông rốt cuộc vì sao lại dành tình yêu cả đời mình cho một kẻ độc ác như bà chứ? - Chị An không kìm nồi hét lên.
Bà đột nhiên giáng cho chị An một cái tát thật mạnh: Mày thì biết gì chứ? Mày cũng giổng bổ mày, lúc nào cũng nghĩ mình là người, còn kẻ khác chi là vật. Mày nghĩ tao thèm cái tình yêu ૮ɦếƭ tiệt đó lắm hả? Thật sự nếu có thề chọn lựa, tao thà rằng cả đời nghèo khó hay ૮ɦếƭ yểu còn hơn là gặp phải bố mày.
Lần đầu tiên nhìn bà Dung luôn nhã nhặn ôn hòa nồi nóng khiến cho chị An không khòi hoảng sợ. Ngọc cổ nói để xoa dịu tình hình: Bà nói là sẽ kề một câu chuyện mà. Bây giờ chúng tôi ngồi xuống đây, bà ngồi trên ghế kia, như vậy sẽ dề dàng hơn.
Bà vẫn nhìn chị An bằng ánh mắt chán ghét, sau đó từ từ đi đến ngồi xuổng chiểc ghếsoíađã
Vũ lái xe đên biệt thự nhà họ Hoàng. Anh chạy thăng vào phòng ông. Nhìn bộ dạng hớt hải của anh, mặt ông giân ra: Đã xảy ra chuyện gì?
Vũ thuật lại mọi vệc cho ông, sau đó nói thêm: Nếu ngay từ đẩu ông nghe theo cháu, dùng pháp luật trừng trị bà ta thì có lẽ mọi chuyện đã ồn rồi. Rốt cuộc là bổ cháu đã íàm gì hả ông?
Ông ngồi phịch xuống ghế, vè mệt mòi hiện rõ trên khuôn mặt già nua: Được rồi, đã đến nước này ta sẽ nói cho cháu tường tận mọi việc. Hãy bình tĩnh và ngồi xuổng. Bà ấy bắt Ngọc cũng để dụ cháu đến thôi, lát nữa hẳn sẽ có liên lạc với cháu.
Vũ không thề ngăn nồi lo lắng cùng sợ hãi đang tràn ngập trong lòng, nhưng anh vẫn ngồi xuống.
Bà Dung hướng ánh mắt ra ngoài, từ từ kể cho Ngọc và chị An nghe về tình yêu sâu sắc của bà và người đàn ông ấy - một thương gia hiền lành. Những ngày tháng êm đềm và ngập tràn hạnh phúc ấy luôn sáng mãi trong tim bà, cho đến cái ngày định mệnh ấy, lúc bà gặp chủ tịch Hoàng, một kẻ quyền [ực và đầy tính chiếm hữu. Giọng bà trờ lạnh dẩn khi nhắc đến ông ấy: Có lẽ đời ta hổi hận nhất đã tham dự buổi tiệc đó. Sau ngày hôm ấy, hắn ta vì muốn có được ta đã làm đủ mọi cách gây áp lực lên công ty của người ta yêu, sau đó thì thu mua công ty và đẳy ông ấy ra ngoài. Mặc dù vậy tình yêu của ta vẫn không thay đổi, nhưng để hắn không động đến ông ấy nữa, ta đã đến công ty và quỳ gối cầu xin hắn buông tha ta. Lúc ấy hắn nói sẽ đồng ý nếu ta ngủ với hắn một đêm. - Nụ cười lạnh thoáng qua trên môi bà: Lúc đó ta đâ ngây thơ tin là thật. Ta ngủ với hắn, và không ngờ rằng hẳn đã chụp ảnh lại và gửi cho ông ấy - một người vổn có tiền sử về bệnh tim. Nhưng cũng may mắn lúc đó ông ấy đã tin tường ta. ông luôn như vậy, một người đàn ông khoan dung. Tất nhiên hắn không thể nào để yên chuyện này. Bằng đi một thời gian sau, hẳn chi im lặng không xuất hiện xung quanh ta, cho đến một ngày hắn bắt cóc ta đi. - Bà im lặng một lúc [âu, ánh mắt trờ nên dữ dội, cả khuôn mặt ngập tràn vẻ đau
thương: Hẳn bắt ta để dụ ông ấy đến. Hắn trói ông ấy, đánh đập ông ấy. - Giọng bà run run: Không nhừng thế... hẳn còn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ta... ngay trước mắt ông ấy. Chỉ cẩn ông tiến thêm một bước đến gần ta, bọn nó sẽ dùng gậy đánh vào chân ông, đánh đến tứa máu. - Nước mắt bà đã rơi. Ngọc không ngờ sẽ có ngày thấy được nước mắt của người phụ nữ này.
- Bà nói dối! - Chị An đột nhiên hét lên. - Bố của tôi tuyệt đổi không phải người có thể làm ra những chuyên kinh khủng như thế.
Bà ta cười, trong nước mắt: Hắn ta không chỉ làm có thế đâu. ông ấy vì bệnh tim nên khi nhìn thấy ta bị như vậy đả không thể chịu nổi, lên Cơn đau mà ૮ɦếƭ. Vào giây phútcuổi cùng trước khi ông ấy ra đi, ông chỉ có thể nói với ta hai chừ duy nhất: “trả thù!” ông ấy ra đi chẳng khác gì đặt dấu chấm hết cho cuộc đời ta. Không tình yêu, ta như kẻ mất hồn, mấy íẩn tìm đến cái ૮ɦếƭ, nhưng may mắn được cứu sổng, hơn nữa còn được bác sĩ chẩn ra là mang thai. Tất nhiên
đứa bé ỉà của ông ấy, và nó đã cứu mạng ta lần nừa. Khi còn sống, ta và ông ấy lúc nào cũng mong có một đứa con trai và một đứa con gái, đặt tên là Minh Quân và Minh Thư. Thế là ta tìm cách trốn đi, sống cuộc đời còn lại với con chúng ta. Đúng là ông trời không phụ lòng người, ta mang thai đôi, một trai một gái. Các người có biết ta đã hạnh phúc thể nào khi nhìn hình siêu âm và nghe nhịp tim em bé hay không? Cái cảm giác đó suốt đời này ta cũng không thể nào quên. - Bà nờ nụ cười đẹp mê hồn, một nụ cười ngây ngô đáng yêu làm say đắm lòng người. Nhưng ngay sau đó, nét mặt bà lại lạnh đi: Hẳn đã tìm thấy ta! - Ánh mắt bà trờ nên phẫn nộ: Hắn cho người bẳt ta về nhà họ Hoàng. Kinh tờm hơn, hẳn ép ta phẫu thuật phá thai, Gi*t chế hai đứa con năm tháng tuồi của ta. Hắn chuốc thuốc mê rồi đưa ta vào phòng giải phẵu. Khi ta tinh lại đã là chuyện của mấy hôm sau. Giây phút ta biết con của mình bị người ta tàn nhẫn hại ૮ɦếƭ, ta lại không đau đớn muổn ૮ɦếƭ hay khóc lóc gì cả, mà đơn giản ta chi muốn sống, đề trả thù. Ta đã thể với con và ông ấy nhắt định phải làm cho tập đoàn Đại Thiên sụp đổ, hơn nữa không thể để cho giống nòi của tên cặn bâ đó được sống.
Bà đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt chị An: Mày chính là nghiệt chủng đó! Vì sao tao lại sinh ra mày? Vì sao Minh Thư của tao lại ૮ɦếƭ đề rồi mày thay nó sổng chứ? Cả mày, cả thẳng Vũ kia, cả hai đều không đáng sống. Cuộc đời của bọn mày đáng lẽ là cuộc đời của con ông ấy. - Nụ cười tàn nhẫn ỉạnh lùng hiện trên môi bà: Ngay bây giờ tao sẽ gọi cho thẳng nhóc đó đến, sau đó chúng ta sẽ chơi lại trò chơi năm ấy. - Nói rồi bà bò đi.
Lúc này nước mắt chị An và Ngọc đã rơi. Chị cẩm lấy tay Ngọc, run run hỏi: Không phải đâu đúng không? Bố của chị không phải íà người có thề làm nên mấy chuyện... độc ác như thế?
Ngọc nắm chặt tay chị An, không biết nên nói gì bời cả cô và chị An đều biết những lời bà ấy vừa nói đểu ỉà thật. Câu chuyện đó là cách giải thích hợp lý nhất cho việc tại sao bà ấy lại ghét chính con ruột của mình. Chỉ là điều này vượt quá sức tường tượng. Ngọc hiểu rõ nỗi đau mất đi đứa con nên cô không thể tường tượng nồi bà ấy đã đau đớn thế nào khi đứa con năm tháng của mình bị người ta ép lấy ra. Có ỉẽ việc bà ấy biến thành như thế này là điều không thể tránh khòi. Nhưng rốt cuộc giờ đây bà muổn làm gì cô, Vũ và chị An?
Vũ thẵn thờ ngồi lặng người đi. Anh không thể tường tượng được đằng sau sự lạnh ỉùng và tàn nhẫn đó, mẹ anh lại phải chịu đựng những nỗi đau kinh khủng như thế, mà người gây ra lại là bố - người mà anh kính trọng và ngường mộ nhất trên thế gian này. Anh đã từng hận mẹ biết bao khi nhìn thấy tình yêu chung thủy và sâu sắc của bổ dành cho bà mặc dù thứ ông nhận lại chỉ [à sự khinh miệt và lạnh [ùng, nhưng lúc này anh mới hiểu rằng bà chỉ mong ước một cuộc sống đơn giản với người bà yêu chứ không phải là tình yêu đẩy mù quáng của bố. Chuông điện thoại reo, anh cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn chi ghi một dòng địa chỉ và kèm theo câu: “Nếu muốn bảo đảm mạng sống cho hai người phụ nữ mày yêu thương nhất thì hãy đến một mình!” Anh đưa địa chỉ cho ông, mặc ông sẳp xếp, còn anh nhanh chóng lái xe đến vùng ven ngoại ô không chỉ để cứu Ngọc và chị An mà còn nóng ỉòng nói với mẹ anh một lời xin lỗi.
Anh dừng xe trước một dây nhà nhò [ụp xụp không một bóng người. Vì sao ờ vùng ngoại ô hẻo lảnh này lại còn tồn tại một dây nhà như vậy? Anh rút điện thoại định liên lạc với bà ẩy thì một cô gái xuất hiện. Cô ta nờ nụ cười lạnh ỉùng ra hiệu cho anh đi theo. Cô đưa anh đến một căn phòng nhò có nhừng bức tường đã mục nát cũ kĩ nhưng ờ giừa lại là một chiếc ghế sofa không
bám bụi. Anh ngồi xuổng ghế, thận trọng quan sát xung quanh. Anh nhắm mẳt hồi tường lại những gì ông đâ kể, thật kinh hãi làm sao! Khi anh vừa mờ mẳt ra, trong căn phòng không một bóng người đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông đang cầm hai cây gậy dài cười lạnh nhìn anh. Vũ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, khi anh định đứng dậy thì có một tên nào đó đằng sau kéo anh [ại. Vài phút sau, từ một cách cửa khác trong phòng, bà Dung xuất hiện, sau đó là chị An và Ngọc.
Cả hai đồng thanh kêu lên khi nhìn thấy anh, sau đó không hẹn mà cùng lo ngại nhìn sang bà Dung. Với nụ cười quen thuộc hiện hữu trên khuôn mặt, bà nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đằng sau Ngọc, sau đó căm ghét nhìn Vũ, chậm rãi yêu cẩu hai người đàn ông đang giữ Ngọc và chị An: Hôm nay các người vất vả rồi. Hai cô ta là phẩn thường cho các người đấy, thường thức ngay tại đây đi.
- Không! - Vũ hét lên định chạy đến nhưng một gậy đã giáng xuống chân anh.
Cả Ngọc và chị An cùng hét lên thất thanh: Đừng mà!
Lúc này hai tên đàn ông đã bắt đầu hành động. Chúng đẩy ngã chị An và Ngọc xuổng sàn, dùng nụ cười dâm đãng nhìn họ, sau đó mặc cho cả hai chổng cự dừ dội, chúng bắt đầu cời từng mảnh quẩn áo trên người họ. Cảnh tượng được tái diền y hệt như mấy năm về trước, khi bà bị người ta cường bức nhưng phải cắn răng chịu đựng vì không muốn người mình yêu bị tổn thương. Bà muốn cho chính con trai hắn ta nếm lại cảm giác ấy, cảm giác bất lực khi nhìn thấy người mình yêu nhất bị người khác χâм нạι. Đôi chân Vũ đã đẫm máu, ánh mắt anh cũng bẳt đẩu mờ dẩn, nhưng cảnh tượng trước mẳt khiến anh không thể chùn bước. Nhìn nụ cười trên môi bà ấy, anh vừa cảm thấy căm ghét nhưng cũng vừa cảm nhận được nồi đau đớn khôn cùng mà bà đã phải trải qua. Có những nồi đau vượt quá sức chịu đựng của con người, và bây giờ cả ba người bọn họ đang trải qua những nồi đau như vậy.
Nhìn cảnh Vũ quằn quại trong đau đớn, hình ảnh người ấy lại đột nhiên tràn về, cái khoảnh khấc định mệnh ấy dường như tái hiện sổng động trước mắt bà. Nụ cười ỉạnh ỉùng dần dần tẳt đi, thay vào đó [à nồi sợ hãi đang dần ỉớn hơn. Những tiếng kêu gào, khóc thét, tiếng roi quất, tiếng sột soạt của áo quần bị xé đi, tất cả như vang vọng, ám ảnh bà như một thứ gì đó sẳc [ạnh và kinh khủng đang vờn quanh. Trong giây phút nhừng âm thanh hồn độn kinh khủng ấy vây lấy bà, một tiếng gọi đứt quãng chợt vang lên: Mẹ...!
Đã lâu ỉắm rồi không ai gọi bà như vậy. Khoảnh khắc một thời xa vẳng chợt hiện lên, hình ảnh bà bế một đứa bé nhò ra khòi phòng sinh, gọi tên nó íà Minh Quân. Bà mỉm cười hiền hậu nhìn nó, nhìn lên bầu trời xanh thầm. Đứa bé trai này có đôi mẳt giổng hệt với ông ấy, người đàn ông bà yêu hơn cả sinh mạng mình. Nếu đứa bé ngày đó được mang cái tên này thì có lẽ nỗi hận thù của bà đã không trút hết lên đẩu nó, thế nhưng hắn ta ngay cả ước nguyện duy nhất đó của bà cũng không đáp ứng, cố tình ỉấy cái tên Vũ đẻ đặt cho nó, khiến bà không thể có chút cảm giác yêu thương gì với nó ngoài việc xem nó ỉà con cờ để lợi dụng. Đứa bé ấy vì bà đã hứng chịu biết bao đau khổ, nhưng tất cả không phải lỗi của bà. Muốn trách thì hãy trách bản thân vì sao lại là dòng dõi cùa hắn.
Bà hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong một tích tẳc ra lệnh cho tất cả dừng lại. Bà không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì bà không thể chịu đựng nổi khi nhìn lại những hình ảnh đau xót ấy lẩn thứ hai, hoặc cũng có thể đây là chút tử tế cuối cùng bà dành cho đứa con trai bà rứt ruột sinh ra. Bà yêu cầu cho tất cả những kẻ không liên quan ra ngoài. Ngọc và chị An khuôn mặt đẫm nước mẳt chỉnh lại áo quần rồi vội chạy đến bên Vũ lúc này đã ngất đi vì mẩt máu, đờ anh ngồi lên ghế. Chị An đau lòng nhìn đôi chân Vũ, giận dữ hét lên: Bà mau gọi xe cứu thương đi! Bà nói bố tôi độc ác, vậy bà nhìn thử xem bà đã làm gì với con trai ruột của mình? Bà cũng đâu thua gì ông ấy?
Đứa bé này dù là con gái nhưng lại có khuôn mặt giống hệt hắn ta khiến bà không căm ghét vô cùng. Sau khi đã thay đồi thành khuôn mặt khác, những đường nét ૮ɦếƭ tiệt ấy vẫn không hề mất đi. Mồi lần nhìn nó bà không thể nhịn chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cho hả dạ. Bà cười gằng nhìn chị An: Mày đừng đánh đồng tao với loại người đó. Tao thành ra thế này là do ai? Loại người như hẳn ૮ɦếƭ mười lẩn cũng không đáng. Tao đằ thề ià sẽ không để cho giống nòi của hắn tồn tại. Nhưng nếu tao Gi*t hết bọn mày thì tao cũng chẳng sống được nừa. Hôm nay chúng ta kết thúc mọi chuyện ờ đây đi.
Nói rồi bà khóa cánh cửa sau lưng lại, vứt chìa khóa ra ngoài cửa sổ. Bà tiến đến cuối phòng, lúc này Ngọc mới nhận ra ờ nơi đó có mấy cái thùng được xểp ngay ngắn. Bà ta mở nắp, đẩy từng chiếc thùng ngâ xuổng. Một thứ chất lòng tràn ra khẳp phòng, mùi dầu hòa bốc lênế Ngay lúc ấy chị An đã nhận ra ý đồ của bà, chị chạy vội đến ngăn bà ta: Bà điên rồi! Làm thế này có ích lợi gì? Tất cả chúng ta đều sẽ ૮ɦếƭ!
Bà cười lớn: Phải, chúng ta sẽ ૮ɦếƭ cùng nhau. Tao sẽ đưa bọn mày đi gặp hắn.
Ngọc chạy đến định giật lấy que diêm đang cháy từ tay bà, nhưng đã không kịp. Bà ném que diêm xuống sàn, lửa bẳt đầu bốc lên khẳp nơiễ
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, bắt đẩu thiêu đốt mọi thứ. Chị An và Ngọc cố dìu Vũ đến chồ cửa, nhưng vì khói đã bắt đẩu bổc lên dày đặc, lửa có mặt ở khắp mọi nơi, những cây gồ trên trẩn bị
cháy cứ chực rơi xuổng khiến cho cả hai không thể định hướng được cửa ra vào. Đột nhiên một tiếng cười ỉạnh vang vọng khắp căn phòng, sau đó một tiếng hét đau đớn vang lên rồi tắt lịm. Ngọc nhìn về phái sau, lý trí cho cô biết ỉà cô nên quay trờ lạiẳ Cô quay sang nói với chị An: Chị mau đưa anh ấy đến chồ cửa rồi tìm cách thoát ra ngoài. Em nghĩ ông sẽ đến ngay. - Cô nhìn sâu vào mẳt chị rồi nhìn sang Vũ: Nhờ chị chăm sóc anh ấy, em phải quay lại thôi. - Cô kiên quyết.
Chị An kéo tay cô [ại nhưng Ngọc đã chạy nhanh vào trong. Chị An hét lên: Không được! -Nhưng cô vẫn chạy, chạy vào màn khói dày đặc.
Cô cố giữ cho hơi thờ ổn định, bước từng bước thận trọng nhưng mau lẹ đến chồ ngồi của bà Dung. Cô biết làm việc này là rất ngu ngốc nhưng nếu bà ấy mất đi, Vũ nhất định sẽ rất đau ỉòng và tự trách. Suy cho cùng thì từ đẩu đến cuổi anh chỉ biết oán hận bà mà chưa bao giờ hiểu được bà đã phải chịu đựng nhừng nồi đau như thế nào.
Ngọc tìm thấy bà đang nằm sóng soài dưới đất, phần đẩu bị một cây gồ lớn đập vào khiến máu chảy không ngừng. Cô đờ bà lên, cố gắng thật nhẹ nhàng đặt đẩu bà nằm trên đùi mình, sau đó dùng sức xé miếng vải trên váy, cố gắng giúp bà cầm máu. Cô đờ bà dậy, gắng gượng lết từng bước ra phía ngoài, nhưng khói khiến cô cảm thấy khó thờ, lửa khiến cô phải chùn bước, cô đã kiệt sức lắm rồi. Cảnh tượng ngày hôm đó bất chợt hện lên, cảm giác hối hận và sợ hãi tràn khắp người khiến nước mắt cô từ từ chảy ra. Nếu lúc này ờ cùng Vũ và chị An thì có [ẽ cô đã sống sót, nếu ban nãy cô không ngu ngổc chạy vào đây cứu người phụ nữ này, nếu cô... Nhưng nếu như cô không quay lại, có lẽ cô sẽ không tha thứ cho mình, có lẽ cả chị An và Vũ đều không thể tha thứ cho bản thân. Cuộc đời của bà ấy đã quá đỗi bi thương, cô muốn giúp bà, muốn bà tiếp tục sống để tận hường cảm giác ẩm áp của gia đình. Nhưng cô phải làm sao mới có thể thoát ra khòi chỗ này? Cô tuyệt vọng, cô đâ quá mệt mỏi, không thể bước thêm được nữa. Trong giây phút kinh hoàng ẩy, một bàn tay chìa vể phía cô.
Chị An cố tìm cách phá cánh cửa nặng trịch đang ngăn chị và Vũ tìm về với sự sổng. Chị đặt Vũ tựa vào tường, sau đó tìm kiếm thứ gì đó để phá cửa. Chị tìm được một cây gồ dài, cổ gắng nện thật mạnh vào cửa nhưng nó chẳng hể mảy may xoay chuyển. Đôi tay chị đẫm máu, đôi chân mòi nhừ, khói khẳp nơi khiến chị dường như không thề thò được. Có biết bao nhiêu điều chị chưa thể íàm, còn ước mơ, còn tương [ai, chị còn muốn nhìn thấy đứa em trai này đi lấy vợ, sinh con, muốn đứa nhỏ lon ton chạy đến gọi chị ỉà bác. Chị cũng muổn thử yêu một lần, muốn có một gia đình nhò để săn sóc chăm lo. Nhưng lúc này chị không biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm ỉấy đứa em trai ấy mà khóc nấc. Lúc trước như vậy, bây giờ cũng như vậy, vì sao thứ duy nhất chị muốn trên đời chỉ ỉà một cuộc sống bình dị, ấm áp nhưng lại chằng bao giờ có được? Trong giây phút ấy, kì tích xuất hiện, cánh cửa đột nhiên bật mờ. Ánh sáng của sự sống, của hy vọng xuất hiện. Chị nhìn thấy ông lay gọi Vũ, nhìn thấy Triều khuôn mặt tái mét chạy đến ôm chầm lấy chị.
- Hây cứu lấy Vũ và... - Chị đâ thi*p đi trước khi nói thêm về Ngọc.
Triều bế chị ra ngoài, đặt lên băng ca rồi theo chiếc xe vào bệnh viện. Còn ông và cảnh sát đờ Vũ ra ngoài, cũng đưa lên một chiếc xe cứu thương khác, ông dùng ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn vào bên trong căn nhà đang dần đồ nát: Ta biết rẳng con trai ta có lồi với cô rất nhiều, vì vậy ta đã làm ngơ trước việc cô hại ૮ɦếƭ nó, cũng làm ngơ trước mọi điều cô làm. Nhưng ta đã cánh cáo cô là không được phép động vào người của ta nữa. Như vậy là tốt nhất! Hây xuống dưới kia và sống hạnh phúc với người cô yêu.
Sau đó ông bố đi, mặc cho ngọn lừa hung hãn dẩn thiêu rụi căn nhà, mặc cho Ngọc vẫn còn ờ bên trong.