Những ngày sau cô ờ lại nhà Hải để tĩnh dường.
Thật ra đó chỉ ỉà cái cớ, cô hiểu rõ anh cố tình làm vậy vì biết cô không còn chỗ nào đề đi. Nhừng ngày tháng ấy anh chăm sóc cô vô cùng tận tình, khiến cho trái tim cô xao động. Thật sự cô nhìn không sai, anh giống hệt người bố quá cổ của cô. Nếu người cô gặp trước là anh, có thề nào cô sẽ đến với anh hay không? Cô đã tự hối không dưới ba lẩn nhưng câu trả lời vẫn là không. Cô biết dù có thế cô vẫn sẽ không yêu anh mà cùng lắm là xem anhnhưanh trai. Anh làm cho cô tất cả mọi việc, nhưng có một thứ anh không thề cho cô, đó là cảm giác an toàn. Cô không hể cảm thấy yên tâm khi giao bản thân
cho anh. Không dưới hai lẩn anh kiềm chế không được, cô đều cảm thấy ân hận khi đã đề anh chạm vào, ân hận vì cô đã làm anh tổn thương.
Khi Ngọc đã khỏe hơn một chút, cô quyết định không làm phiền đển anh nữa. Cô là Dương Lam Ngọc mạnh mẽ, có tay, có chân, có thể tự nuôi sổng bản thân mình. Bên cạnh đó cô cũng không muốn để anh tiểp tục nuôi hy vọng. Cô nếu đã không có khả năng yêu anh thì không nên ở bên cạnh anh. Mặc cho anh khuyên nhủ đủ điểu, thậm chí là cẩu xin, cô vẫn quyết định ra đi sau một tuần ờ nhờ nhà anh.
Cô kéo chiếc vali vội vã vể hướng trạm xe buýt. Anh từ nãy giờ vẫn theo cô không rời, cô biết, nhưng không còn cách nào khác. Cô đi vội vã về phía trước, không cẩn thận bị ngã vì gãy gót giày. Nhưng ngay sau đó, cô đâ nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục bước đi. Đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, cô gập người vể trước, cố gắng bò qua Cơn đau đang cuộn lên. Thế nhưng cuối cùng cô chịu thua, ngã nhoài vể phía sau, rơi vào vòng tay của anh.
Khi Ngọc tinh dậy, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, Hải ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt thất thần và thậm chí là phẫn nộ. Cô định ngồi dậy nhưng bị anh ngăn lại: Em đang yếu lắm. - Nói thế nhưng anh vẫn đờ cô dựa vào tường.
Nghe anh nói thế, cô mờ mịt hòi: Có chuyện gì xảy ra thế?
Anh không trả lời khiến cô càng thêm lo [ẳng.
- Rôt cuộc là tôi bị [àm sao? - Cồ hét lớn. Không hiểu sao dạo này tính tình cô lại trở nên bốc đồng như thế.
Anh nhìn cô thâm tình, lời nói nhẹ phả vào không khí: Bác sĩ nói... em mang thai.
Không hiểu sao cô lại không hề thấy bất ngờ mà chỉ cảm nhặn được một cảm giác hạnh phúc tràn vào trong tim. Cô đã có cảm giác này ngay từ lúc cảm thấy Cơn đau bụng bất thường đó. Một cồ lo lắng tràn lên, cô nhẹ nhàng sờ bụng rồi vội hỏi: Vậy bác sĩ nói sao? Đứa bé không sao chứ?
- Nói như vậy nghĩa là em đã sớm biết, vậy sao còn bò đi? - Anh hét lớn. - Em dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ? Em có biết bác sĩ nói tình trạng em nguy hiểm thế nào không? Lờ như lúc ấy anh không có ở đó thì lúc này em có thề yên ổn ngồi đây thế này hay sao? - Anh tức giận, thật sự tức giận.
Cô nhỏ giọng: Thật ra tôi cũng đâu biểt. Là lúc nãy anh nói tôi mới biết thôi.
Anh nhìn cô thờ dài, tâm tình có vè đã dịu bớt, nhẹ nhàng cẩm lấy tay cô: Nếu đã biết vậy thì bây giờ không nên đi nữa, ờ lại bên cạnh để anh chăm sóc em. Nên nhớ em bây giờ không chi có một mình, mà là hai người. Với lại bác sĩ cũng bảo em nến hạn chế đi lại vài ngày đẻ an thai
Cô không còn lựa chọn nào khác, vuốt ve cái bụng bằng phẳng: Vậy tôi... nhờ anh.-Thật ra ngoài anh ra cô còn có ai nừa đâu. Nếu biết có ngày thế này thì [úc trước cô đã không bán đi căn nhà để lấy tiền mua đất. Thật ra [úc đẩu cô dự định sẽ ờ tạm với Mai Ly nhưng không ngờ đúng lúc này Ly lại đi công tác. Vậy là cô ờ cùng Hải, bình yên nhận sự che chờ của anh.
Tiếng cửa mở mang Ngọc về với hiện thực. Cô xoay đẩu để nhìn rõ người vừa đi vào. Hải ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi: Em thấy khòe hơn chưa?
- Anh đã nói gì với bọn họ?
Anh cười cợt nhìn cô: Em nghĩ là gì? Anh đã nói là anh cường bức em.
- Cái gì? - Cô không thể tin nói lớn. - Anh bị điên hả? Anh đâu có cường bức tôi? Là tôi...
- Được rồi. - Anh cắt ngang lời cô. - Tiếng xấu của anh cũng nhiều lắm rồi, thêm một cái không sao đâu. Em cố gắng nghỉ ngơi cho khòe. Nếu có chồ nào không quen thì nói với anh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lơ đãng: Đừng đối xử tốt với tôi như vậyề
Anh cười dịu dàng: Là anh muốn thế, xin em để anh ờ bên cạnh em. Cái anh cần chi có vậy thôi.
Cô không quay đầu, nghe thấy tiếng đóng cửa, chi khó khăn cười: Anh, sao lại phí sức như
Ngọc men theo con đường ỉát đá để đến khuôn viên đằng sau căn biệt thự. Ngay khi bước chân vào ngôi nhà rộng [ớn này, đây chính [à nơi cô muốn đến nhẩt. Khu vườn nhò với rất nhiều loài hoa đẹp. Có lẽ chúng sẽ có rất nhiều màu sắc rực rờ dưới ánh sáng ban mai. Nhưng lúc này, bóng đêm đã che đi tất cả. Ánh đèn nhò không đủ soi rõ những sắc màu. Dù vậy, Ngọc thích cái mùi hỗn hợp của đủ loại hoa trộn lẫn với mùi ngai ngái đặc trưng của buổi đêm. Nhẹ bước quanh khu vườn, Ngọc có cảm giác như cô càng ỉúc càng hòa lẵn vào bóng tối. Sự yên tĩnh khiến cô vô cùng thoải mái.
Ngọc vuốt nhẹ cái bụng bằng phằng, cười dịu dàng. Chợt nghe có tiếng bước chân, cô quay đầu lại và hòi theo bản năng: Ai đấy?
Người kia không trả lời, vẫn từ tốn sải nhừng bước dài đến gần cô. Ánh đèn dù không soi rõ gương mặt nhưng nhìn dáng người cô có thể đoán được là ai. Cả hai nhìn nhau trong chốc [át. Ngọc định bò đi nhưng đến giữa chừng cô chợt khựng lại. Tại sao người đi phải là cô? Không có lý do gì mà cô phải trốn cả. Vả lại dù sao thì ngày tháng sau này cũng phải gặp nhau. Nghĩ thế cô không quay trờ về nữa mà tiếp tục dạo bước dọc theo khu vườn. Anh vẫn đi những bước
đều sau lưng khiến cô không thẻ suy nghĩ gì cả, thậm chí là không để ý đến đường đi. Cũng vì thế, cô đột nhiên vấp phải thứ gì đó, theo bản năng ôm vội [ấy bụng, mặc cho cơ thể ngã về trước. Anh cũng vội vươn tay đỡ lấy người cô nhưng sau đó còn kèm theo một câu nói: Đây [à cách cô muốn gây sự chú ý với tôi? - Ngọc thật không thể tin đây lại là giọng nói của anh. Lúc trước có lẽ anh dùng giọng điệu bình thản lãnh đạm để nói chuyện còn bây giờ mồi từ như có sức nặng và vô cùng lạnh lẽo.
Ngọc ổn định lại cơ thể, cười chua chát. Thì ra trong mắt anh cô chính là loại người đó. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng vì đang mang thai nên cô thật sự không muốn đôi co tranh cãi với anh. Cô quay người, đi nhanh như chạy. Lúc này cô thật sự mong có thể tránh đi tầm mắt của anh càng nhanh càng tốt. Thế nhưng anh không đề cô toại nguyện. Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô đứng lại, đồng thời cũng đâm sâu vào trái tim cô: Cô vì không thể có con với tôi nên mới tìm cách hại ૮ɦếƭ đứa nhò, sau đó lại mang thai với em trai tôi? Thì ra ngay từ đầu
mục đích cô muốn không chi là một mảnh đất mà chính là gia sản nhà chúng tôi. - Anh ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu lạnh lùng, bao nhiêu tàn nhẫn, có thề đả thương người khác sâu sắc đến mức nào, nhưng cứ mồi lần nghĩ đến cô và Hải ở cùng một chồ, anh lại không thể nào kiềm chế được Cơn tức giận. Nếu anh không dùng lý do này để biện hộ anh sẽ thật sự nồi điên. Anh thà chấp nhận cô có dã tâm ςướק gia sản nhà anh hơn là việc cô đã thật sự yêu thương em trai anh. - Hay cô định nói là cô thích Hải? - Anh hòi câu này mà lòng rung động. -Cồ định biến tất cả chúng tôi thành trò cười cho trò lừa trẻ con đó của cô sao? ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ư? Nực cười! Tôi quen Hải đã hơn mười năm, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện xằng bậy đó. Vả lạỉế.. cô là loại người có thể để cho người ta muốn làm gì thì làm hay sao?
Ngọc có cảm giác sắp đứng không vững.
Quả thật là anh không tin. Cũng phải thôi, ai bảo anh lại là người hiểu rõ cô nhất chứ. Hiểu rõ cô nhưng lại không tin tường cô. Trái tim cô đau đớn, anh sao có thể nghĩ cô như vậy? Giọng Ngọc khô khốc: Vậy thì sao? Nếu tôi thật sự thích anh ấy thì sao? Phải, đúng như anh nói, là tôi tự nguyện, vậy thì sao? Có ai cấm tồi yêu anh ấy đâu? - Giọng cô nhẹ như gió phả vào không
khí nhưng lại chẳng khác gì Cơn bâo cuốn qua lòng anh. Anh không thể bình tĩnh nữa rồi. Cuổi cùng cô cũng nói ra cái đáp án khiến anh vô cùng sợ hâi. Anh im lặng, lướt nhanh qua cô, bước vội ra khối khu vườn. Anh biết anh đâ đánh mất hết ỉý trí, nếu như còn ờ gần cô anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì để tồn thương cô hơn nữa.
Khi chắc chắn anh đã đi rồi, Ngọc quỳ phịch xuổng đất, tay ôm ghì lấy иgự¢, nước mắt chảy thành từng giọt. Tại sao? Tại sao anh có thể nghĩ cô như vậy? Thì ra cô trong lòng anh chẳng khác gì người mẹ vì tiền không từ thủ đoạn của anh. Thì ra dưới ánh mắt anh, cô chẳng khác gì một kẻ thấp hèn dùng đứa con của chính mình để đồi đời. Thì ra giữa cô và anh mãi mãi không thề vân hồi, mâi mằi ỉà hai thái cực hoàn toàn cách xa nhau.
Ngọc không hiểu mình có thể trờ vào nhà bằng cách nào, chi biết ỉà khi cô lê từng bước chậm rãi vào phòng khách, chào mọi người rồi định lên phòng thì đột nhiên ngã sấp xuổng dọa mọi người một phen.
Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Hải ngồi bên cạnh cô ánh mắt thất thẩn, còn mẹ anh thì [ộ ra vẻ mặt bất an. Đợi mẹ anh đi rồi, cô mới mờ miệng hòi: Tôi không sao chứ? Còn có...?
- Em không sao, em bé cũng khòe. Bác sĩ nói em chi cần nghỉ ngơi là ồn. - Anh cắt lời côễ -Vậy sao sắc mặt anh lại như vậy? - Nhìn thấy vẻ thất thần đó, cô quan tâm hòi.
- Hôm qua rốt cuộc đã có chuyên gì xảy ra ngoài vườn? Emẵ.. đã gặp anh ấy sao?
Ngọc không trả lời. Anh chắc đã biết nên mới hòi cô như vậy, cẩn gì cô phải xác nhận nữa.
- Hai người đâ nói những chuyên gì? - Giọng anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Không có gì. Xin lỗi nhưng tôi không muốn nói. Nếu tôi muổn nói thì không cần anh hòi, nhất định tôi cũng sẽ nói cho anh. - Cô mềm mỏng.
Gương mặt anh đột nhiên xám đi. Anh gằng giọng: Em có biết lý do em bị ngất [à gì không?
Bác sĩ nói là do xúc động quá độ dẫn đến động thai. Nếu một người đến nói với em là người ta
chỉ nói chuyện phiếm, sau đó thì cảm xúc bất ồn và ngất xiu, vậy em có tin không?
Tất nhiên không. Chẳng cẩn anh nói cô cũng hiểu vì sao mình lại bị ngất. Cô cảm thấy có lỗi với đứa con trong bụng, và với cả anh nừa, cô biết anh rất ỉo lắng cho cô, nhưng cô không thẻ cứ để anh thế này được, cô phải tàn nhẫn với anh hơn một chút để anh khòi phải ôm hy vọng.
- Dù sao đó cũng là chuyện của tôi. Anh là gì mà lại đi xen vào việc của tôi?
Anh cảm thấy lòng bị thương. Nhưng anh biết là cô cố tình: Em đừng như vậy nừa. Có làm gì thì anh cũng không buông em ra đâu. - Nói rồi anh đóng sầm cánh cửa [ạiẾ
Gia đình bác cả của Vũ đang định cư bên Mỹ, vì vậy sống cùng ông nội hiện giờ chỉ có gia đình bác hai, cô hai, chú ba, anh và mẹ anh. Biệt thự nhà họ Hoàng có tổng cộng hai tầng, mỗi tầng năm phòng. Vì vậy mà bác anh, chú anh và vợ chồng cô hai sống ờ tầng một. Còn Ngọc, anh và một người anh họ khác của anh sổng trên tầng hai. Nói là một phòng nhưng nó [ại chẳng khác gì một ngôi nhà nhò, ngoài khu Vực để ngủ và nghỉ ngơi còn có khu làm việc, khu
giải trí, khu đọc sách và quan trọng nhất là nó được cách âm. Ngọc cảm thấy mồi phòng của ngôi biệt thự này có ỉẽ còn sang trọng và tiện nghi hơn ngôi nhà cô đâ ờ trước đây. Bên cạnh đó, các phòng ờ mồi tầng cũng được bài trí như những gian khác nhau, hoàn toàn biệt lập.
Mặc dù Ngọc đã hạn chế tối đa việc chạm mặt cũng như gặp gờ Vũ nhưng có vẻ như điểu đó là không thề. Cứ mồi ngày sáng, trưa, tối, cả hai chắc chắc sẽ ngồi cùng bàn ăn Cơm. Dù cô và anh không nói câu nào với nhau nhưng việc nhìn thấy anh ờ bên cạnh Kiều mồi ngày đều khiến tim cô đau nhói. Bên cạnh đó, cùng Hải ờ chung một phòng cũng khiến cô không tự nhiên. Mặc dù anh đã tìm đủ mọi cách ỉàm cho không khí giừa hai người cời mờ hơn nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không cảm thấy thoải mái.
Hôm nay anh họ Hải sẽ đi công tác trở về, chính là người có tên Hoàng Đông Triều mà ông đã từng nhẳc đến. Cô thật sự rất muốn biết người này là ai. Theo như lời ông đã nói thì người ấy và cô quen nhau nhưng cô thật sự không thể nhớ ra là ai.
Mọi người ngồi trên bàn ăn trò chuyện rôm rả để đợi Triều đến, Ngọc miền cường trả lời mấy câu hỏi riêng tư của mẹ Hải và bác hai rồi sau đó chi im lặng. Bình thường cô sẽ không như thế này, sẽ khéo ỉéo nói chuyện với mọi người, nhưng vì nơi này có anh, vì cô không thể dời ánh mẳt mình khòi người anh, vì cô cứ mâi trầm luân vào nhừng suy nghĩ mê muội và những hồi ức mà anh đã cho cô. Cô bị chìm sâu đến nồi không hề phát hiện được có người vừa mới bước vào. Chỉ khi nghe có tiếng gọi cô mới bất giác ngẳng đẩu lên.
- Anh Sơn? - Cồ không thể tin vào mắt mìnhễ Tại sao anh họ của Ly lại ờ nơi này? Cả hai người không hẹn mà gặp cùng đồng thanh hỏi đổi phương vì sao lại ờ đây.
Ngọc có vẻ như đã có câu trả lời nên cô chi mim cười chào anh. Thì ra Ly chính [à con cháu nhà họ Hoàng. Tại sao bạn thân của cô lại giấu cô điều này? Triều thì có vẻ chưa được hài lòng. Anh tiếp tục hỏi: Mau cho anh biết, em làm gì ờ đây?
Lúc này Hải có vẻ hiểu ra gì đó, vội vàng lên tiếng: Anh, cô ấy chính là vị hôn thê của em. Em thật sự muổn tạo cho anh một bất ngờ nhưng hóa ra cả hai đã biết nhau từ trước.
- Cái gì? -Anh lộ ra vẻ không thể tin, cộng thêm vào đó là một sự thất vọng rõ rệt. Anh nhìn cô, mong cô cho mình một đáp án.
Ngọc khẽ gật đẩu với anh. Không hiểu lời Hải nói ra khó tin lắm hay sao mà ai ai cũng nhìn chằm chằm cô để xác định đáp án. Bọn họ không biết rằng mồi lần đồng ý với điểu này lòng cô lại cảm thấy tội lỗi và mệt mòi vô cùng.
Cảm giác cay đắng tràn vào lòng Triều. Từ nhò đến lớn anh luôn là người cố gắng hết sức để đạt lấy thứ mình muổn và rất hiếm khi thất bại. Nhưng tại sao anh lại bại trên tay chính hai người em họ của mình? Tâm tình không tốt, anh xin lỗi mọi người và lên phòng nghĩ ngơi trước.
Bác hai khó hiểu nói: Nó rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đe mọi người đợi lâu như vậy rồi bây giờ không ăn uống gì là sao?
Chú ba nói giọng mia mai: Chị làm mẹ bao nhiêu năm mà không lẽ không hiểu chuyện gì xảy ra?
Thực ra chỉ cân người tinh măt một chút cũng sẽ nhận ra Triều có tình ý với Ngọc. Mẹ Hải nhìn cô bằng ánh mắt không hiểu là lo lắng hay khó hiểu: Hai đứa làm sao mà quen nhau vậy? Nếu ta nghe không lẩm thì ban nãy cháu gọi nó là “Sơn”?
Ngọc cảm thấy không khí quanh bàn ăn ngưng đọng. Cô có cảm giác nếu mình không giải thích rõ ràng thì mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.
- Cháu gặp anh ấy trong một bừa tiệc sinh nhật của một người bạn. Anh ấy tự giới thiệu mình là anh họ của bạn cháu.
- Anh họ? Vậy là cháu quen với một trong ba đứa cháu gái chúng ta? - Bác hai đột ngột lên tiếng.
- Không thể nào! - Mẹ Hải ngắt lời. - Bọn nó từ nhò dều đã qua Mỹ định cư, vốn không biết nói
tiếng Việt. Bạn của cháu tên gì?
Ngọc cũng cảm thẩy không ổn. Chơi với Mai Ly nhiều năm như vậy, cô không tin Ly lại cố tình giấu diếm thân phận. Cô thấp giọng: Cô ấy tên là Mai Ly, Trần Mai Ly.
- Nhà chúng ta không có ai tên đó cả? - Mẹ Hải khẳng định. -Vậy nghĩa là Triều nói dổi? - Bà nhìn Ngọc dò hòiẽ
- Cháu cũng không rõ. Lát nữa cháu sẽ hỏi lại cô ấy.
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đó. Mọi người ăn bữa tối, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Riêng Vũ, trong đầu anh lúc này chi thắc mắc Ngọc thật sự rất lợi hại đến thế sao? Có thể khiến cho người anh họ từ nhò đển lớn trong đẩu chỉ có công việc và chức chủ tịch của anh xiêu lòng, [ại có thể khiến đứa em trai xem phụ nữ là cò rác và dụng cụ phát tiết toàn tâm toàn ý yêu thương, đặc biệt là cô có thể chạm được vào nơi sâu nhất trong tim anh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.