Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 20

Tác giả: Hinami Trần

Ngọc mang tâm trạng bức bối vể nhà. Bữa Cơm ờ nhà Kiểu diễn ra trong không khí vô cùng căng thẳng.
Cồ thật sự cảm thấy khâm phục Kiều vì có thể chịu đựng cảnh đó trong ngần ấy năm. Dù sao thì việc [ấy lại được dây chuyển cũng khiến cô rất hạnh phúc nên vội gọi điện thoại cho Ly và nói chuyện thâu đêm với cô bạn thân.
Nếu tâm trạng của Ngọc hiện giờ đang tốt bao nhiêu thì trong lòng Kiều lại khó chịu bấy nhiêu. Cô không thể ngờ mặc dù đã ỉuôn cố gắng nhưng kết quả chỉ khiến cô thất vọng hoàn toàn. Gia đình cô vốn từ nhò đâ vậy, lạnh nhạt, khó chịu, ông nội và bổ như thế ỉà vì không vừa mẳt với mẹ côề Bà được cưới vào nhà họ Mai chỉ vì môn đăng hộ đổi và bị đuổi ra khòi cửa vì không có khả năng sinh con traiế Mẹ kế của cô là người mà bố cô yêu, lại sinh được cháu trai nên cũng được ông nội thương, con gái lớn của bà vì thế mà được yêu mến lây. Kiều luôn cảm thấy hoàn toàn íạc lõng trong chính căn nhà của mình. Cô chưa bao giờ hiểu được thế nào là yêu thương cho đến khi gặp Vũ. Là anh mang lại cho cô niềm vui, sự ấm áp và che chờ. Anh là người thân duy nhất luôn ờ bên cạnh cô của cô, vì thể cô nhất quyết phải giừ anh thật chặt.
Tuy nhiên, từ ỉúc cô về nước đến nay anh chưa chạm qua cô lần nào khiến cô có cảm giác bất an. Đã vậy, sự xuất hiện của Lam Ngọc kia căn bản càng khiến lòng cô không yên. Không phải cô không tin Vũ mà là biểu hiện che chờ Ngọc của anh khi ờ nhà cồ đâ khiến cô không thể không đặt nó trong lòng. Tối nay Kiểu quyết định phải giúp anh tìm lại hứng thú với cô.
Khi Vũ tĩnh dậy đâ thấy mình nằm trong phòng Kiều, thân thể cô trần trụi kề sát người anh. Không hiểu sao nhìn cô như vậy, anh buộc miệng: Anh xin lỗi.
Không ngờ Kiểu lại tinh giấc ngay lúc ấy: Xin lồi em chuyện gì? - Cô nở nụ cười tinh nghịch dựa sát vào anh. - Thấy anh không có nửa ý niệm trả lời, cô suy đoán: Là hối hận vì mấy bữa nay không chịu chạm vào em đúng hay không? Không cần thấy có lỗi. Sau này từ từ bù đắp là được. - Cô lại tặng cho anh nụ cười tươi rói.
Anh vuốt nhẹ tóc cô rồi rời giường.
Ngọc vừa đi xuống thì thấy anh tiến ra từ phòng Kiều, mim cười nói lời chào buổi sáng sau đó là im lặng. Không khí giữa hai người có vẻ ngượng nghịu.
Ngọc ngồi trên xe buýt, trầm tư không biểt có nên ra đi hay không. Cô hiểu rõ bây giờ không có [ý do gì cho cô ờ lại nữa rồi. Cô có cảm giác xung quanh luôn tồn tại mấy quả bom nồ chậm. Tuy nhiên cô không hiểu được anh sao vẫn chậm chạp không mờ miệng nói. Cô vẫn là hy vọng nhưng cuối cùng tự mình dừng lại.
Vũ trâm lặng ngôi trong phòng làm việc. Hôm nay anh cố tình đi íàm sớm íà vì có việc, nhưng khi đến công ty lại chỉ im lặng ngồi. Anh biết là anh rất phí phạm thời gian nhưng trong đẩu cứ không ngừng đặt ra câu hỏi: Tại sao anh không để Ngọc rời đi? Anh biết anh phải dứt khoát, nếu không sẽ làm tồn thương hai người phụ nữ. Anh hiểu rõ là Ngọc thích anh, yêu anh, nếu không cô sẽ không ờ lại, cũng không tùy tiện để anh gẩn gũi. Ngay từ lẩn thứ hai hai người ở cùng nhau, anh đã biết cô có tình cảm với anh. Một người như cô không dề xúc động, không dễ khóc trước mặt người khác, điều này anh biết. Cô không dịu dàng nhẹ nhàng như Kiều, không hay làm nũng hay nói những lời động viên anh, nhưng đôi khi anh lại cảm thấy cô dịu dàng đến [ạ, đặc biệt là cô mang đến cho anh cảm giác ấm áp như của chị An. Đây là lý do quan trọng nhất khiến anh không thể để cô đi. Chỉ cẩn cô rời khòi, sự ấm áp ấy sẽ biến mất. Đó là điều anh vô cùng sợ hâi.
Khoảng ba tuần sau, khi anh đang đi công tác ở Canada, Kiều đột nhiên cảm thấy không khòe. Chán ăn, buồn nôn cộng thêm mệt mòi trong người. Không cẩn nói cũng biết cô bị làm sao. Ngọc mặc dù hiểu đây là chuyện trước sau cũng xảy ra nhưng trái tim vẫn vô cùng đau đớn. Như vậy thì ngày cô rời đi cũngđển gẩn rồi.
Khi nghe Kiểu gọi điện thoại thông báo tin này, anh cảm thấy vô cùng sung sướng và hài lòngể Vậy là anh sẽ nhanh chóng sẽ trả thù được mẹ anh. Còn Ngọc... cô ấy phải đi thôi. Anh phải để tất cả trờ về xuất phát điềm của nó.
Ngọc cũng nghĩ ngay khi quay vể, anh sẽ lập tức bảo cô ra đi, nhưng cuối cùng anh vẫn chậm chạp không mờ miệng. Dù vậy, Ngọc đâ cẩn thận sẳp xếp mọi thứ vào vali. Lúc đẩu cô định sẽ ờ nhà Ly một thời gian nhưng cuối cùng bà quản gia nói anh đã chuẩn bị nhà cho cô rồiề
Khi biết tin Kiều mang thai, anh đâ mướn thêm hai người giúp việc vể nhà đề phụ bà quản gia và thay anh chăm sóc cô. Không hiểu sao anh lại tuyệt đổi giấu cả nhà tin này. Ngọc mặc kệ mọi thứ, dù sao đó cũng không phải chuyện của côẽ Ngắm nhìn nhừng Cơn mưa dai dẳng không ngớt ngoài cửa sổ, dù anh không nói gì nhưng cô có cảm giác mânh liệt là anh sẳp đuổi cô đi.
Thật sự Vũ sẽ không đuối Ngọc đi nếu mọi chuyện vẫn tiến triển như thế. Nhưng cuộc đời không giống trong tiểu thuyết, Ngọc không giổng nhân vật nữ chính được ông trời ưu đâi.
Hôm ấy ỉà một ngày trời mưa, cảnh vật nhuổm màu ảm đạm. Trong căn nhà lớn không còn ai ngoại trừ Ngọc và hai cô giúp việc mới đến, bà Hường đã ra ngoài đi chợ. Ngọc đọc sách trên sofa thì Kiều trờ về. Trông cô ấy có vẻ không khỏe, thẩn sắc vô cùng tồi tệ, gương mặt vừa tái nhợt, vừa trẳng bệch, cả người run run, mái tóc thấm nước rũ rượi sau lưng. Ngọc định ỉên phòng nhưng cảm thấy không ồn nên mới leo được vài bậc đã quay lại, quan tâm hỏi: Cô có sao không vậy, Lam Kiều?
Cô ấy nhìn Ngọc bằng đôi mẳt kinh hoảng, nói vội: Không, không sao?
Ngọc không tin, ngờ Vực: Không xảy ra chuyện gì sao mặt cô lại như vậy? Không lẽ... đứa bé...
- Cô câm miệng cho tôi. - Kiều đột nhiên tức giận. - Không lẽ cô muổn con tôi xảy ra chuyện?
Ngọc cảm thấy Kiều có vẻ là [ạ, lại nghĩ cô ấy đang mang thai nên cũng không muổn đối chất nhiều: Không phải, tôi xin lỗi. Cô giữ sức khòe, tôi lên phòng trướcệ
Ngọc đang đi thì bị Kiều giật tay lại: Đứng lại cho tôi. Cô vì sao lại xin lồi? Có phải tôi nói trúng rồi không? Cô là vì sợ đứa bé ra đời, anh ấy sẽ đuổi cô đi, cô không còn cơ hội gì với anh ấy cho nên mới muốn đứa bé xảy ra chuyện, phải hay không?
Ngọc nhìn cô ta chằm chằm. Quả thật đúng là nhà họ Mai, cái tính suy bụng ta ra bụng người của họ là khòi chê. Ngọc mệt mòi đầy nhẹ tay Kiều ra: Tôi chằng có ý gì cả.
Thế nhưng Kiều vẵn chưa chịu buông: Đừng giả vờ đáng thương. Cô rõ ràng đến với anh ấy là có ý đồ. Cô biết rõ anh ấy đã có tôi rồi mà vẫn trơ trẽn vào nhà này ở, chen ngang vào cuộc sống ngọt ngào của chúng tôi. Cô so với những kẻ khác còn thâm hiểm hơn. Thật đúng là đồ hồ ly tinh.
Ngọc lúc này thật sự tức giận, nhưng vẫn nghĩ cô ta là phụ nừ có thai, chi lớn tiếng: Phiền cô ăn nói đàng hoàng chút. Chính tình nhân cô yêu cẩu tôi về đây diễn với anh ta, tôi cũng chằng sung sướng gì. Cô vổn dĩ không nên nặng lời như vậy.
- Chát! - Một cánh tay giáng thẳng vào mặt Ngọc. Cảm giác được Cơn đau, gương mặt cô xám lại: Cô sao có thể vô lý như vậy? Cô.ẵ. - Ngọc giơ tay lên định tát lại nhưng một tia lí trí cuối cùng giữ lại khiến cô hạ tay xuổng. Kiều vội nẳm lấy cánh tay đang ờ giữa không trung của Ngọc, mỉa mai: Sao vậy? Không dám động thủ, sợ anh ấy sẽ hận cô?
Ngọc cảm thấy thật vô ích khi nói chuyện với hạng người này. Cô bực bội hất cánh tay Kiều ra, định đi về phòng. Không ngờ cô ta mất thằng bằng, thoáng chốc ở trước mặt Ngọc, lăn xuống phía dưới.
- AAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng thét của cô giúp việc vang lên.
Ngọc đứng sững tại chồ, cảm thấy hoa mắt, nhưng kì quái là không nhìn thấy màu đò của máu tươi. Cô thẩm hy vọng là không xảy ra chuyên gì nhưng cuối cùng cái thứ chất lòng màu đỏ sẫm ấy cũng xuất hiện. Hai cô giúp việc chạy vội tới đờ Kiểu. Ngọc cũng vội vã phóng đến, định gọi cấp cứu nhưng Kiều ngăn lại, yếu ớt bảo cô gọi vào số của bác sĩ Đặng. Ngọc hoảng hốt làm theo. Lát sau, xe cấp cứu đến, cô giúp hai cô giúp việc chuyển Kiều lên xe đúng lúc bà quản gia về. Bà hốt hoảng nhìn chiếc xe cứu thương, rồi Kiểu hạ thân đẩy máu đang bị chuyển lên băng ca, hoảng loạn đến mức quên cả việc phải gọi điện thoại cho Vũ.
Ngọc ngồi phịch lên ghế sofa. Cô không thể tin những gì vừa mới xảy ra. Lúc đó, cô rõ ràng đã tiết chế, rõ ràng chi nhẹ nhàng hất tay Kiều ra, tại sao lại...
Ngọc cứ thất thần như thế trong suốt ba tiếng đồng hồ cho đến khi điện thoại reng lên và cô nghe giọng nói nghẹn đi của bà Hường: Cô ấyể.. đâ mất đứa bé. - Chỉ sáu chữ ngắn ngủi làm cho tim Ngọc rơi xuống
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc