Sau chuyện hư thai giả ấy, cô không nhắc gì đến việc ra đi nữa mà ngoan ngoãn ờ lại tiếp tục sắm vai trong vở kịch của anh.
Thật ra cô không tự tin sau khi bò đi sẽ cảm thấy như thế nào. Cô sớm biết mình yêu anh, cũng sớm biết anh không thề yêu cô. Nhưng chi cần ở bên anh thêm một phút, cô sẽ hạnh phúc thêm một chút. Tình yêu thật kì lạ, khiến một người phụ nừ kiên cường độc lập như cô trở nên nữ tính hơn.
Tuy nhiên mọi chuyện không còn như trước nừa. Anh từ sau đêm không tự chủ được với cô đã trở nên vô cùng lạnh [ùng. Chi trước mặt người nhà và mẹ anh thì mới nói chuyện với cô, còn lại là sự lạnh lùng. Mồi tối cô đều như thường lệ mang nước cho anh, anh nhẫn tâm không ᴆụng vào một giọt. Cô vẫn kiên trì mồi tối đem nước, mồi sáng đem đồ. Một hôm, anh nhìn thấy cô vào phòng làm việc, tức giận cao giọng với cô: Rốt cuộc là cô đang muốn gì? Cô bây giờ đang làm hồ [y quyển rũ tôi để trờ thành Hoàng phu nhân, sau đó thì ngang nhiên lấy lại miếng đất sao? Đừng mơ tưởng. - Anh nhểch miệng khinh bỉ.
Ngọc trân trối nhìn anh. Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói cô như vậy. Cô ghét nhất, sợ nhất là bị người ta hiểu lầm vì cô không biết phải làm thế nào để giải thích. Cô cũng hiểu rõ là lúc đó nói gì cũng vô ích, muổn người ta hiểu thì cần một khoảng thời gian không ngẳn. Cô dù sao cũng chả muốn tranh cãi với anh, lặng lẽ đem ly nước ra ngoài.
Anh tức giận ném xấp tài liệu xuổng đất.Thật ra ỉà dạo này anh không biết vì sao tâm tình lại tệ thế này. Bình thường anh có việc bực bội, khi nghe tiếng Kiều trong video mà vệ sĩ anh thuê quay được thì sẽ cảm thấy tâm trạng cải thiện trông thấy. Nhưng giờ mỗi lúc mờ video là trong đầu anh lại tràn ngập hình ảnh Ngọc. Mấy ngày nay anh đối mặt với cô thật sự rất khó khăn. Ngồi trong công ty cả ngày chi muốn nhanh chóng xong việc về nhà để nhìn thấy mặt cô. Làm việc trong phòng cật lực chi mong cô nhanh mang nước cho anh. Ánh mắt thâm tình của cô mang lại cho anh cảm giác ấm áp của chị Thụy An. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô, anh lại nhớ đến lần không kiểm soát hôm ấy, rồi đột ngột nhớ đến nụ cười của Kiều, bỗng chổc cảm thấy có lồi, vậy là cuối cùng lại lạnh lùng xem cô như không khí, vội vã cẩt bước điễ
Khi cô đặt [y nước lên bàn, anh thật chi muổn theo thói quen uống sạch, nhưng lúc ấy lại nghĩ tới Lam Kiểu, lại cảm thấy mình đang phản bội, lại nhanh chóng đặt [y nước xuống. Ngày qua ngày, sự kiên trì của cô khiến anh cảm thấy khó chịu. Không hiểu sao mỗi ỉẩn nhìn thấy ánh mẳt thất vọng của cô, anh đểu xém kiểm lòng không được. Hôm nay lòng kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn, anh không có cách nào khác ngoài việc quát tháo cô, tự nghĩ ra một lý do để làm cô bò đi, đồng thời cũng tự huyễn hoặc chính mình.
Ngọc dạo này bị rối loạn tiền đình, ăn uổng khó khăn. Cô giống như phụ nữ mang thai, lúc nào cũng cảm thấy choáng, ỉúc nào ăn xong cũng muốn nôn. Thật may ỉà cô chưa nôn khi nghe mùi thức ăn, nhưng sau khi ăn xong lại nôn ra hết. Anh và ngay cả bà quản gia cũng không hể biết cô có tình trạng này. Đây là bệnh từ nhò cô đã bị, thuốc uống nhiều lẳn nên cũng sớm lờn. Căn bệnh này chẳng qua chỉ là tâm bệnh, do cô bị stress mà sinh ra. Tâm bệnh khó chữa, chỉ người thắt mới có thể mờ.
Ngọc dạo này ăn uống không nhiều, lại vì anh cả ngày xem cô là không khí, cảm thấy đau lòng nên lao đẩu vào công việcỆ Cô tăng ca thường xuyên hơn, nôn cũng thường xuyên hơn. Anh dạo này thấy cô làm việc như điên, ờ cùng một phòng làm việc nên dẩn nhận thức được tình trạng sức khòe tệ hại của cô. Trông cô như người sắp ૮ɦếƭ, da trắng bệch, mội tím tái, mẳt thâm quầng. Anh nhiều lẩn cố tình giảm nhẹ công việc cho cô, bảo cô không cẩn tăng ca. Nhưng cô vốn dĩ là bướng binh không nghe, vẫn cứ ôm đồm cả đổng việc. Tối nay anh có việc phải tăng ca nên ờ lại công ty. Thật ra đây chỉ là một lý do, đúng hơn là anh muốn ờ lại trông chừng cô. Dạo này tình trạng nôn của cô ngày càng trầm trọng khiến cho bà quản gia nhanh chóng phát hiện và nói với anh. Đã thế bà còn nói cô thường xuyên bị choáng, đôi khi đứng không vững. Anh kiếm cớ bấm điện thoại kêu cô vào phòng, lấy lý do ký một số giấy tờ. Cô miễn cường đi vào, bước đi không vững.
Anh đang ngôi trên ghê sofa ăn khuya, vậy mà kêu cô vào đây làm gì? Cô dợm bước định quay ra thì nghe anh gọi lại: Có muổn ăn một ít không?
Cô kinh ngạc nhìn anh nhưng ngay lập tức thu lại ánh mắt ngờ ngàng. Thật sự thì cô cũng đói, mẩy ngày nay lại chả ăn được gì. Cô ngồi đổi diện, anh nhẹ nhàng lấy cho cô một phẩn. Sự im lặng đến rạn người, chì nghe tiếng sột soạt của bao bì. Đột nhiên cô cảm thấy muốn nôn, chạy vội vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc. Tất cả những thứ đã ăn lập tức trôi đi hết. Sau khi đã nôn hết tất cả, cô quay ra thì thấy ánh mắt lo lẳng của anh dừng trên người mình. Hai ánh mắt đột nhiên giao nhau, có chút kì lạ. Cô không biết phải làm gì để phá vờ sự im lặng và anh cũng thế. Cả hai cứ đứng im như chôn chân xuống đất. Tiếng chuông điện thoại vang lên thật đúng lúc. Anh quay người, bước đến nghe điện thoại. Cô sững sờ đứng đó, trong phút chốc, không hiểu có lẩm hay không khi thấy ánh mắt đầy ấm áp của anh, lẩn đầu tiên, [à thật mà không phải diễn cho bất cứ ai xem.
Anh nghe xong điện thoại, nhận tin Kiêu bị ngât vì kiệt sức, tức giận không bảo vệ được cô chu đáo, lại cảm thấy hổi hận khi ban nãy có ánh mắt thâm tình và lo lẳng cho người phụ nữ khác trong khi vị hôn thê anh lại không thề chăm lo. Anh bối rối vứt tia nhìn lạnh lẽo vào người Ngọc: Mau ra khòi đây. Ai cho phép cô nôn trong phòng tôi?
Ngọc sừng người. Sự thay đồi đến chóng mặt của anh khiến cô kinh ngạc. Cô định bước đi nhưng cảm thấy choáng nên hơi khựng lại. Anh không nhìn thấy sắc mặt cô tái xanh, cẩm chặt tay cô lôi mạnh ra ngoài. Cô có cảm giác như anh đang vứt đi một con 乃úp bê vải. Choáng váng tràn lên, vài giây sau cô ngã xuống, phía trước dần mờ mịt, chi nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi mơ hồ.