Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 09

Tác giả: Hinami Trần

Theo như tiểu thuyết thì lúc này nhân vật nam chính sẽ ôm chặt nữ chính rồi nói lời xin lồi, không thì lạnh lùng giải thích.
Ngọc đứng đó chờ đợi, trông mong một câu giải thích thòa đáng từ anh.
Một lúc sau, anh cất tiếng nói: Chuyện hôm nay, cái tát này, tôi sẽ bò qua. -Anh đường đường là một chủ tịch, xây dựng uy nghiêm bao nhiêu năm trời, nay lại lại bị ăn một cái tát ngay trước mặt tất cả mọi người. Kì thực, người có thể hành động như thế với anh chỉ có Kiều và chị An. Cồ là ai mà dám.
Nước mắt bây giờ đã trào ra. Ngọc ghét nhất là rơi nước mắt vì mỗi lúc như thế cô cảm thấy mình vô cùng bất [ực. Vì thế mà trong mọi lúc, dù đau khổ đến đâu cô cũng tuyệt nhiên nín nhịn, đợi đển khi không có người mới lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng không hiểu sao ngay trong lúc này, cô không tài nào kìm nỗi nước mắt. Giọng cô đứt quâng, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn: Ngày mai, tôi sẽ dọn ra khòi nhà anh. Chúng ta chấm dứt màn kịch tại đây.
Nói rồi cô định nhanh chóng rời đi, nhưng anh níu tay cô lạiế Thật sự anh vần còn nhiều điều muốn nói nhưng không hiểu sao nghe giọng nói, biết một người mạnh mẽ như cô vì bị lừa mà rơi nước mắt, lời nói đã ra tận miệng nhưng lại chẳng thể cất lên. Anh thả tay cô ra, bò đi trước cả cô.
Ngọc thả những bước dài ra khòi khuôn viên khu khách sạn. Cô lặng lẽ bước đi như kẻ không hồn. Thật sự thì điều [àm cho cô đau lòng không phải là việc bị anh lừa, đó chỉ là một phẩn nhò. Quan trọng là anh lại xem chuyện đó như điều đương nhiên. Lúc đó cô đã mạnh miệng nói sẽ rời khỏi anh, lúc đó đã nói lớn tiếng như vậy. Một chút hối hận. Không lẽ cô sẽ không gặp lại anh nữa sao? Nhưng anh cũng đâu có ý giừ cô lại, cũng không có ý gì với cô. Cô bấm máy cho Ly. Đẩu dây bên kia vang lên : “Số điện thoại hiện không ỉiên lạc được, xin vui lòng gọi lại sauẵ” Đột nhiên thấy người nóng bừng, máu không đủ cung cấp ỉên não khiến cô bị choáng. Cô bám vội vào cái cột gẩn đó, loạng choạng ngã vào một Ⱡồ₦g иgự¢ vững chẳc. Chủ
nhân Ⱡồ₦g иgự¢ đó ôm cô trong giây lát rồi đờ cô dậy. Ngọc nhìn kĩ anh. Là Đông Hải. Cô trừng mẳt nhìn anh. Đột nhiên thấy nôn nao khó chịu, một trận nôn khan ùa tới. Cô ghé người vào bên chiếc cột để nôn nhưng lại không nôn được gì. Nãy giờ rõ ràng cô không có uống rượu, sao lại thế này.
- Emẵ..có thai rồi sao? - Gương mặt Hải xám đi.
Cô sửng sờ nhìn anh: Anh... đang nói cái gì? Không thể nào!
Anh nhìn cô nghi hoặc: Không lẽ... em và anh ấy chưa...
Cô đứng như trời trồng trong giây ỉát. Quả thật cô và anh đã từng. Cô đưa tay dịu dàng vuổt cái bụng phẳng lì.
Đông Hải nhìn thấy biểu tình của cô, nói: Vậy nghĩa là thật. Anh ấy không phải là loại người như thếế Chắc là do bà Dung đã tác động, đúng chứ?
Cô không nói gì, chỉ mải chìm đẳm trong thế giới của mình. Anh đưa cô vể nhà.
Ngọc lặng lẽ nằm trong góc giường suy nghĩ. Nếu cô thật sự có thai thì đứa bé này nhất định không có tương lai. Cô không thể để người khác nuôi con mình, cũng không thể để con mình không có bố. Trong khi tim anh chỉ có thể chứa một mình Lam Kiểu. Suy nghĩ miên man khiến cô ngủ quên lúc nào không hay.
Đông Vũ nửa đêm mới đặt chân vào nhà. Anh nhẹ nhàng vào phòng cô, ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Anh đã hộc tốc về đây ngay sau khi nghe lời chúc mừng sẳp lên chức bổ của Đông Hải. Anh thật không biết nên làm thế nào. Nếu giữ lại đứa bé, anh sẽ có lồi với Kiểu. Nhưng nếu có đứa bé, anh sẽ trả được mổi thù sớm. Ngoài ra... còn có cô. Tâm tình anh vô cùng phức tạp, không thua gì cô.
Sáng sớm, cô vừa bước xuống lầu đâ thấy có sẵn một bàn tiệc đợi mình. Không cần nói cô cũng biết là tên Hải lanh chanh đó đã đi tâu mọi chuyện đêm qua với anh. Kì thực cô còn chưa có kiểm chứngề Anh chào đón cô bằng một khuôn mặt vô cùng khó hiểu. Cô biết anh đang suy nghĩ nhiều điểu. Cô không muốn tình cảnh thế này, nói thẳng với anh: Chuyện này, tôi... - Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã vội vàng: Bây giờ cô chưa thể đi. Vờ kịch không thể kết thúc nếu Lam Kiều chưa về. Đừng quên bản hợp đồng cô đã viết với tôi. Việc cô muốn tôi đã giúp cô làm, bây giờ phải hoàn thành việc của mình.
Nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, cô bực mình rời khòi cái ghế, đi thẳng lên phòng. Anh khiến cô vô cùng mất hứng và khó chịu.
Có tiếng gõ cửa, ỉà bà quản gia: Cậu chủ bảo tôi đem thức ăn cho cô.
Ngọc nhìn thức ăn, không hiểu sao chi muốn nôn. Cô vội vã chạy vào toỉlet. Anh đứng nép ngoài cửa, nhìn thấy tất cả.
***
Một tuần tiếp theo anh vô cùng bận rộn, bận đến nồi không thể về nhà. Nhưng dù vậy anh vẫn thường xuyên gọi về nhà bảo bà Hường giúp cô việc ăn uống. Ngọc rất muốn đến bệnh viện kiểm tra nhưng anh lại không cho cô bước chân ra ngoài. Thứ hai đẩu tuần, sau bừa ăn sáng, cô bị tài xế của anh đưa ra xe rồi đến bệnh viện. Anh đi cùng cô vào phòng bệnh. Thật ra cô cảm nhận được là anh cũng muốn có con. Tuy là để giúp anh sớm trả thù nhưng dù sao cô cũng vẫn thấy vui vui.
Bác sĩ nhẹ giọng: Hình như anh chị đến sai chồ rồi. Theo tôi chẩn đoán thì vị phu nhân này bị rối loạn tiền đình.
Gương mặt anh xám lại, vẻ thất vọng hiện ỉên rõ rệt. Cô thì khòi phải nói, thứ duy nhất giữ cô lại bên cạnh anh, niềm hy vọng mong manh của cô, không hề tồn tại. Trên đường từ bênh viện về nhà, anh lạnh lùng không nói tiếng nào với cô, gương mặt nhuộm màu xám tro.
Mẹ anh ra mờ cửa. Bà tươi cười nhìn cô: Kết quả sao rồi?
Ngọc rủa thẩm Đông Hải ỉắm chuyện. Nhưng sự việc không như cô nghĩ. Là do anh hấp tấp thông báo với mẹ anh, như một lời khiêu chiến cho trận chiến sẳp tới. Cô nhìn chằm chằm gương mặt đẹp mê hồn của bà ta, trong lòng dâng lên một cồ khó chịu lạ lùng. Không hẹn mà gặp, cả hai đồng thanh: Đã có rồi. - Rồi cùng đưa mẳt nhìn nhau.
Mẹ anh cười tươi rói: Tốt quá, tốt quá. - Bà dịu dàng cầm tay Ngọc, dắt cô vào trong.
Đen tối, khi chi còn hai người trong nhà, anh lạnh lùng nhìn cô: Sao lại nói dối?
Cô không muốn nói lý do là vì thấy mẹ anh đáng ghét quá mới vậy nên hòi ngược lại: Còn anh?
Anh im lặng. Lát sau, anh nói: Bây giờ đã lờ rồi, chúng ta phải nghĩ cách kéo dài thời gian. Bà ta là người đa nghi, lại đã từng làm mẹ, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện. Chúng ta phải cùng nhau diễn một vờ kịch. Vì bà ta có rất nhiều tai mắt, diền phải đạt một chút.
Cô định từ chối nhưng anh đã nói trước: Cô không còn cách nào khác ngoài việc phải nghe lời tôi. - Anh tuyên bổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc