Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 05

Tác giả: Hinami Trần

- Đông Hải là con một của cô ba, là em họ cậu chủ. Trong số tất cả những người trong gia tộc thì cậu ta chính là đối thủ số một của cậu Vũ.
Tất nhiên các cô đều đặt rất nhiều hy vọng lên cậu ta, mong sớm lấy tài sản nhà họ Hoàng, không để rơi vào tay bà chủ. Nhưng ngặt một nồi, cậu Đông Hải lại không màng tới mấy thứ ấy, đặc biệt là không màng đến việc lấy vợ sinh con. Cậu ấy chi xem phụ nữ ỉà trò đùa bờn qua đường. Dù vậy nhưng tôi vẫn thấy tính cậu ấy đáng yêu lắm, cô có nghĩ thế không? Cô Lam Ngọc?
Ngọc nãy giờ bần thần, đột ngột giật nãy mình: Sao ạ?
- Nãy giờ đẩu cô để đi đâu vậy? Cô có nghe tôi nói gì không?
Ngọc nhìn bà với ánh mắt xin lỗi rải xin phép bà lên phòng. Cô không hiểu vì sao tâm trạng lại trờ nên tệ thế này. Mà không, có lẽ cô hiểu nhưng lại không dám đổi mặt. Tối qua cô dường như thức trắng đêm, mãi đến hai giờ sáng mới chợp mắt, thế là muộn giờ làm nên đành xin phép nghỉ ốm. Cô không ngờ một người không quá xem trọng tình cảm như cô lại có thể chì vì một câu nói mà trờ nên như thế này. Có thể đổi với bọn họ, nụ hôn íà thứ dễ dàng cho đi, nhưng với một cô gái truyền thống như cô, quan niệm về điểu đó không đơn giản như thế. Một nụ hôn diễn kịch ỉà vô cùng sỉ nhục đối với cô. Cô bây giờ rốt cục cũng không hiểu mình bị làm sao. Nếu gọi cho nhò Ly, chắc chắn nhò sẽ lại nói là do cô thích anh. Nhưng bây giờ cô rất cần người nói chuyên.
Không hiểu sao cô lại nhấc máy gọi cho Đông Hải.
- Aỉo, ai đó? - Cái giọng bờn cợt của tên điên đó.
- Là tôi, Lam Ngọc.
Một chút im lặng.
- Có việc gì?
- Có thể. ẽ .đi uống cà phê với tôi không?
Lại cái giọng điệu tự tin quá đáng ૮ɦếƭ tiệt ấy:
- Sao vậy? Mới gặp tôi một lần mà em đã nhớ sao?
Lam Ngọc hét vào máy:
- Này tên điên, tôi không rảnh. Nếu không muốn ૮ɦếƭ thì đừng có lảm nhảm, tẳt máy đây. - Cô vứt mạnh cái điện thoại lên giường. Không hiểu sao cô lại khùng tới nồi rủ anh đi nói chuyện. Thật íà hết biết. Nhưng cái cách nói chuyện của anh rất giổng với người bổ quá cố của cô. Một chút bất cẩn, một chút bờn cợt nhưng rất quan tâm. À không, tên đó thì không có quan tâm. Tiểng chuông điện thoại reo. Cô với tay lấy nó rồi đọc tin nhắn: Mười giờ, quán cà phê Vườn Xưa, anh sẽ đợi em.
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi vội vã đi chuẩn bị.
Mặc dù cô đến sớm nhưng đã thấy anh ngồi ở đó nhấm nháp một ly cam vắt. Thật là, đàn ông gì mà...
Ngọc gọi một ly cà phê sữa.
Anh ỉên tiếng trước: Có chuyện gì em muốn nói với tôi sao?
- À, cũng không có gì. - Nói thật ra thì cô không biết phải nói gì, tự dưng cứng họng trong một lúc.
- Sao thế? Gọi tôi ra mà không có gì thì chứng tò ỉà do em nhớ tôi rồi.
- Này tên điên, nói thật là tôi cũng không hiểu vì sao lại gọi anh ra đây ngồi nói mấy thứ nhảm nhí này. Quá tốn thời gian! - Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao anh đã giúp cô có cảm giác tốt hơn. - Nhưng mà chúng ta đêm hồm qua là gặp nhau lẩn đẩu, đúng chứ?
Anh nhìn cô khó hiểu: Em vẫn chưa nhớ ra sao? Không phải lẩn đẩu. Tôi đã gặp em ờ công ty Việt Minh. Hôm đó tôi đang đi cũng bạn gái, lại bị em tường nhầm là tôi cường bức cô ta, thế là cũng với cái giọng điệu như hôm qua, em lên tiếng mắng tôi trước mặt bao nhiêu người. Sau đó vì quá tức giận, tôi đã bảo giám đốc trừ lương em. Nhớ không?
Lam Ngọc hơi thần người. Cô nhớ lại cái lẩn ૮ɦếƭ tiệt tự dưng bị trừ lương ấy: Thì ra anh là kẻ biến thái đó. - Cô không ngờ là lại quên gương mặt ấy.
- Này, là do em tự suy diễn thôi. Hôm đó là đi với bạn gái, không phải là người tôi dụ dỗ. - Giọng anh có chút tội nghiệp.
- Sao cũng được, chẳc gì cô ta đâ đồng ý ỉàm bạn gái anh. Có khi anh lại như hôm qua, ép buộc người.
Anh nhăn mặt: Mấy nhỏ đó tự bám theo tôi thôi. Còn ép buộc thì chỉ là lúc muổn mấy cô đó ỉên giường, cái đó hơi phiền chút.
- Cái gì? - Lam Ngọc đột nhiên nói lớn lên khiến mọi người đều quay lại nhìn. - Anh... ngủ với họ? - Dù biết anh là kẻ đùa giờn phụ nữ nhưng không ngờ lại đến mức này. - Anh có mấy đứa con rồi?
- Em có cẩn bất ngờ thế không? Chuyện đó thời nay là bình thường mà. Với lại gia tộc bọn anh đều là có con trước rồi mới được kết hôn, đó ỉà quy định. Nếu đã có con thì phải đặc biệt chịu trách nhiệm nừa. Ly hôn thì phải được ông nội cho phép. Tôi đâu có điên mà đi ràng buộc đời mình với mấy con nhện cái đó. Bọn nó chỉ để chơi thôi.
Lam Ngọc thật muốn hắt ly nước vào mặt anh.
Thấy mặt cô xám đi, anh cười giả lả: Em yên tâm. Bọn đó toàn là đồ “second-hand” hết cả, không phải lo người phá đời bọn nó ỉà tôi đâu.
Ngọc cảm thấy không nên nói thêm gì với tên này nên đứng lên, vội chào anh, thanh toán tiền rồi đi thẳng ra cửa.
Anh cười: Trên đời này mà còn có người con gái như em sao? Người con gái xem trọng những chuyên đó. Người con gái sẽ chung thủy với người yêuế Nếu em là của tôi... thì sẽ thế nào nhi?
Lúc Ngọc về nhà đâ thấy Vũ đang xem TV. Hôm nay anh về sớm hơn thường lệ. Nhìn thấy bóng cô, anh ra vẻ dịu dàng quan tâm: Đi đâu về vậy? Không phải là đang ốm sao?
Cô lãnh đạm nhìn anh: Ở đây không có ai, không cần phải thếễ
Anh tiếp, vẫn bằng cái giọng đó: Sao lại nói vậy? Tất nhiên anh phải quan tâm em rồi.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Đúng lúc đó, mẹ anh từ trong bếp đi ra. Cô vờ lẽ, trong lòng dâng lên một nồi thất vọng khó tả. Cô chào mẹ anh rồi đi ỉên phòng. Có một điều mà cô không biết, đó là câu đầu tiên anh hòi cô, là thật lòng.
Hôm nay mẹ anh đột ngột đến chơi, bà quản gia chuẩn bị thật nhiểu món ngon. Anh ờ trước mặt mẹ gắp thức ăn cho cô, rồi giúp cô lấy nước. Trong lúc đó cô thật sự đã nghĩ chắc mồi ngày anh đểu đổi với Lam Kiểu như thếệ Mẹ anh hỏi cô ổm ra sao, cô thật không biết trả lời thế nào. Đơn giản là vì cô đâu có ốm. Anh lúc đó lại trả lời thay cô: Cô ấy cảm. Trời đang vào đông mà.
Mẹ anh mim cười hài lòng nhìn cô: Hai đứa định khi nào có em bé?
Mặc dù biết trước mục đích của bà ta là như vậy nhưng cô vẫn không khòi phun Cơm ra ngoài. Bà nhìn cô cười: Sao vậy? Hai đứa còn chưa có kế hoạch gì hả? Sinh trong năm nay ỉuôn đi.
Anh khó chịu nhìn bà: Cô ấy còn phải làm việc. Mẹ không thấy là mẹ hơi quá sao?
- Có gì mà quá? Không lẽ hai đứa còn chưa...? Mà hình như vậy nhỉ. Hai đứa đâu có ờ chung phòng.
Cô lo ngại nhìn anh, nghĩ anh sẽ nói gì đó, nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Mẹ anh, ngoài dự đoán của cô, cũng không nói gì thêm. Mẹ anh muổn gia đình có không gian riêng nên đâ cho bà quản gia về quê vài ngày. Anh biết bà có âm mưu nhưng không thể suy đoán bà sẽ ỉàm gì. Nhưng hóa ra anh lẩm. Mẹ anh chỉ ăn xong bữa Cơm, ra về rồi nói trưa mai sẽ đến chơiỆ
Buổi tối, Ngọc muốn uống nước trái cây nên mờ tủ lạnh tìm. Bà quản gia vừa mua chai nước táo mới, thật tốt. Cô uổng một ly đầy rồi tiện thể bưng vào phòng ỉàm việc cho anh theo thói quen. Anh cũng như mọi ngày uống cạn ly nước, không cảm ơn, tiếp tục làm việc. Đột nhiên cô cảm thấy người nóng bừng, một cảm giác gì đó vô cùng khó chịu len sâu vào người cô. Thật sự cô rất muốn cời hết quẩn áo ngay tại đây. Đột nhiên anh gầm lên trong phòng. Cô chạy vội vào: Có chuyện gì? - Cô chưa kịp hiểu gì đã bị anh tát cô một cái trời giáng. - Cô sừng sờ, rồi tức tối, định quát cho anh một trận nhưng khi thấy anh quằn quại, khổ sờ, mồ hôi đầm đìa, cô tiến lại gần, sờ tay lên trán anh, dịu giọng: Anh có sao không? - Cô chi nói được có thế, những lời còn lại chưa kịp thốt ra thì môi cô đã bị anh chiếm [ấy. Anh bế cô vào phòng. Đêm triền miên...
Sáng hôm sau, khi cô mờ ánh mắt, cảm thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Cô nhìn chằm chằm vào trẩn nhà, tường rồi sàn nhà. Quần áo ai đang vương vãi. Cô quay sang bên cạnh vì cảm thấy hơi thờ của ai đó. Là anh! Anh?!
- Á Á Á Á! - Cô hét toáng lên khi phát hiện mình không mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh anh cũng trần như nhộng. Chợt nhớ lại đêm qua, cô và anh đã.ệ.
Lúc này, Vũ cũng đã tỉnh. Anh nhìn cô bằng cặp mắt khinh bi rồi nhìn chằm chằm vào vệt máu trên giường. Nước mẳt cô chợt rơi. Lại một lẩn nữa, lại một lẩn nừa thứ cô coi trọng bị anh... Cô quay mặt qua phía khác đề anh không nhìn thấy.
Anh khinh bỉ nói với cô: Đừng giả vờ khóc lóc rồi cẩu xin tôi chịu trách nhiệm. Tất cả không phải là do cô sắp đặt? Là tôi đã nghĩ cô không phải hồ ly nên mới rước cô về đây. Thật không ngờ, cô ngay cả một con hồ ly cũng không bằng. - Anh gằng từng chữề
Ngọc thật sự không hiểu. Sau khi đâ ςướק đi cái quý giá nhất trong đời cô, anh [ại nói đó là do lỗi của cô sao? Cô gạt vội nước mắt, hung hăng nhìn anh: Hôm qua là anh tự xông vào trước, ỉà anh cường bức tôi. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Nhưng tại sao lại nói là do tôi? Do tôi đâ lởn vờn trước mặt quyến rũ anh chắc?
Anh nhìn cô giễu cợt: Là cô cùng tôi hường ứng, không phải sao?
Cô chợt nghĩ là mình có như thế thật, lúc đó đột nhiên mất hết lí trí.
Anh tiếp: Là cô đâ bò thuốc vào nước táo. Thật là một chiêu cao tay vô cùng.
Cô nhìn anh khó hiểu: Cái gì mà thuốc?
- Là gì cô tự biết. Còn bây giờ mau biến khòi chỗ này.
Ngọc vẫn còn hoang mang nhưng không muổn anh tiếp tục sỉ nhục cô. Cô đứng nhanh dậy nhưng vì quá vội nên nhất thời bị choáng. Anh thấy cô ngã nên ngay lập tức đờ lấy. Cô vùng mạnh tay ra khỏi anh, hét vào mặt anh: Anh là đồ ngốc hả? Nếu tôi muốn hạ thuổc thì đã làm lâu rồi. Trên thế giới này không có người phụ nữ nào ngu ngổc đến nỗi đem thân mình dâng cho người khác ăn miền phí đâu. Nước táo đó íà do bà quản gia mới mua, đặt trong tủ lạnh. Tôi chỉ là nhân tiện lấy ra.
Anh ỉập tức hiểu ra: Cô nói là mới mua? Tôi hiểu rồi. Là do bà ta. - Anh gầm lên.
Ngọc cũng ngay ỉập tức hiểu ra. Cô thật sự không ngờ mẹ anh lại quá thủ đoạn. Nhưng điều làm cô tức hơn là bị anh ăn sạch sẽ, lại bị anh tát một cái rồi còn phải nghe anh mắng chửiễ Cô bực bội đi vội ra khỏi căn phòng. Anh nhìn theo cô bằng ánh mẳt có lồi. Thì ra tất cả mọi sự đều do người mẹ thủ đoạn của anh gây ra. Anh không những làm chuyện không nên làm mà còn tát người ta một cái, rồi cao giọng khinh miệt. Anh thật vô cùng hổi hận khi lôi một người vô tội như cô vào cuộc chiến tranh giành tài sản nhà anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc