Thẩm Tâm nhớ rằng mình đã từng nói, cô rất thích Diệp Tri Du có ân tất báo.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Dáng người Diệp Tri Du rất đẹp, quả nho anh cầm trên tay trông rất ngon lành, cô cách hôn quân chỉ còn kém một bước nữa thôi!
Nhưng nơi này không phải là trên giường nhỏ mà là nhà hàng tây đó!
Thẩm Tâm vô cùng kiêng dè với những người đang dùng bữa ở xung quanh, còn Diệp Tri Du lại như không thèm để ý đến, anh tự nói tự làm, lột vỏ quả nho xong bèn đưa đến trước mặt Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm: “…”
Không ăn không phải là người.
Cô vội liếc nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn không có ai để ý đến hai người thì nhanh chóng há miệng ngậm lấy trái nho đã được Diệp Tri Du lột vỏ.
Không hiểu sao Diệp Tri Du có cảm giác như đang cho động vật nhỏ ăn, dáng vẻ của Thẩm Tâm còn đáng yêu hơn lũ nai con trong công viên Rừng Rậm nhiều.
Anh hơi bị nghiện.
“Còn muốn nữa không?” Lúc anh nói lời này, ngón tay thon dài đã cầm một quả nho long lanh tươi mát lên. Thẩm Tâm quyết đoán mím môi, lắc đầu: “Không muốn nữa.”
Diệp Tri Du hơi nhíu mày “Không ngon sao?”
“Không phải…chỉ là ăn ở đây giống như kẻ gian vậy ý.”
Diệp Tri Du nhanh chóng hiểu được ý cô: “Cô không cần để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.”
Thẩm Tâm không phải là Diệp Tri Du, da mặt cô không dày như thế: “Không được đâu, lần sau chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi, gật đầu rồi bỏ quả nho vào miệng mình: “Được thôi, cô muốn đi đâu?”
Thẩm Tâm: “…”
Không phải, tại sao nghe anh hỏi mấy lời này lại thấy nó….đen tối như vậy?
“Xin làm phiền hai vị, đây là món ăn hai người đã gọi.” Thật may lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Thẩm Tâm vùi đầu ăn, không thèm nhìn Diệp Tri Du ngồi đối diện nữa. Diệp Tri Du ăn một quả nho khác rồi hỏi Thẩm Tâm: “Tôi còn thiếu cô tận ba bữa cơm, suy nghĩ xem sẽ ăn ở đâu đi.”
Thật ra Thẩm Tâm đều muốn mỗi ngày được ra ngoài ăn đồ ngon, chẳng qua tình hình hiện tại không cho phép điều đó: “Công ty sắp diễn ra cuộc họp thường niên rồi, mấy ngày kế tôi phải sắp xếp luyện tập tiết mục cho cuộc họp này, thời gian khá bận. Hay là đợi đến khi cuộc họp thường niên kết thúc nhé.”
“Được thôi.”
Thẩm Tâm tò mò nhìn anh một cái: “Diệp Tri Du nè, công ty của anh có cử hành cuộc họp thường niên không?”
Diệp Tri Du gật đầu: “Dĩ nhiên là có.” Nhắc tới đây, Nhuệ Ý cũng gần mở cuộc họp thường niên rồi, đến khi đó anh còn phải lộ mặt một lần.
Thẩm Tâm hỏi anh: “Thế anh có biểu diễn tiết mục nào ở trong cuộc họp thường niên không?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Thẩm Tâm nói: “Tại sao vậy, anh có nhiều tài nghệ lắm mà, một mình anh lên biểu diễn tướng thanh cũng đủ đè bẹp những tiết mục khác luôn.”
Diệp Tri Du: “…”
Anh cười với Thẩm Tâm: “Cho nên tiết mục lần này của cô là tướng thanh à?”
Thẩm Tâm chớp chớp mắt: “Sao nào, anh muốn cùng diễn ư?”
…Diệp Tri Du cúi đầu ăn cơm.
Do Diệp Tri Du gọi rượu vang, trong lúc dùng cơm hai người cũng uống một ít nên khi đi về không thể lái xe. Diệp Tri Du đành gọi Giản Hàng lái xe đến đưa họ về nhà.
Lúc trước Giản Hàng luôn hoài nghi Diệp Tri Du yêu đương, hôm nay khi đến đón anh, đã trông thấy anh và Thẩm Tâm cùng ăn bữa Tây, nhất thời khóa chặt người mang hiềm nghi lớn nhất là Thẩm Tâm!
Hướng dẫn viên Thẩm xinh xắn, năng lực làm việc cũng rất khá, khiến người khác yêu thích. Nhưng cô đang làm việc ở thành phố H, sau này Diệp tổng sẽ về thành phố A thừa kế công ty, vậy hai người họ chẳng phải sẽ yêu xa sao? Liệu điều này có ảnh hướng đến tình cảm của hai người không? Nhỡ ảnh hưởng tình cảm vậy thì Diệp tổng sẽ không có tâm tình tốt, như vậy anh ta cũng sẽ gặp xui xẻo nha. Hơn nữa nhà họ Diệp có âm thầm liên hôn cho Diệp tổng không, có ngăn cản Diệp tổng tự do yêu đương không? Nếu mẹ Diệp cầm chi phiếu năm mươi triệu đến bảo Thẩm Tâm chia tay Diệp tổng vậy thì Thẩm Tâm có nhận hay không?
Suốt đường đi từ nhà hàng về khu biệt thự, Giản Hàng đã lo lắng trăm bề thay cho hai người.
Sau khi Thẩm Tâm về nhà, Lý Thù Đường đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ cô, dáng vẻ nghiêm nghị y như chủ nhiệm lớp. Thẩm Tâm nhếch môi, giả vờ không nhìn thấy cô nàng.
“Thẩm Tâm! Đã bảo cậu phải nói cho tớ biết tiến triển giữa cậu và Diệp tinh sinh mà!” Lý Thù Đường gọi Thẩm Tâm đang định đi lên lầu lại.
Thẩm Tâm cực kỳ bất đắc dĩ: “Chỉ đi ăn chung thôi, hai nugời bọn tớ không có yêu đương gì cả.”
Lý Thù Đường cau mày: “Không nói yêu đương còn đi ăn với nhau?”
Thẩm Tâm: “?”
Hóa ra Lý Thù Đường là một người bảo thủ như vậy sao?
“Chẳng phải mấy hôm trước tớ dẫn đoàn cho anh ấy ư, khách hàng của anh ấy rất hài lòng, công việc rất thuận lợi nên mời tớ ăn một bữa thôi. Có vấn đề gì không?”
“Có!” Lý Thù Đường ép cô, duỗi tay phải ra làm tư thế kabe-don với cô, “Ngay cả công việc còn thuần lợi vậy mà tình cảm hai người lại đình trệ chả có tiến triển gì. Phải biết học hỏi từ công việc.”
Thẩm Tâm: “….”
Cô hạ người xuống. Cả người vòng qua cánh tay của Lý Thù Đường, cô ấy nhanh nhẹn nắm lấy mũ áo của cô, kéo về: “Tớ còn chưa nói hết đâu.”
Thẩm Tâm cười giả dối với cô ấy: “Xin hỏi Lý tiểu thư còn gì muốn căn dặn?”
Lý Thù Đường nói: “Tuần tới đến giáng sinh rồi đúng chứ? Tớ và Trì Tuấn muốn tham gia một bữa dạ tiệc giáng sinh, cậu cũng đi cùng nhé.”
Thẩm Tâm suy ngẫm một lúc, hỏi cô ấy: “Chính là kiểu bữa tiệc dành cho người có tiền đó sao?”
“Không khác mấy, nhưng đồ ăn ngon lắm nha, cứ coi như cậu đi theo ăn đi.”
“Cũng được.”
Lý Thù Đường vô cùng bình tĩnh nói: “Quyết định vậy nhé, mấy hôm nữa tớ sẽ dẫn cậu đi làm đẹp và mua quần áo mới. Mấy ngày kế cậu cũng đắp mặt nạ đúng giờ cho tớ, đừng có lười biếng! Tớ thấy Diệp tiên sinh đắp mặt nạ còn chuyên cần hơn cả cậu ý.”
“….” Thẩm Tâm thật lòng xin chỉ bảo, “Sao cậu biết?”
“Thì nhìn vào trạng thái da của anh ấy! Tuy da đã tốt sẵn nhưng gần đây rất có độ đàn hồi, bọn mình sao lại thua anh ấy được!”
Thẩm Tâm: “…”
Ở phương diện này Lý Thù Đường rất không thể phụ lòng người.
Không để Thẩm Tâm có nhiều thời gian, vì không muốn thua Diệp Tri Du, mỗi ngày Lý Thù Đường đều giám sát cô, không để cô lười. Trước ngày giáng sinh, cô đi theo Lý Thù Đường làm đẹp và mua váy mới. Trong trung tâm có không ít váy theo phong cách giáng sinh, Lý Thù Đường rất vui vẻ nên mua liền năm cái.
Trong ngày diễn ra dạ tiệc, Trì Tuấn lái xe đến nhà Lý Thù Đường đón hai cô, Tạ Khai Hoài luôn ầm ĩ đòi đi, nhưng đã bị Lý Thù Đường đá về trường.
Thật ra Thẩm Tâm không thích mấy kiểu tiệc tùng như này, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày giáng sinh, cô nên ra ngoài cảm nhận chút không khí lễ hội. Vì để phù hợp với chủ đề ngày giáng sinh, trong phòng dạ tiệc được trang trí bám sát theo chủ đề, coi như đến chụp ảnh cũng không uổng một chuyến.
Lý Thù Đường kéo Thẩm Tâm đến chụp vài tấm, lại bảo trì Tuấn chụp giúp hai người. Sảnh tiệc được trang trí hoành tráng, Lý Thù Đường kéo Thẩm Tâm chụp nhiều kiểu dáng, lúc chụp xong, Thẩm Tâm xem lại tác phẩm do thẳng nam Trì Tuấn chụp, bèn chủ động nói mình làm thợ chụp ảnh, chụp giúp Lý Thù Đường và Trì Tuấn.
“Đúng như vậy, như vậy đó, ba hai…” Thẩm Tâm còn chưa nói chữ ‘một’ ra khỏi miệng, Lý Thù Đường đột nhiên duỗi tay chỉ ra sau lưng cô. Thẩm Tâm buông điện thoại xuống, nhìn cô ấy: “Lý Thù Đường, cậu sao vậy?”
Lý Thù Đường vẫn chỉ ra sau lưng cô, vẻ mặt hơi kích động: “Diệp tiên sinh!”
Thẩm Tâm ngẩn người, xoay người lại vừa hay thấy Diệp Tri Du cầm một ly rượu vang, đang đi về phía họ.
“Trùng hợp thật, mọi người cũng đến tham gia tiệc giáng sinh này sao?” Diệp Tri Du đi đến cạnh Thẩm Tâm bèn dừng lại. Thẩm Tâm đặt điện thoại xuống, cười nói với anh: “Đúng vậy, Lý Thù Đường nói ở đây có nhiều đồ ăn ngon lắm, tôi muốn đến tham gia náo nhiệt.”
“Diệp tiên sinh, thật trùng hợp.” Lý Thù Đường kéo Trì Tuấn đến chào hỏi với Diệp Tri Du, “Không ngờ anh cũng ở đây, vậy thì tốt quá, giao Thẩm Tâm cho anh chăm đó, tôi và Trì Tuấn qua kia chơi đây.”
Cô ấy nói xong thì đi với Trì Tuấn, Thẩm Tâm nhếch môi, nói với Diệp Tri Du: “Anh không cần để ý đến tôi đâu, anh đến đây chắc vì công việc hả? Tự tôi tìm chỗ ăn là được rồi.”
Diệp Tri Du: “Không sao, người cần gặp cũng không thấy nhiều, cô muốn ăn món gì?”
“Tôi không biết nữa, trông cái gì ngon sẽ ăn.” Thẩm Tâm vừa nói vừa đi dạo vòng quanh phòng dạ tiệc, Diệp Tri Du luôn đi cạnh cô.
“Món này tôi đã ăn rồi, khá ngon đó.”
“Thật không?” Thẩm Tâm lấy một phần bánh Red Velvet mà Diệp Tri Du chỉ, nếm thử một miếng, “Ừm, ngon thật ý. Ôi, đột nhiên tôi nhớ thánh địa đồ ngọt của Úc thị ở Bách Hóa Tinh Quang ghê.”
Mặc dù Úc thị cũng mở nhà hàng ở thành phố H, ở đây còn có cả Bách Hóa Tinh Quang, nhưng thánh địa đồ ngọt chỉ được Úc thị mở duy nhất trong Bách Hóa Tinh Quang ở thành phố A mà thôi. Nghĩ như thế, Thẩm Tâm càng thấy buồn.
Diệp Tri Du nói: “Cũng gần hết năm rồi, chắc cô có về nhà đúng không? Đến khi đó tôi mời cô ăn.”
Thẩm Tâm ngây người, trong đầu nhớ ra năm rồi mình không về nhà ăn tết, năm nay dù nói gì cũng nên về thăm nhà một lần.
“Được nha, nhưng anh về thành phố A rồi còn quay về nữa không?” Thẩm Tâm vẫn còn nhớ như in mấy người mặc đồ đen đuổi theo Diệp Tri Du khắp các con phố.
Diệp Tri Du hoàn toàn không quan tâm đến họ: “Nếu cha tôi thật sự muốn giam giữ tôi thì bây giờ tôi chẳng thể đứng ở đây được.”
…Cũng rất có lý đấy.
Hai người trò chuyện được một lúc thì âm nhạc trong phòng bỗng đổi bài, có người dẫn chương trình bước ra thông báo, bây giờ mọi người có thể tìm một người bạn tiến vào sàn nhảy để khiêu vũ.
Lý Thù Đường và Trì Tuấn lên ngay, Thẩm Tâm và Diệp Tri Du cầm đĩa thức ăn đứng ngoài sàn nhảy nhìn hai người họ.
“Hai người họ khiêu vũ khá được đó.” Diệp Tri Du bình phẩm.
Thẩm Tâm nói: “Hai người họ hay đi chơi, ngoại trừ khiêu vũ mấy bài tiêu chuẩn ra, nhảy disco cũng lợi hại lắm.”
Trong sàn nhảy Lý Thù Đường xoay người một vòng, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, sau khi nhìn rõ cô ấy khẽ nhíu mày. Trì Tuấn rõ ràng phát hiện ra cảm xúc của cô ấy có thay đổi, nên lúc kéo cô ấy vào lòng bèn hỏi một câu: “Em sao vậy?”
Lý Thù Đường nói: “Em nhìn thấy Chu Diệu.”
“Chu Diệu?” Trì Tuấn cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nghĩ một lúc chợt nhớ ra người này là ai, “Bạn trai của chị gái Thẩm Tâm?”
“Đúng vậy.” Lý Thù Đường theo bản năng liếc nhìn Thẩm Tâm bên ngoài sàn nhảy, “Em không ngờ Chu Diệu cũng đến, nếu Thẩm Tâm thấy anh ta thì cậu ấy sẽ buồn phiền.”
Lý Thù Đường muốn kéo Thẩm Tâm đi ngay, nhưng trước khi cô ấy làm thế thì Thẩm Tâm đã trông thấy Chu Diệu. Ánh mắt của cô hơi cứng đờ, nét mặt đổi khác.
Dường như nhận ra được ánh mắt của cô, Chu Diệu cũng nhìn sang. Động tác của anh ta dường như hơi khựng lại, sau đó dắt bạn nhảy ra khỏi sàn khiêu vũ.
“Tiêu rồi tiêu rồi, chúng ta mau qua đó thôi.” Lý Thù Đường thấy Chu Diệu đến cạnh Thẩm Tâm thì kéo Trì Tuấn sang đó.
“Thẩm Tâm, đã lâu không gặp.” Chu Diệu ôn hòa chào hỏi với cô. Thẩm Tâm khẽ mím môi, nhìn bạn nhảy bên cạnh anh ta rồi cười nhạt đáp lời: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Gần đây em có khỏe không?”
“Rất khỏe.”
Cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc, dường như giữa hai người chẳng có đề tài nào tốt hơn để nói, bầu không khí khá lúng túng. Cuối cùng vẫn do bạn nhảy của Chu Diệu mở miệng hỏi: “Chu Diệu, không giới thiệu với em chút sao?”
Tựa như lúc này Chu Diệu mới giật mình thức tỉnh, anh ta giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Thẩm Tâm, còn đây là Trần Ngọc.” Anh ta nói đến đây thì nhìn Thẩm Tâm một cái mới nói tiếp: “Năm sau anh và Trần Ngọc sẽ kết hôn.”
“À….” Dáng vẻ Thẩm Tâm rất không tập trung, nhưng cuối cùng vẫn cười với họ, “Vậy chúc mừng hai người nha.”
“Cảm ơn.” Trần Ngọc cười đáp lại lời cô.
“Tôi vào nhà vệ sinh chút.” Thẩm Tâm nói xong thì đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống, lập tức đi ra ngoài. Chu Diệu ở lại cười gật đầu chào Diệp Tri Du rồi dắt Trần Ngọc rời đi. Mới vừa xoay người đã ᴆụng phải Lý Thù Đường và Trì Tuấn đi đến.
Chu Diệu biết Lý Thù Đường, cô là bạn học thời đại học với Thẩm Tâm, trước kia họ đã từng gặp nhau. Anh ta thấy sắc mặt Lý Thù Đường không được tốt, nên không chủ động bắt chuyện với cô ấy, chỉ lễ phép gật đầu chào và rời đi.
“Thẩm Tâm sao rồi?” Lý Thù Đường không thèm quan tâm Chu Diệu, đi đến hỏi Diệp Tri Du.
Diệp Tri Du hơi cau mày, nhìn theo hướng Thẩm Tâm rời đi: “Cô ấy bảo vào nhà vệ sinh chút. Người vừa rồi là ai vậy?”
Lý Thù Đường thở dài rồi nói: “Là bạn trai trước kia của chị gái cậu ấy.”
“Chị gái?” Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Không phải Thẩm Tâm chỉ có một người anh trai thôi sao?”
“Đúng vậy, anh chị của cậu ấy là anh em sinh đôi, nhưng mà…ba năm trước chị cậu ấy gặp tai nạn ngoài ý muốn, không còn trên đời này nữa.” Lý Thù Đường nói đến đây, vẻ mặt tối đi vài phần, “Chuyện này vẫn luôn chôn sâu trong tim của Thẩm Tâm.”
Diệp Tri Du bất ngờ không thôi, hỏi cô ấy: “Chuyện của chị cô ấy không phải là việc ngoài ý muốn sao?”
“Là ngoài ý muốn thật, nhưng khi đó…Haiz, anh vẫn nên tự đi hỏi Thẩm Tâm, tôi không tiện nói nhiều đâu.”
Diệp Tri Du cau mày đặt ly rượu trong tay xuống, đuổi theo phương hướng Thẩm Tâm rời đi: “Tôi qua xem chút.”
Thẩm Tâm không ở trong nhà vệ sinh, cô đi ra khỏi sảnh của bữa tiệc, ngồi lên xích đu trong vườn hoa. Lúc Diệp Tri Du tìm đến, đúng lúc nhìn thấy hai tay cô nắm chặt tay vịn xích đu, không hề biết mỏi là gì.
“Cô ngồi đây không thấy lạnh sao?”
Âm thanh của Diệp Tri Du vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn anh, không đáp lời.
Diệp Tri Du nhìn cô nói tiếp: “Vừa rồi tôi nghe Lý Thù Đường nói về người kia.”
“À.” Thẩm Tâm cúi đầu đáp một tiếng, “Thật ra cũng không có chuyện gì, chị tôi cũng không còn nữa, anh ta không thể cả đời không tìm bạn gái được. Chỉ là tôi thấy người đi trà nguội, người từng cùng anh thề non hẹn biển cuối cùng cũng phải đi tìm người mới, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trong ba năm anh ta đã buông bỏ được chị tôi, à còn chưa tới ba năm nữa, trong ba năm này còn có người nào trên đời nhớ đến chị tôi không?”
Trong phòng tiệc vang lên một bài hát du dương, nhẹ nhàng len lỏi vào vườn hoa đầy ánh trăng.
Thẩm Tâm vẫn cúi đầu, tâm tình khá tệ: “Cũng chẳng còn ai, ít nhất tôi vẫn luôn nhớ chị ấy…”
Diệp Tri Du đưa tay ra, kéo cô khỏi xích đu. Thẩm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, bài nhạc trong phòng tiệc vừa vặn đổi điệu nhạc.
Một tay Diệp Tri Du giữ eo Thẩm Tâm, khiêu vũ với cô trong vườn hoa: “Có biết bài này không?”
Thẩm Tâm hơi mờ mịt, dường như theo bản năng trả lời anh: “Là bài hát Tango nổi tiếng Por una Cabeza*.”
(Por una Cabeza: Đây là một bài nhạc Tango của Nga)
“Chính xác.” Diệp Tri Du khẽ cười, tiếp tục dẫn Thẩm Tâm khiêu vũ trong vườn hoa, “Tango được ví như vũ điệu thầm kín của những cặp tình nhân, nên lúc đang khiêu vũ, họ liên tục quay đầu nhìn xung quanh, do sợ bị người khác phát hiện ra.”
Anh đỡ Thẩm Tâm hoàn thành một động tác cong người, sau đó cười nhạt kéo cô vào trong иgự¢ mình: “Cô nhảy cũng được lắm, xem ra cô cũng ra ngoài chơi không ít nhỉ.”
“…Không phải đâu, từ nhỏ tôi có học qua thôi.”
“À?Là cha mẹ đăng ký lớp năng khiếu cho cô hay học để đi xã giao?”
Thẩm Tâm hơi mím môi không trả lời lại, Diệp Tri Du cười cười đổi đề tài khác: “Lúc cô nói về phim ảnh với tôi chẳng phải lý luận rõ ràng mạch lạc lắm sao? Vậy nhất định cô đã xem qua bộ phim Scent of a Woman* (Hương/Mùi Đàn Bà) rồi đúng chứ?”
(Scent of a Woman: Đây là một bộ phim Mỹ được công chiếu vào năm 1992, đã đoạt giải Oscar….truy cập wikipedia để biết thêm thông tin chi tiết)
“Xem rồi thì thế nào?” Đã lâu rồi Thẩm Tâm không khiêu vũ, vốn tưởng sắp quên hết sạch không ngờ lúc này khi Diệp Tri Du dẫn dắt cô, cô có thể đuổi theo bước chân của anh.
Diệp Tri Du nắm tay để cô xoay một vòng, rồi nói: “Trong bộ phim đó có một lời thoại, đời người không phải là một điệu Tango, không quan trọng bước đúng hay sai.”
Thẩm Tâm cười tươi: “Anh đừng trêu tôi, câu nói đúng phải là điệu Tango không phải là đời người, không có chuyện bước sai.”
“Cũng không khác mấy.” Diệp Tri Du nói, “Đời người dài như vậy, việc đạp sai vài bước cũng rất bình thường.”
Thẩm Tâm nói: “Nhưng đã mắc sai lầm thì không có cách nào thay đổi.”
Diệp Tri Du: “Luật pháp cho người làm sai một cơ hội sửa đổi, cô chưa gì đã trực tiếp tuyên án tử cho mình rồi à? Nhân vật chính trong phim đến cuối cùng vẫn buông bỏ ý định tự sát, một lần nữa tiến lên, đây chính là ý nghĩa và hy vọng trong phim ảnh mà cô nói đến đúng không?”
Thẩm Tâm không nói gì, cho đến khi nhảy xong bài Diệp Tri Du mới buông cô ra. Một điệu nhảy kết thúc, trong phòng tiệc lại đổi sang một bài khác, Thẩm Tâm và Diệp Tri Du cùng sóng vai đứng trong vườn hoa, yên tĩnh ngắm ánh trăng.
“Trăng đêm nay thật đẹp.” Diệp Tri Du ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, đột nhiên thốt lên một câu như thế.
“Hả?” Thẩm Tâm không phản ứng kịp, cô cũng ngẩng đầu lên, “Cũng chả khác ngày hôm qua là bao.”
Diệp Tri Du: “…”
Anh thu ánh mắt lại, nhìn Thẩm Tâm ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vài phần oán trách: “Bình thường cô không đọc sách sao?”
Thẩm Tâm nói: “Có đọc nha.”
“Đọc sách gì?”
Thẩm Tâm ngẫm lại, nói lần lượt cho Diệp Tri Du nghe: “Phát triển du lịch ở thành phố H, Chính sách pháp luật và đạo đức nghề nghiệp, Bách khoa toàn thư về hướng dẫn du lịch ở thành phố H…”
“Đủ rồi.” Diệp Tri Du giơ tay lên, nới lỏng cà vạt của mình, “Thỉnh thoảng cô cũng nên đọc vài tác phẩm văn học đi, ví như tác phẩm của Natsume Soseki*.”
(Natsume Soseki có tên thật là Natsume Kinnosuke, là nhà văn cận-hiện đại của Nhật Bản)
“Ồ…” Thẩm Tâm ậm ờ đáp một tiếng.
Sao Diệp Tri Du giống như giáo viên dạy văn năm cấp ba của cô thế?