Mình đến ăn tối ở một nhà hàng Pháp sang trọng.
Anh gọi một chai vang đỏ, chúng mình nói chuyện hợp ý như thể đã là bạn của nhau từ lâu lắm rồi. Em khéo léo khoe ra những sở trường của mình. Em biết anh thích sách gì, tranh gì, kiểu kiến trúc gì, loại nhạc gì. Anh quên rồi à? Em vẫn luôn cố gắng trở thành một người giống anh.
Em nhận ra anh ngạc nhiên nhìn em hết lần này đến lần khác. Theo kinh nghiệm của anh, một cô gái gần hai mươi không thể nào thông minh và hiểu biết đến thế được. Những bạn gái hai mươi của anh, chỉ thích ca hát và khiêu vũ, cùng lắm thì bập bẹ được vài ba câu tiếng Pháp.
Nhưng, anh không thể nhìn thấu em.
Anh chưa từng gặp qua cô gái hai mươi tuổi nào giống em.
Em cố tránh né những câu dò hỏi của anh. Em nói em từng yêu một thầy giáo, ông ấy là một người Anh rất uyên bác, lớn tuổi hơn em nhiều, cũng dạy em rất nhiều điều.
Em của mười bảy tuổi, luôn muốn dùng vẻ ngây thơ để mong có được tình yêu của anh. Em của ba mươi bảy tuổi, lại tận lực ra vẻ trải đời để hấp dẫn anh.
Anh luôn yêu những phụ nữ có quan niệm tình yêu giống như anh: tự do chẳng ràng buộc.
Ngày đó anh đuổi em khỏi giường, không phải vì anh không muốn em, mà bởi anh không muốn làm em tổn thương. Anh không ra tay với em, bởi anh biết em không giống Hạ Hạ.
Tối muộn, chúng ta đứng lên ra về.
Khi đưa em về nha, anh hôn em.
Đó vốn chỉ là chiếc hôn nhẹ thay cho lời tạm biệt của anh.
Nhưng mà, môi em lại run lên tha thiết đáp lại chiếc hôn của anh. Đó không phải nụ hôn của dục niệm, mà là cái hôn em khổ sở chờ đợi hai mươi năm, em gần như muốn trải hết lòng em cùng anh qua chiếc hôn này.
Anh lại dùng ánh mắt hoang mang nhìn em.
Chưa từng có cô gái nào hôn anh như thế sao?
Em lui về sau một bước, nhếch môi khẽ cười, nói “Hẹn gặp lại”.
Anh luôn không nén nổi tò mò.
Em biết anh sẽ quay lại.
Hai mươi năm trước, em không hiểu đàn ông, không hiểu tình yêu.
Hai mươi năm sau, mọi thứ em đều rõ.
Lúc hẹn hò, em luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh.
Tuy anh chẳng lạ gì loại ánh nhìn này của phụ nữ, nhưng, em đâu giống những cô gái khác. Em quá yêu anh, em sưu tầm mọi thứ về anh, em đã tốt nghiệp “Đại học Kiều Tín Sinh”.
Anh nhận ra, em có được vẻ phong tình và thông minh vượt tuổi mình, và lại nhỏ hơn anh hai mươi lăm tuổi. Chúng ta tán gẫu đến quên trời đất, tựa như một cặp sinh đôi vậy.
Lòng ngưỡng mộ của em không mù quáng, nếu em thích gì đó giống anh, em có thể nói được lý do em thích nó.
Em còn vờ như thiểu não mà nói với anh rằng:
“Đôi khi em thấy mình thật già!”
Anh cười:
“Chỉ có người còn trẻ mới hay nhận mình già!”
Một tối nọ, khi chúng ta ăn cơm xong. Anh nắm tay em, hỏi em có muốn đến nhà anh chơi không.
“Được.” Em buột miệng đáp.
Em lại bước lên những bậc thang đá mài, loại cảm giác ấy anh sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Cầu thang ấy là nơi em đã trải qua vô số đêm cô đơn chỉ để chờ anh về.
Một người trẻ tuổi mở cửa. Người giúp việc già của anh chắc đã về hưu, hoặc qua đời rồi.
Cách biệt hai mươi năm, em lại trở về nơi này.
Hết thảy đều không đổi khác, đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, chỉ nhiều thêm một giá sách mà thôi.
Em bước đến phía trước bức tranh trong phòng khách, nhìn người phụ nữ tóc đỏ khêu gợi đang chống cằm chăm chú nhìn xa xăm. Em nhìn thật lâu rồi hỏi anh:
“Người phụ nữ này là tổng hòa của tất cả những người phụ nữ mà anh đã gặp sao?”
Anh kinh ngạc nở nụ cười.
Em mân mê từng đồ vật trong phòng khách, chúng đều giống như khi em mười bảy tuổi.
Sau đó, em ngồi vào trước đàn dương cầm, mở nắp, hỏi anh:
“Anh biết đàn bản gì?”
Anh ngồi xuống cạnh em, dịu dàng hỏi em:
“Em muốn tôi đàn bản gì cho em nghe?”
“Dạ khúc.” Em không cần suy nghĩ trả lời.
“Lâu rồi tôi không đàn.” Anh nói rồi đặt tay lên những phím đàn, thỉnh thoảng nhìn em bằng ánh mắt đa tình, đàn cho em nghe bản nhạc mà em đã nhớ nhung suốt hai mươi năm qua.
Em kìm lòng không đậu dựa vào vai anh, thỉnh cầu anh:
“Đàn lại lần nữa được không anh?”
Đêm hôm ấy, em luôn ở bên anh.
Khi anh ôm lấy em, anh dường như kinh ngạc khi cảm nhận được sự run rẩy của em, đó là tiếng gào thét của linh hồn em, nó còn dữ dội hơn Dụς ∀ọηg rất nhiều. Em cố gắng không để mình khóc, không muốn anh bắt gặp những giọt nước mắt hạnh phúc của em. Trước kia, em từng đau khổ chờ đợi một con thuyền mãi không về bến, thì nay, nó đã trở về. Em dùng hết sức lực của mình bắt lấy cánh tay anh, trút hết những cảm tình mãnh liệt mà em chôn dấu trong lòng suốt hai mươi năm ra, quyết liệt đến mức không ai có thể cản ngăn.
Anh ôm em chìm vào giấc ngủ, em lẳng lặng lắng nghe hơi thở phập phồng của anh.
Tín Sinh, hai mươi năm qua, đó là ngày hạnh phúc nhất của em. Giờ nghĩ lại em vẫn còn rơi nước mắt.