Anh còn nhớ một cô gái tên Hạ Hạ không?
Anh từng theo đuổi cậu ấy đấy.
Trời ạ! Em thật mong anh không nhớ ra cậu ấy là ai, tựa như anh đã quên đi những cô gái mà anh từng quen vậy.
Cậu ấy là bạn học của em.
Năm đó, bọn em chỉ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Em là một đứa trẻ cô độc, cha mẹ em đã qua đời khi em còn rất nhỏ. Em sống cùng người giám hộ mà em thường gọi là bố. Ông ấy lúc nào cũng đi làm lúc nửa đêm, đến sáng hôm sau mới về nhà.
Vì thế em là đứa trẻ luôn khát khao tình thương.
Trước khi biết anh, em chỉ biết có tình bạn.
Cho đến hôm nay, em vẫn không hiểu nổi tại sao em và Hạ Hạ có thể trở thành bạn thân của nhau được.
Cậu ấy và em là hai kiểu người rất khác nhau.
Gia cảnh của cậu ấy rất tốt, cậu ấy là viên ngọc quý trên tay cha mẹ, người lại đẹp, nhưng hiếu thắng, đa tình, bạn trai cứ thay hết người này đến người khác, ngoài ra còn có một đoàn người vây quanh nguyện ý cưng chiều cậu ấy.
Nhiều năm qua đi, bọn em ngày nào cũng dính nhau như sam, dường như chẳng khi nào nói hết chuyện.
Cậu ấy kể cho em nghe về mọi chuyện tình cậu ấy đã trải qua.
Em đã gặp qua tất cả bạn trai của cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy đưa tay ra là những gã ấy sẽ như chim câu ùa vào lòng bàn tay cậu ấy, mong chờ cậu ấy lấy tình yêu mớm cho họ.
Nhưng, cậu ấy luôn cả thèm chóng chán, khi đã chán rồi thì liền coi những người đó như chim ૮ɦếƭ, tránh xa như thể sợ bẩn tay.
Tuy nhiên, đôi khi cậu ấy cũng nặn ra được hai hàng nước mắt cho chú chim ૮ɦếƭ nào đó, coi như dùng nước mắt ấy mai táng họ.
Tình yêu với cậu ấy mà nói, chỉ là một trò đùa.
Cách đây nhiều năm, em mới phát hiện, hóa ra cậu ấy và anh thật giống nhau.
Nhưng mà, khi anh chấm dứt thì nhân từ và cao thượng hơn cậu ấy. Anh không nhục mạ người khác, anh chưa bao giờ muốn làm phụ nữ tổn thương.
Còn Hạ Hạ lại tàn nhẫn hơn anh nhiều. Đôi lúc dường như cậu ấy sợ mấy chú chim ૮ɦếƭ còn chưa chịu đủ thương tổn nên vừa chia tay họ xong liền nói với em:
“Hay mình nói anh ta theo đuổi cậu nhé? Người đó thật ra rất tốt, nhưng tiếc là không hợp với mình. Chỉ cần mình mở miệng thì anh ta chắc chắn sẽ nghe lời mình.”
Anh thử nghĩ mà xem, khi nghe thấy câu ấy, em đã tức đến mức nào.
Nếu cậu ấy không cần gì nữa, cậu ấy sẽ xem đó là món quà tặng cho em. Làm thế cũng chẳng vì em đâu, cậu ấy chỉ muốn gã đó mãi mãi phải ở bên cậu ấy, chờ cậu ấy gọi một tiếng là có mặt thôi.
Nếu có một ngày, gã đó thật sự yêu em, chắc cậu ấy sẽ vẫn nói với em:
“Anh ta thực ra vẫn luôn thích mình!”
Nhưng trước giờ em chưa từng hận cậu ấy.
Cậu ấy là người bạn tốt nhất của em. Em rất hiểu cậu ấy, khi anh quá hiểu một ai đó, anh sẽ không thể hận người đó được.
Tiếc là, cậu ấy chưa bao giờ hiểu em.
Em là một đứa trẻ có tự tôn rất cao.
Em chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến những gã theo đuổi cậu ấy, bọn họ nếu không phải là kẻ có tiền, thì cũng là loại không có cá tính, không có mắt nhìn, thích chơi trội nhuộm đầu xanh đỏ, còn không cũng là những người giống như cậu ấy, xem tình yêu như trò đùa của tuổi thanh xuân. Mấy gã đó chỉ yêu vẻ bề ngoài của cậu ấy, yêu đến không cách nào kháng cự được.
Loại con trai như thế, dù có đặt trong đĩa vàng dâng lên cho em, em cũng không cần.
Cho đến một ngày, cậu ấy nói với em về anh…
“Trông anh ta rất được! Lại còn cao thế này này!” Cậu ấy ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân chỉ về phía trần nhà.
Sau đó, cậu ấy bỏ tay xuống, nói:
“Anh ta có nhiều bạn gái lắm, nhưng mình nhất định sẽ giành được anh ta về tay mình, mình sẽ khiến anh ta ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt mình.”
“Sao cậu không nói muốn anh ta quỳ xuống chân cậu luôn đi?” Em vừa ăn mơ vừa chế nhạo cậu ấy.
Tối hôm đó, bọn em ngồi trên giường cậu ấy chơi bài poker.
Khi đó là lúc trường học cho nghỉ hè. Chỉ cần em nói với bố một tiếng liền dễ dàng được qua đêm ở nhà cậu ấy.
Cậu ấy lại xáo bài lần nữa, dẩu môi nói:
“Nhưng mà, anh ta hơi già.”
“Anh ta già lắm à?”
“Anh ta hai mươi lăm rồi, lớn hơn mình những tám tuổi.”
Em không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khi đó, những gã vây quanh cậu ấy đều xấp xỉ tuổi cậu ấy, cùng lắm là hơn cậu ấy một hai tuổi.
Với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, một người đàn ông hai mươi lăm tuổi đã là một lão già rồi.
“Mình sợ mình với anh ta chênh lệch nhiều quá.” Cậu ấy vừa xáo bài vừa nói.
“Sao cậu cứ xáo bài mãi thế, không định đánh à?”
“Giờ không phải lượt của cậu à? Mình phải làm gì để anh ta mê mệt mình đây?”
Em vừa nhìn bài vừa nói:
“Chuyện này không phải cậu là chuyên gia sao? Mình còn nghĩ anh ta đã ૮ɦếƭ đứ đừ vì cậu rồi chứ.”
Không ngờ câu nói này của em đã kích thích cậu ấy, khiến cậu ấy phấn khích nói:
“Anh ta là kiến trúc sư, chắc rất giỏi toán. Mình sẽ vờ như không hiểu toán, kêu anh ta giảng cho mình. Anh ta có cho mình danh thi*p.”
Cậu ấy nói xong liền bỏ bài xuống, nhảy xuống giường tìm danh thi*p của anh.
“Giờ đang nghỉ hè mà!” Em tức giận nói.
“Thì mình hỏi bài tập hè có sao đâu.”
“Tìm được rồi!” Cậu ấy cầm danh thi*p của anh, lại tìm thêm cuốn sách giáo khoa Toán trên bàn học, ôm điện thoại lên giường.
Em nhìn nhìn đồng hồ rồi nói:
“Giờ đã hơn mười một giờ đêm cuối tuần, cậu nghĩ anh ta còn ở văn phòng sao?”
“Không thử sao biết được?”
Cậu ấy là người đã nghĩ gì thì phải làm bằng được.
Điện thoại nối máy.
Không ngờ, anh vẫn còn ở văn phòng.
Anh nhấc máy.
Cậu ấy nháy mắt với em rồi nói với anh:
“Anh có phải là Kiều Tín Sinh không ạ?”
Đó là lần đầu tiên trong đời em nghe thấy tên anh.
“Em là Hạ Hạ. Ngày đó chúng ta đã gặp mặt ở quầy bar, anh còn nhớ em không?”
Anh ở đầu dây bên kia nói gì đó, cậu ấy thoáng đắc ý lấy tay che microphone, hạ giọng nói với em:
“Anh ta vẫn còn nhớ mình.”
Em thấy nhàm chán nên ngồi xáo bài. Trên đời này, hình như chẳng có gã đàn ông nào đã gặp cậu ấy mà quên được cả.
Cho nên, em cũng chẳng lấy làm lạ. Điều duy nhất khiến em thấy ngạc nhiên là trong số những người thích cậu ấy, không ngờ lại có một người mười một giờ đêm cuối tuần còn ở văn phòng làm việc.
Sau đó, cậu ấy dùng giọng ngây thơ nói với anh:
“Chuyện là thế này, em có mấy đề toán không biết cách giải, anh có thể giảng cho em không?”
Anh lại nói gì đó.
Lúc này, cậu ấy không nhìn em nữa, bĩu môi, cao giọng nói:
“Được rồi! Vậy mai anh gọi lại cho em nha, em cũng không cần lắm.”
Gác máy xong, cậu ấy tức giận nói:
“Hừ, anh ta bảo anh ta đang bận, mai sẽ gọi lại cho mình.”
Em suýt không nén cười được.
Anh là chú chim đầu tiên khi cậu ấy vươn tay ra mà không lập tức bay tới.
Giờ phút ấy, em đã từng nghĩ, có lẽ, anh không giống như những chàng trai khác.
Nhưng rồi, em lại nhanh chóng khinh bỉ anh…