Nếu như không phải do Tưởng Thừa đã nổi giận, chuyện này Cố Phi có lẽ mãi mãi cũng sẽ không nói ra, giấu ở trong lòng là được, đôi khi nghĩ lại sẽ cảm thấy thật chán ghét, càng đừng nói đến là nói ra ngoài như vậy, nhưng vẫn là nói ra cho Tưởng Thừa nghe.
Có điều đã nói ra rồi, cậu cũng không còn quá nhiều điều giấu diếm nữa, ngoại trừ đám người Tiểu Băng kia lấy chuyện này ra làm cá cược, tiểu tiết không quan trọng này.
Chuyện cậu sợ có rất nhiều, có vài chuyện căn bản là phát hiện không ra, thậm chí sợ hãi ở trong tiềm thức đã rất lâu rồi mới bỗng nhiên thấy sốc.
Cậu sợ Tưởng Thừa sẽ đồng cảm cậu, sợ Tưởng Thừa sẽ đau lòng cho cậu, sợ Tưởng Thừa sẽ có ra loại ý nghĩ muốn cứu vớt cậu ra khỏi nước sâu lửa nóng, hay là “Tôi tuyệt đối không thể nào làm đau cậu” cách nghĩ như vậy.
Tưởng Thừa là loại người đơn thuần mà kích động, cậu rất thích tính cách này của Tưởng Thừa, nhưng cũng sợ một Tưởng Thừa như vậy, quá mức đơn thuần, quá mức quyết đoán, không do dự.
Không có quan tâm mà tới thì chính là không còn quan tâm mà rời đi.
Hết thảy những thứ tại nơi đây vốn dĩ là những cảnh tượng không nên xuất hiện trên đường đi của cậu ta.
Mỳ trứng cà chua xem như là loại thực đơn vạn năng của cậu, mùi vị không như thế nào cả, Lý Viêm từng nói, thứ đồ này là thần khí, cho dù làm thế nào đi nữa đều ngon cả, nhưng còn nói bổ sung thêm là có điều có lúc sẽ mất hiệu nghiệm ở trên người cậu.
Hôm nay có lẽ là lần mất hiệu nghiệm đó, tâm tình của Cố Phi không quá tốt, khi nếm vị ngay cả mặn ngọt gì cũng nếm không ra, nhưng có lẽ do Tưởng Thừa đã chụp hình mấy tiếng đồng hồ, còn qua một trận buồn bực cho nên đói rồi, lúc này ăn tới thật vui vẻ.
“Cậu phải dắt Cố Miểu đi rồi phải không?” – Tưởng Thừa ăn mỳ xong, đặt đũa xuống, xoa bụng, mặt mày thỏa mãn hỏi.
“Ừm” – Cố Phi gật gật đầu, đứng dậy cầm chén đũa chuẩn bị đi rửa – “Buổi chiều cậu đón Phan Trí xong tự mình đi ăn đi nhé, tối nay tôi phải nói chuyện với mẹ tôi một chút.”
“Để tôi rửa” – Tưởng Thừa giữ tay Cố Phi lại – “Nói chuyện gì với mẹ cậu?”
“Mấy ngày nay tối nào cũng không về” – Cố Phi nói – “Không biết có phải đã tìm được tình yêu cuối cùng trong đời mình không nữa, tôi phải ngăn lại trước khi bà ấy ra khỏi cửa.”
Tưởng Thừa thở dài: “Mẹ cậu muốn cưới người ta mà.”
“Có thể cưới thật thì tốt rồi” – Cố Phi nói – “Bây giờ không đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác tôi đã cảm ơn Ông Trời rồi.”
Cố Phi xem thời gian, lúc này Cố Miểu chắc đã thu xếp xong đang chờ cậu, Cố Phi đi tới hôn Tưởng Thừa: “Vậy tôi đi đây.”
“Mau cút đi.” – Tưởng Thừa véo véo trên eo Cố Phi – “Mau biến mất khỏi mắt tôi.”
“Dẹp gối vô đi” – Cố Phi nói – “Nếu như Phan Trí ngủ bằng cái gối đó, hai chúng ta phải hẹn đánh nhau đó.”
Tưởng Thừa ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại cười nửa ngày: “Biết rồi, Phan Trí chắc chắn sẽ ngủ sô pha, kêu cậu ta ngủ giường, cậu ta cũng không đồng ý.”
“Vậy tôi đi đây.” – Cố Phi lại hôn hôn Tưởng Thừa.
“Ừm” – Tưởng Thừa đáp – “Tôi có thể đi xem phim với Phan Trí không? Có lúc hai chúng tôi chán sẽ đi xem phim.”
“Có thể mua vé cách một cái ghế không?” – Cố Phi hỏi.
Tưởng Thừa cười lên: “Đệt.”
“Tôi đi đây.” – Cố Phi nhìn nhìn điện thoại.
“Đã nói ba lần rồi” – Tưởng Thừa nói – “Trước lần thứ mười cậu có thể đi ra khỏi cánh cửa này không?
“Có thể nha” – Cố Phi cười đi tới xách cặp mình lên – “Đi đây.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Phi.
Cố Phi đi ra khỏi cửa, lúc khép cửa lại thò đầu vào trong: “Tôi đi thật nha.”
“Tôi đệt, mau đi đi” – Tưởng Thừa trừng Cố Phi – “Tôi mẹ nó muốn đánh cậu.”
Cố Phi lùi ra ngoài cửa, đặt cặp xuống dưới đất, sau đó xông vào trong phòng, Tưởng Thừa còn đang ngửa đầu dựa vào lưng ghế, cậu xông tới kéo áo Tưởng Thừa lên, cắn một cái trên bụng cậu ta, sau đó lại nhanh chóng xông ra ngoài, đóng cửa lại.
Lúc xách cặp xuống dưới lầu, cậu nghe thấy Tưởng Thừa mở cửa ra, la một tiếng ở trong hành lang: “Đệt!”
Cố Phi chạy một mạch xuống dưới lầu vẫn còn mắc cười, đang định nhìn lên cửa sổ lầu trên, vừa xoay đầu, liền thấy một vật gì đó từ trên lầu bay xuống, gọn gàng đơn giản rơi bắn ra ở bên chân cậu.
Cố Phi híp mắt nhìn nhìn, là một viên đá nhỏ màu trắng.
“Tôi đệt.” – Cố Phi cười ngẩng đầu lên.
Tưởng Thừa nhòm người ra cửa sổ, trong tay hình như đang cầm một đống đá nhỏ, có lẽ là lấy từ chậu hoa bên cửa sổ, Cố Phi vừa ngẩng đầu lên, Tưởng Thừa liền vươn tay lên, lại một viên đá nữa phóng xuống, vẫn rất chuẩn xác rơi ở bên chân Cố Phi.
“Này!” – Cố Phi lùi ra sau, cậu không ngờ Tưởng Thừa không dùng ná lại có thể ném chuẩn xác tới vậy.
Có điều sau khi cậu lùi ra một đoạn, có lẽ là đã rời ra khỏi phạm vi, Tưởng Thừa khoa tay một chút nhưng không lại ném đá trong tay nữa.
Cố Phi cười, lấy mắt kính từ trong túi đeo lên, muốn nhìn kỹ vẻ mặt của Tưởng Thừa.
Vừa đeo mắt kính lên, liền thấy trong tay Tưởng Thừa có thêm một sợi cao su, dùng hai ngón tay căng ra, nhắm tới phía của cậu.
“Đệt!” – Cố Phi xoay người liền chạy.
Chạy được mấy bước, một viên đá bắn trúng trên ௱ôЛƓ cậu, lực không lớn, nhưng ở vị trí này thật sự là… Cậu vừa chạy vừa xoay đầu lại.
Tưởng Thừa đứng ở chỗ cửa sổ, vươn tay lên qua đầu tạo thành hình trái tim.
Cố Phi cảm giác bản thân một đường về nhà, khóe miệng luôn mang theo nụ cười.
Lúc Phan Trí gọi điện tới, Tưởng Thừa đang ngồi xổm ở dưới gốc cây bên cửa trạm xe ʍúŧ một bịch kem ʍúŧ.
“Tới rồi?” – Cậu nhận điện thoại.
“Sắp rồi” – Phan Trí nói – “Cậu đã ra ngoài rồi phải không?”
“Tôi ngồi xổm ở cửa trạm xe lửa mười phút rồi.” – Tưởng Thừa nói.
“Tôi đệt” – Phan Trí đầy thâm tình – “Tôi thật sự cảm động lắm Thừa nhi, ngàn núi vạn sông cũng không ngăn cách được tình yêu của đôi ta…”
Tưởng Thừa cúp điện thoại, tiếp tục ʍúŧ kem ʍúŧ.
Bởi vì chỉ có hai ngày, cho nên Phan Trí không mang theo gì cả, chỉ đeo cái ba lô chạy tới.
Tưởng Thừa đứng dậy vẫy vẫy tay với cậu ta, Phan Trí giang cánh tay ra, vung chân xông tới chỗ cậu.
Cậu nhanh chóng nghiêng người một chút, thủ thế tấn tránh lại lực xung kích cường đại của Phan Trí mang tới.
“Có nhớ tôi không!” – Phan Trí la lên.
“Không nhớ.” – Tưởng Thừa nói.
“Tôi thích cậu khẩu thị tâm phi như vậy.” – Phan Trí nói.
“Nhớ.” – Tưởng Thừa lại nói.
“Tôi thích cậu nghĩ thế nào thì nói thế đó.” – Phan Trí nhanh chóng nói.
“Lúc tới kế bên có phải có mỹ nữ nói chuyện chung một đường không” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu ta – “Bây giờ dừng lại cũng không được.”
“Đúng là nói không ít, nhưng mà không phải là mỹ nữ, là một bà cô, nói quá nhiều luôn” – Phan Trí thở dài – “Ngồi cách ở lối đi, nói tới người bên đó ngủ luôn, sau đó xoay đầu qua nói với tôi, tôi nhìn qua hàng của mình chỉ còn có mình tôi là mở mắt, cũng không còn cơ hội để nhắm mắt lại, chỉ có thể nói chung thôi… Khát ૮ɦếƭ tôi rồi, cho tôi ʍúŧ một chút.”
Phan Trí vươn tay cầm lấy kem ʍúŧ của cậu, mạnh mẽ ʍúŧ, ʍúŧ không ra được gì hết nên ʍúŧ ra thành tiếng, cậu ta rất thống khổ chau mày: “Tôi đệt, hy vọng tràn trề ʍúŧ một chút cũng không ra cái gì cậu biết là cảm giác gì không hả ông nội!”
“Đi” – Tưởng Thừa cười – “Trước tiên mời cậu đi uống cho đã.”
Gần trạm xe lửa cũng không có chỗ cao cấp gì, Tưởng Thừa tìm thấy một cửa tiệm nhỏ mua hai chai coca, cùng Phan Trí ngồi ghế đẩu nhỏ ở trước cửa tiệm chầm chậm uống.
“Haizz…” – Phan Trí uống vào xong thì thoải mái thở ra một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, ánh đỏ đầy mặt nha ông nội.”
Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu ta, không nói gì.
“Rõ ràng không giống với loại cẩu độc thân chúng tôi rồi.” – Phan Trí nói.
“Lúc tôi còn là cẩu độc thân cũng không giống với loại cẩu độc thân như cậu.” – Tưởng Thừa uống một hớp coca.
“Đúng, học bá cẩu độc thân anh tuấn… Đúng rồi” – Phan Trí đem chai coca của mình vươn tới chai coca của cậu cụng vào – “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa nói.
“Trong ba lô của tôi có thứ đồ cậu thích muốn tặng cho cậu” – Phan Trí thu tay lại vỗ vỗ vào ba lô mình – “Muốn đoán một chút không.”
“Ba con sói.” – Tưởng Thừa nghĩ cũng không nghĩ.
Phan Trí đang ngửa cổ uống, vừa nghe xong câu này liền sặc, cúi đầu ho nửa ngày, nhận lấy khăn giấy Tưởng Thừa đưa cho lau hết coca còn trên mặt xong mới ngẩng đầu lên: “Tôi đệt, cậu bây giờ rất không kiềm chế nha ông nội.”
“Không phải tôi không kiềm chế” – Tưởng Thừa cười – “Mà là cảm thấy cậu luôn rất không kiềm chế.”
“Tôi gần đây cải tà quy chính rồi” – Phan Trí bình tĩnh lại – “Không phải ba con sói, đoán lại đi.”
“Sáo tặng rồi chắc sẽ không tặng lại, sau khi cải tà quy chính tặng cho tôi một cây 乃út…” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ, chậc một tiếng – “Cậu sẽ không tặng tôi sách ôn thi đại học đi.”
“Tôi cũng không có giác ngộ như vậy” – Phan Trí nói – “Lát nữa tới chỗ cậu rồi sẽ cho cậu xem.”
Trở về phòng thuê, Phan Trí từ trong ba lô lấy hộp quà ra Tưởng Thừa mới biết tại sao trở về đây rồi cậu ta mới chịu đem ra.
Hộp quà hồng phấn hình trái tim, dây màu đỏ có thêm những trái tim nhỏ thủy tinh, lại còn có thêm một cái nơ cỡ lớn ở giữa… Nếu như Phan Trí ở ngay đường lớn đem hộp quà này ra, cậu cũng ngại vươn tay ra lấy.
“Cậu có khẩu vị gì vậy hả?” – Tưởng Thừa phát ra tiếng cảm thán chân thành.
“Đây là phản đối đối với sự thất sủng của tôi!” – Phan Trí giữ hộp quà – “Phản đối đối với sự trọng sắc khinh bạn của cậu! Phản đối cậu xem thường tình cảm ông cháu bao năm nay của chúng ta! Phản đối…”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa cắt ngang, nhận lấy hộp quà từ trong tay cậu ta.
Hộp quà rất lớn, cậu lắc lắc, thứ đồ bên trong rất nặng, vừa lắc lên bên trong đã ᴆụng tới vang lên tiếng tưng tưng, tiếng động và trọng lượng này, cậu gần như đoán ra được đây là gì rồi.
Mở nắp hộp ra xem, quả nhiên, là một cây ná.
“Tôi đệt, cậu mẹ nó tốt xấu gì cũng đệm một chút đi, một chút thành ý cũng không có.” – Tưởng Thừa cười lên, trong hộp cái gì cũng không có, chỉ đặt vỏn vẹn mỗi cây ná.
“Lôi bạo, phản khúc cổ tay nắm, 304 thép cùng tử đàn tay cầm kết hợp hoàn mỹ, để cậu thể nghiệm khoái cảm bạo kích ngoài trời..." – Phan trí giống như học thuộc lòng vậy – "Thế nào, thích không?"
“Thích.” – Tưởng Thừa cầm ná lên tung tung trong tay.
“Dây cao su tôi cũng mua cho cậu rồi, với bá khí này phải dùng loại dây tốt một chút” – Phan Trí từ trong ba lô lấy ra một cái túi, bên trong là một vòng dây cao su – “Sao bắc cực, lúc trước cậu nói cái này dùng tốt phải không?”
“Ừm” – Tưởng Thừa nhận lấy túi nhìn vào bên trong thì cười lên, một hộp tim màu hồng đeo theo nơ đã không nói rồi, ngay cả dây cao su cũng đều là màu tím – “Cậu gần đây gặp phải thống khổ gì không thể nói phải không?”
“Đồ mấy chục đồng không phải nên chọn một cái có màu sắc đặc biệt sao! Chọn màu như dây cao su bình thường làm sao có thể thể hiện ra giá trị của nó!” – Phan Trí chỉ vào cái túi – “Cái này vừa lấy ra, người ta liền biết, ôi chao là cao thủ, dây cao su còn là màu tím…”
“Tím gay phải không” – Tưởng Thừa dựa vào sô pha, cười tới không ổn – “Cháu trai, tôi phát hiện cậu thật sự chán sống rồi phải không.”
“Không, không có, ông nội cậu xem ánh mắt chân thành của tôi đi” – Phan Trí ngồi xuống bên cạnh cậu – “Lần đầu tiên tôi nghe qua từ tím gay này là từ chỗ cậu đó.”
Tưởng Thừa cười cười, lấy dây cao su ra, dùng tay kéo kéo: “Cảm ơn.”
“Khách sáo như vậy, hết lần này đến lần khác” – Phan Trí vươn vai – “Xa lạ rồi.”
“Không có” – Tưởng Thừa nói – “Hết sức chân thành đó, hơn nữa cậu tới, tôi vô cùng vui mừng.”
“Thật hả?” – Phan Trí rất mãn nguyện nhìn cậu – “Xin nghỉ mấy ngày đi chơi với tôi?”
“Không cần xin nghỉ” – Tưởng Thừa nói – “Chúng tôi còn đang nghỉ hè.”
“Tôi đệt!” – Phan Trí la một tiếng – “Không học bổ sung?”
“Còn một tuần nữa mới bắt đầu” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu ta – “Hâm mộ à?”
“Tôi tất nhiên hâm mộ rồi, tôi cũng không phải là học bá” – Phan Trí nghĩ nghĩ lại sát tới bên cạnh cậu – “Các cậu như vậy không phải tiến độ sẽ chậm lại à?”
“Chắc chắn chậm chứ” – Tưởng Thừa cầm lấy kéo cắt dây cao su, chầm chậm gắn vào ná – “Tự đọc sách thôi.”
“Đúng rồi, tôi có mang cho cậu một xấp đề thi, còn có tài liệu, đều là trường tự làm, mua không có đâu, tôi vốn nghĩ muốn đi phô tô, nhưng mà Lão Viên cho tôi một chồng, kêu tôi gửi cho cậu.” – Phan Trí kéo ba lô qua, lấy ra một xấp tài liệu ôn tập từ bên trong đặt lên đùi cậu.
Một đống đồ này vừa đặt lên, nặng xình xịch, Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy thật an tâm.
Loại an tâm này có lẽ người bình thường sẽ không hiểu được, không chỉ đơn giản là đối mặt với một kỳ thi đại học, mà còn là đống đống đồ này mang tới cảm giác có phương hướng.
Buổi tối không có kế hoạch gì, nói đúng hơn là, Phan Trí tới chơi hai ngày này, cậu đều không có bất kỳ kế hoạch gì.
Có điều Phan Trí không có yêu cầu đối với việc phải đi chơi ở đâu, hai cậu trước kia trốn học cũng không có nơi để đi, tìm một cái bồn hoa ven đường ngồi xuống liền có thể ngồi xổm ở đó cả ngày.
Phan Trí cũng không có yêu cầu với việc phải ăn cái gì, nghĩ nửa ngày trời vẫn là muốn ăn tiệm tokbokki lần trước.
“Gọi Cố Phi tới cùng đi?” – Phan Trí lấy điện thoại ra – “Dẫn theo em gái mỹ nhân của cậu ta nữa?”
“Tối nay cậu ta có việc, không cần gọi” – Tưởng Thừa nói – “Hai chúng ta tự đi ăn.”
“Được thôi” – Phan Trí bỏ điện thoại lại vào túi, nghĩ nghĩ lại đè thấp giọng – “Bây giờ hai cậu sống chung phải không? Hay là lát nữa tôi vào khách sạn?”
“Không có sống chung.” – Tưởng Thừa nói.
“Không cần giả vờ với tôi đi” – Phan Trí đi vào phòng ngủ nhìn nhìn – “Lần trước tới còn là một cái gối đơn, bây giờ là gối đôi rồi.”
Tưởng Thừa lúc này mới nhớ ra mình quên cất gối vào như yêu cầu của bạn trai, vốn cậu nghĩ da mặt của bản thân đã giống như tường thành, ở trên đường nói ba con sói cũng không có một tia do dự, nhưng lúc này chợt bị Phan Trí nói như vậy, cậu đột nhiên có hơi ngại ngùng.
Vừa nhìn cái gối đó… Mặc dù cậu và Cố Phi còn chưa kịp làm ra chuyện gì trên cái gối bà chủ khoe là cực kỳ bền này, nhưng chiếc giường như là hiện trường lưu manh, vừa nhìn qua, nhất thời hiện ra đủ loại cảnh tượng lưu manh khó coi, khiến cậu tâm hư tới quay đầu liền mở cửa ra: “Đi thôi, đi ăn đi.”
Lúc ăn tokbokki, cậu kêu ông chủ đem bia ra, dù sao thì cũng rất lâu rồi không gặp Phan Trí… Hình như cũng không lâu lắm, nhưng tóm lại là bây giờ gặp lại rồi, nên uống một chút.
“Rượu đế đi” – Phan Trí nói – “Bây giờ cậu là người trưởng thành rồi.”
“Trời nóng uống rượu đế cái gì” – Tưởng Thừa cắn mở nắp một chai bia ra, đặt tới trước mặt Phan Trí – “Uống say rồi buổi tối làm sao nói chuyện được.”
Phan Trí cười cười: “Ở đây lâu vậy rồi, tôi tưởng cậu sẽ uống rượu đế chứ.”
“Chút thời gian này không đủ để ảnh hưởng được tôi.” – Tưởng Thừa cũng cắn mở ra một chai cho mình, uống một ngụm.
“Rất tốt, chưa đợi tới lúc bị ảnh hưởng chắc đã đi luôn rồi.” – Phan Trí gật gật đầu.
Tay Tưởng Thừa đang cầm chai đột nhiên khựng lại một chút.
“Sao vậy?” – Phan Trí nhìn thấy được sự khựng lại vi tế này của cậu – “Năm sau thi đại học xong, không phải cậu sẽ đi sao.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.
Phan Trí gắp một miếng tokbokki bỏ vào miệng, qua một hồi lại ngẩng đầu nhìn cậu: “Thừa nhi, cậu không phải là không muốn đi nữa chứ?”
“Không có” – Tưởng Thừa đáp – “Làm sao có thể.”
“Vậy thì tốt” – Phan Trí cúi đầu lại uống mấy ngụm – “Yêu đương thì yêu đương, vẫn nên còn lại chút lý trí này.”
Tưởng Thừa cười cười: “Cậu tưởng tôi chỉ còn lại chút lý trí này sao?”
“Về lý luận thì không phải” – Phan Trí nhìn cậu – “Nhưng mà tôi cũng không biết cậu thật sự yêu đương như thế nào, nên có chút lo lắng.”
“Yên tâm đi, không cần lo lắng việc này.” – Tưởng Thừa nói.
“Ừm” – Phan Trí cười gật gật đầu – “Hay là cậu tiện thể kêu Cố Phi cố gắng chút đi, thi vào một trường tốt, một trường ở thành phố cũng tốt đó, tới lúc đó hai cậu không cần phải diễn cảnh yêu xa nước mắt đầm đìa.”
Tưởng Thừa không nói.
Lời này của Phan Trí nói tới khiến trong lòng cậu đột nhiên thắt lại, chỉ là một câu nói rất bình thường, một câu nói bất kỳ người nào nói ra cũng không có gì kỳ quái, nhưng lại khiến cậu đột nhiên rất sợ hãi.
“Sao vậy?” – Phan Trí nhìn cậu.
“Không có gì.” – Tưởng Thừa lắc lắc đầu.
“Hai cậu không có vấn đề gì chứ?” – Phan Trí hỏi.
“Không có.” – Tưởng Thừa đáp.
Lần này tới lượt Phan Trí trầm mặc, xem ra cậu ta có lẽ không biết nên hỏi gì nữa.
“Tôi không nghĩ xa tới vậy” – Tưởng Thừa nói – “Cũng không phải là không nghĩ, chỉ là không kỹ lắm.”
“Không phải chứ, ông nội” – Phan Trí có chút mờ mịt – “Cũng không phải là quá xa đi? Còn có một năm nữa thôi á.”
“Rất lâu.” – Tưởng Thừa nói.
“… Ồ” – Phan Trí há há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, qua một hồi nữa mới cầm chai bia lên lắc lắc – “Mai cậu dẫn tôi tới xem cậu chụp hình phải không?”
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Có điều có hơi nhám chán.”
“Có người mẫu nữ không?” – Phan Trí hỏi.
“Có” – Tưởng Thừa quét mắt nhìn cậu ta – “Đều rất xinh đẹp.”
“Vậy sao có thể nhàm chán chứ” – Phan Trí lập tức cười nói – “Thú vị như vậy, lỡ như gặp phải một người có duyên…”
“Sau đó yêu xa sao?” – Tưởng Thừa liếc cậu ta.
“Yêu xa thì yêu xa chứ, tôi cũng không như cậu” – Phan Trí châm lên điếu thuốc, đặt hộp thuốc xuống trước mặt – “Cũng không ai nghĩ tới có thể thiên trường địa cữu đi, yêu đương chút thôi mà.”
“Trai tồi.” – Tưởng Thừa tiếp tục liếc cậu ta.
“… Được thôi, tôi trai tồi” – Phan Trí có chút bất đắc dĩ, ngậm điếu thuốc ngây người ra một lúc lâu mới như là hạ quyết tâm nhìn Tưởng Thừa hỏi một câu – “Cậu không phải là thật sự muốn thiên trường địa cữu đi? Với Cố Phi.”
Tưởng Thừa không nói, cũng cầm một điếu lên, hút hai ngụm xong cậu gạt gạt tàn thuốc lá, nhưng không gạt xuống được gì cả: “Không được sao?”
“Có thể sao?” – Phan Trí hỏi lại.
Câu này đại khái bởi vì do Phan Trí nói ra, cậu mới không trực tiếp úp nguyên cái ly qua, trái lại bị một câu này của cậu ta hỏi tới trong lòng run rẩy một chút.
Phan Trí là bạn chí cốt, thường sẽ không có ai sẽ bỏ hết EQ để nói như vậy, chỉ mỗi Phan Trí mới dám thẳng thắn như vậy với cậu.
Ăn xong tản bộ một lúc với Phan Trí, trở về lại phòng thuê, tắm xong hai người ngồi ra ở sô pha liền không muốn động đậy nữa, chủ đề khi nãy hai cậu không lại tiếp tục nói, cũng không có cách nào để nói tiếp.
Thế là nói chuyện tào lao, giữa cậu và Phan Trí có rất nhiều lời nói nhảm, xem một bộ phim với một tình tiết ngu ngốc nào đó liền có thể cười nói tới nửa tiếng đồng hồ.
“Ngủ đi” – Tưởng Thừa cảm thấy nói tới chán rồi mới cầm điện thoại qua xem, phát hiện đã sắp 12 giờ - “Sáng mai chụp, chín giờ tôi phải tới nơi.”
“Đưa tôi cái gối đơn kia của cậu đi” – Phan Trí chà chà bên dưới liền trực tiếp nằm xuống trên sô pha – “Đừng có cho tôi lấy khăn cuộn lại nữa.”
Tưởng Thừa cười đi vào phòng lấy gối: “Không ngủ giường chung với tôi sao?”
“Không” – Phan Trí chậc một tiếng – “Lỡ Cố Phi nửa đêm tới giám sát thì thật ngại nha, tôi là một thẳng nam.”
Tưởng Thừa xoay người đi vào phòng, lúc ngồi tới bên giường, Phan Trí lại nói một câu từ bên ngoài: “Thừa nhi, lời khi nãy tôi nói lúc ăn, có thể có chút không thích hợp…”
“Không có.” – Tưởng Thừa nói.
“Tôi chỉ là có chút lo lắng, cậu đó” – Phan Trí ngừng một chút – “Cậu không thể việc nào cũng giống như ôn tập thi cử mà… phải không.”
Tưởng Thừa không nói.
“Ngủ ngon, ông nội.” – Phan Trí nói.
Tưởng Thừa ngồi ở bên giường bất động, rất buồn ngủ, nhưng cảm giác nếu nằm xuống cũng ngủ không được.
Cậu cầm điện thoại qua, nhấn mở hộp thư, không có tin nhắn của Cố Phi.
Mở lại tất cả ghi nhớ hội thoại của hai người xem qua một lượt xong, Tưởng Thừa cảm giác mắt mình sắp mở không nổi nữa, cậu ngã xuống trên gối, gửi cho Cố Phi một tin nhắn.
– Cậu có từng nghĩ tới việc sau này không
Cho tới lúc cậu đi vào giấc ngủ, Cố Phi cũng không có hồi âm.
Đã sắp nằm mơ tới nơi, Tưởng Thừa mơ mơ hồ hồ trở mình.
Đã nói là sẽ để dành lại một sợi thân kinh mà?
Chậc.