Ngang Tàng - Chương 75

Tác giả: Vu Triết

"Cầm cây ná mang xuống theo." – Tưởng Thừa nói.
"Được." – Cố Phi đáp một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Thừa lùi ra sau dựa vào trên cột đèn, nhẹ nhàng chậm rãi thở ra, tâm tình vui vẻ.
Mấy ngày nay đối với Tưởng Thừa mà nói quả thực là trước giờ chưa từng trải qua, bây giờ khi đứng ở dưới lầu nhà Cố Phi còn có loại cảm giác chưa phục hồi tinh thần lại.
Chẳng những là việc cậu muốn cùng Cố Phi lần đầu tiên trải qua sinh nhật, còn có những việc cậu làm tổ chức sinh nhật này, trước giờ chưa nghĩ sẽ làm qua.
Xếp hạt này, gọi là đồ chơi thông minh cho trẻ em, nhưng mà Tưởng Thừa cho rằng không đứa trẻ nào có thể có tính nhẫn nại đủ để làm được một bản thiết kế hoàn chỉnh, cũng không có tay của đứa trẻ nào có thể cẩn thận như vậy, chuẩn xác mà đem từng hạt từng hạt ""đậu"" xếp vững vàng tới trong khuôn mẫu.
Dĩ nhiên, cũng có khả năng giống cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng làm qua đồ liên quan đến thủ công như thế, lúc học tiểu học làm chút đồ thủ công đều là sẵn có, dựa vào mẫu cắt dính từng cái một liền xong xuôi.
Dù sao khi cậu cầm cái nhíp kẹp lấy hạt đậu đặt lên khuôn mẫu liền cảm thấy tay của mình giống như mọc ở trên thân người khác, đặt xuống hạt này thì sẽ ᴆụng ngã hai hạt hai bên, ông chủ tiệm bán hạt đậu ghép còn nói với cậu, mẫu cậu chọn nhỏ, màu sắc cũng đơn giản, làm lên sẽ rất nhanh, người mới làm cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Mất một tiếng đồng hồ cái rắm!
Lần thứ nhất thử nghiệm vật phẩm, cậu đã trong run ngoài run mà làm gần hai tiếng, lúc ủi đi còn ủi nóng quá mức, làm những hạt đậu ép thành một cái bánh.
Lần thứ hai cũng dùng hơn một giờ, giữa chừng ít nhất có ba lần cậu muốn đem khuôn mẫu dính liền hạt đậu một khối hất lên.
Lần thứ ba bởi vì rốt cuộc đã có chút kinh nghiệm, tốc độ nhanh lên không ít, nhưng ủi nóng được rồi sau đó mới phát hiện có một con mắt của hình người nhỏ không có.
"Cảm nhận trong lòng của tuyển thủ Tưởng Thừa tại thời điểm này, chúng tôi không cách nào lĩnh hội được, mà phải lo lắng cũng đành chịu" – Cậu nhìn chằm chằm vào hình người nhỏ bị mù mắt – "Không trong nghề không biết tình hình nghề đó, đối với một tuyển thủ trước giờ chưa từng làm qua thách thức tinh tế mà nói... Cậu ta có thể phân biệt bắn trúng chính giữa hai vật thể cách nhau không vượt quá một centimet, mà lại không cách nào... Mịa nó không làm nữa."
Nói thì nói như thế, quà tặng lại vẫn phải làm, sinh nhật đã ở phía trước, cậu nhất định phải làm ra cái quà tặng này, làm xong cậu còn có mấy cái công tác chuẩn bị khác phải làm.
Thế là cuối cùng cậu dùng hai giờ đồng hồ, đem tất cả kiên nhẫn mình tích góp lại trong 18 năm sống đều dùng để bố trí hết những viên hạt trong cái mặt phẳng nho nhỏ này. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cuối cùng cậu làm ra được một cái bánh đậu ngũ quan đầy đủ, màu sắc cũng không có bị lỗi.
Trong cái đẹp vẫn có chỗ khiếm khuyết, chính là lúc làm nóng hạt đậu, bởi vì đối với tác phẩm này quá mức thỏa mãn mà kích động chộp vào trên bàn ủi, ngón trỏ cùng ngón tay cái của tay phải bị phỏng nổi lên hai cái bọng nước.
Cậu đặt tay trong nước làm lạnh một lát, dùng hai băng cá nhân dán lên, kiên trì đem vòng chìa khóa cuối cùng làm cho đủ chắc chắn.
Gói quà là một cái hộp bằng thiếc màu đen trong suốt mà cậu chạy đi ba cửa tiệm bán quà tặng mới tìm được, bởi vì lót xốp vào không có vừa vặn, cậu lấy giấy gói hàng bằng giấy dai vò lại lót ở bên trong, lại đem chìa khóa đặt vào, sau khi đậy cái nắp lại thưởng thức cả buổi, cuối cùng bày ra chụp đủ loại góc độ có thể có đến mười mấy tấm mới coi như kết thúc nhiệm vụ.
Tiếp theo cậu liền ra ngoài, đi làm một cái chuyện mất thể diện.
Cái "hắc điếm" nhỏ chỗ rẽ đó là không thể đi, cậu nội trong ba ngày ""tạt qua"" cửa tiệm tám lần, nhìn không rõ cụ thể bán cái gì, nhưng mà theo thị lực của học bá cậu hơn nữa không bị cận thị có thể nhìn thấy được bên ngoài ngoại trừ bao cao su thông thường và тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢, còn có rất nhiều sản phẩm đóng hộp khiến người ta nhìn một cái liền liên tưởng đủ thứ.
Sinh nhật này cho dù muốn làm chút gì đó... Đối với thiếu niên mà nói, tất cả kiến thức đều chỉ đến từ phim AV, cũng không dùng tới công cụ cao cấp như thế.
Thế là cậu lấy trí tuệ của học bá lựa chọn đi tiệm thuốc tự chọn, bao cao su, thuốc bôi trơn, sau khi dùng hết nhẫn nại của 18 năm với việc xết hạt, cậu lại ở trong tiệm thuốc dùng hết da mặt của 18 năm.
Sau khi đem đồ thả trên quầy thu ngân, vẻ mặt nhân viên thu ngân "thân kinh bách chiến" biểu tình hờ hững, dường như không biết chữ và khi dùng một cái túi nylon màu trắng ᴆục đem đồ sắp xếp lên, cậu vô cùng cảm động.
Trước sinh nhật mấy ngày, cậu và Cố Phi chỉ gặp mặt xấp xỉ hai ba lần, ăn cơm, nói chuyện vài câu, Cố Phi vừa đi, cậu lại bắt đầu tiến hành đủ loại công tác chuẩn bị.
Có lúc cậu cũng cảm thấy mình có phải là có chút thần kinh hay không, chỉ một cái sinh nhật, động tĩnh này của cậu không biết được còn tưởng là cậu muốn đi nổ tung trái đất.
Trong quá trình chờ Cố Phi từ trên lầu đi xuống, cậu lại ở trong đầu vừa lược qua lược lại từng chuyện phải làm, xác định không có thiếu sót gì mới lấy thuốc lá ra châm lên.
Cố Phi xuống dưới rất nhanh, Tưởng Thừa vừa mới thấy rõ ràng trong hành lang xuất hiện một bóng dáng dao động, Cố Phi đã tới gần cậu, nhấc tay một cái đem điếu thuốc đang ngậm trong miệng cậu đoạt đi, kế tiếp sáp lại hôn cậu một cái: "Sinh nhật vui vẻ Thừa ca."
Giờ này bốn phía đã không có người, đèn trên lầu đều gần như tắt toàn bộ, mà cho dù có người đi qua, Tưởng Thừa cảm giác mình vào giờ phút này cũng không coi ra gì nữa, cậu chìa tay dùng sức ôm ôm Cố Phi, nghiêng qua hôn một miếng rất vang dội ở trên mặt cậu ta: "Sinh nhật vui vẻ."
"Muốn dẫn tôi đi tổ chức sinh nhật sao?" – Cố Phi cười hỏi.
"Ừa" – Tưởng Thừa buông cậu ra, ngoắc tay – "Đi."
"Đi đâu?" – Cố Phi hỏi.
"Một nơi" – Tưởng Thừa nói, lại liếc mắt nhìn cậu – "Vậy là, Cố Miểu đã ngủ sao?"
"Ngủ sớm" – Cố Phi cong cong khóe miệng – "Tối hôm nay tôi qua đêm ở chỗ cậu nhé."
"Được." – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Hai người đều nghiêm trang trịnh trọng, cảm giác tự nhiên như thế, giống với bình thường hai cậu bàn bạc đi chỗ của cậu ở lại một lát, thực ra... Tưởng Thừa vừa dùng khóe mắt quét nhanh qua Cố Phi, trong đầu tên này đoán chừng cũng giống với suy nghĩ của cậu.
Không thể nhìn nổi!
"Cái đó là muốn tặng cho tôi à?" – Tưởng Thừa thấy trong tay Cố Phi cầm một cái túi giấy lớn, xem ra dường như cũng nặng lắm.
"Đúng vậy" – Cố Phi cười cười – "Lát nữa cho cậu."
"Muốn tôi đưa quà cho cậu, cậu mới đưa cho tôi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn trao đổi." – Cố Phi nói.
"Được" – Tưởng Thừa nở nụ cười – "Thừa ca hiện tại liền dẫn cậu đi lấy quà, đem quà trở về chỗ của tôi hãy ăn bánh sinh nhật."
"Cậu cũng mua bánh sinh nhật?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm, vốn là muốn tự mình đi làm cái bánh sinh nhật, chỗ này tôi cũng không thạo, không tìm được cửa hàng DIY*, liền trực tiếp mua một cái nhỏ" – Tưởng Thừa nói – "Thế nào, cậu cũng mua?"
(*cửa hàng DIY: là chỗ bán nguyên liệu để tự làm sản phẩm, như dụng cụ làm bánh, làm đồ mộc...)
"Tôi... làm một cái, bỏ vào trong tủ lạnh trong tiệm." – Cố Phi nói.
"Cậu đi đâu làm?" – Tưởng Thừa nhướng lông mày một cái.
"Con đường phía sau Bánh nhân thịt Vương Nhị có một cái tiệm làm bánh" – Cố Phi nói, ngẫm lại liền thở dài – "Tôi trước đây từng mang theo Nhị Miểu đến chơi, con bé ở chỗ đó nổi nóng đập phá cái cân của người ta, tôi còn bồi thường 50 đồng tiền, mua một cái bánh gato sẵn chỉ có 20 đồng."
Tưởng Thừa nghe thấy cảm thụ rất không đúng, nhưng ngừng một chút lại cảm thấy rất muốn cười.
"Tôi..." – Cậu nhịn cả buổi sau đó quay đầu nhìn Cố Phi – "Thật muốn cười nha, cậu để ý không?"
"... Không để ý, cười đi." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa gập người xuống mà cười ha ha một trận, Cố Phi theo cậu vừa đi đến phía trước vừa cười ngây ngô cả buổi, sau khi vui vẻ xong mới chú ý đến con đường này không phải đường trở về phòng thuê của Tưởng Thừa.
"Đi chỗ nào?" – Cố Phi hỏi – "Cậu có phải là lạc đường rồi hay không?"
"Không" – Tưởng Thừa chỉ chỉ phía trước – "Đến phía trước, tôi hai ngày nay ở vùng này xoay hơn mấy vòng mới tìm được chỗ như thế, bằng phẳng, không có rác rưởi, cũng không có người nào đi qua."
Cố Phi nhìn phương hướng cậu chỉ một chút.
Sau khi xưởng thép đóng cửa, mảnh đất này có rất nhiều đất trống cùng tòa lầu đổ nát hoang vắng, nhưng mà theo phương hướng này đi qua, bên trái là chợ, bên phải là một cái nhà trẻ của nhà máy, càng thật không có chỗ đất bằng không có người nào.
Tưởng Thừa rất kiên định dẫn theo cậu ta đi thẳng về phía trước, giữa chừng quẹo phải một lần, lại đi phía trái quẹo hai lần, vòng vèo trên đường trước khi tiếp tục đến phía trước.
Cố Phi vẫn luôn nhẫn nại không lên tiếng, tiếp theo đi gần nửa giờ, cậu có thể khẳng định Tưởng Thừa lạc đường, nhưng mà người này phương thức lạc đường rất đặc biệt, mỗi lần quẹo ra ngoài rồi, lại đều có thể thuận theo quẹo trở về, sau đó tiếp tục hướng phía trước.
Sau cùng lúc nhìn thấy chợ trống vắng không một bóng người còn chưa tan hết mùi vị, Tưởng Thừa cuối cùng dừng lại, hai tay chọc vào trong túi quần phía sau, ngẩn ra có thể mất đến mười giây mới hỏi một câu: ""Đây mịa nó là chợ bán thức ăn đúng không?""
"Ừm" – Cố Phi gật đầu – "Tôi nói nếu như cậu không rẽ nhầm, mười phút trước chúng ta đã có thể đến rồi."
"Ôi đệt" – Tưởng Thừa nhìn nhìn xung quanh, lại xoay hai vòng tại chỗ – "Tôi đệt?"
"Lạc đường rồi đúng không?" – Cố Phi hỏi.
"Hả" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Cho cậu rủa tôi đấy."
"Trách tôi sao?" – Cố Phi nhịn cười.
"Không phải đâu?" – Tưởng Thừa lườm cậu ta, trừng một chốc lại có phần sốt ruột – "Khỉ thật, tôi thật quên mất là đi thế nào rồi, quà tặng tôi làm cho cậu còn giấu ở chỗ kia đấy! Biết vậy tôi đã cầm theo cái la bàn rồi..."
"Là chỗ như thế nào?" – Cố Phi thở dài – "Cậu nói cho tôi nghe một chút."
Tưởng Thừa cau mày miêu tả một chút cho cậu ta, có một bãi cát rất lớn, có ít thiết bị thể thao bị hỏng, còn có một cái cầu trượt trẻ em bằng xi măng đã tháo đi một nửa...
May là Tưởng Thừa tuy rằng nhận biết đường không tốt, nhưng mà năng lực quan sát vẫn không tệ, Cố Phi vừa nghe đã biết là chỗ nào rồi, cách đây không phải quá xa, mà quả thực rất lệch, một trong hai nhà trẻ của xưởng thép trước đây, một cái thì phía trước, còn có một cái bởi vì trong xưởng không có ai liền dỡ bỏ đi, chỗ đó chính là nơi Tưởng Thừa tìm tới.
"Đi thôi tôi biết rồi" – Cố Phi ôm vai cậu một cái – "Lần tới muốn đi đâu hay là tôi dẫn đường đi?"
"Ngậm miệng bước đi." – Tưởng Thừa nói.
"Nhưng mà cậu có thể tìm tới chỗ đó vẫn rất lợi hại" – Cố Phi nói – "Tôi cũng mấy năm không qua bên đó rồi."
"Thực ra nhé" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi vừa mới ra khỏi chỗ đó trước khi qua nhà cậu, tôi cũng rất bái phục mình, tôi mù đường có lẽ cũng là cấp học bá."
Cố Phi cười không lên tiếng.
Đi mất mười phút hơn, những tòa lầu phía trước từ từ ít đi, cuối cùng cả đèn đường cũng không còn nữa, xung quanh chỉ có ánh sáng phản chiếu của mặt trăng.
"Nhắm mắt lại." – Tưởng Thừa đột nhiên nói.
"Hả?" – Cố Phi thoáng do dự, nhắm hai mắt lại.
"Đến đây." – Tưởng Thừa kéo lấy tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Đi tiếp một đoạn đoán chừng có đến gần một trăm mét, Tưởng Thừa dừng lại: ""Cây ná đâu? Đừng mở mắt.""
Cố Phi nhắm mắt từ trong túi giấy lớn cầm cây ná đó của Tưởng Thừa lấy ra, Tưởng Thừa nhận lấy, thả tay cậu ra, tiếng của Tưởng Thừa rời khỏi bên cạnh cậu: ""Được rồi, mở mắt đi.""
Cố Phi mở mắt ra.
Thời gian nhắm mắt có chút dài, lúc nhìn thấy quầng sáng của một bức họa màu sắc ở trước mắt, cậu trước tiên là sững sờ, lại dụi dụi mắt mới đem quầng sáng chồng lên nhau nhìn rõ ràng.
"Đây là..." – Cố Phi nhìn theo hai dải khối sáng màu sắc vặn thành chữ số 8 kéo dài từ đây thẳng tới phía trước có hơn mười mét.
Những khối sáng đều là hình chữ nhật, màu đỏ, màu vàng, màu xanh dương, màu xanh lá đan xen cách nhau.
"Học sinh cá biệt, nếu như tôi không nói, cậu có lẽ không nhìn ra đây là ký hiệu vô cực đi" – Tưởng Thừa ở bên cạnh cậu kéo cây ná ra, nhắm vào phía trước – "Đi theo ánh sáng, hãy lấy quà tặng của cậu."
Cây ná trong tay của Tưởng Thừa bắn ra ‘phựt’ một tiếng, trước mặt, một khối ánh sáng màu vàng ngã về phía trước.
Tiếp theo hai khối ánh sáng màu sắc liền bắt đầu giống như con sóng thuận theo cùng nhau ngã xuống, từ từ tiếp nối biến thành hai hàng lan tỏa kéo dài về phía trước.
Tuy rằng Cố phi đã nhìn ra những khối sáng này hợp lại có hình dạng gì, nhưng mà lúc một màn này xuất hiện thực sự, cậu vẫn ngẩn người ra.
Ánh sáng trước mắt một đường hướng phía trước, mở rộng kéo dài từ khối này sang khối khác, trong nháy mắt này, cậu vẫn cảm giác được rung động.
Đêm khuya, trong làn gió mát nhẹ, người này ở bên mình, mở ra cho cậu một bức tranh màu sắc rực rỡ.
Những ánh sáng đó chớp động từng điểm từng điểm trở nên mờ dần, từ từ lấp đầy tầm nhìn của Cố Phi, hào quang rực rỡ sắc màu đập vào trong mắt.
Cố Phi không có đi về phía trước, Tưởng Thừa cũng không cử động, hai người cứ như vậy đứng trong đêm tối, nhìn theo một vùng ánh sáng rực rỡ này, mãi cho đến khi đường màu sắc phía trước chấm dứt, dấu hiệu vô cực liên tiếp lặng lẽ mà trải ở dưới chân bọn họ.
"Ôi?" – Tưởng Thừa thốt ra tiếng.
"Hả?" – Cố Phi bị một tiếng này của cậu kéo về với hiện thực – "Thừa ca, cậu thật..."
"Không đúng nha!" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Chưa xong đâu!"
"Cái gì chưa xong?" – Cố Phi ngẩn người.
"Biểu diễn... Ôi đệt, tôi đi xem thử, cậu cứ đứng ở đây chờ tôi" – Tưởng Thừa chạy tới bên kia, vừa chạy vừa quay đầu lại chỉ chỉ cậu ta – "Đứng đó nhìn theo!"
"Ồ." – Cố Phi đáp lại theo, đứng tại chỗ không di chuyển.
Tưởng Thừa chạy tới bên kia, khom lưng nhìn thử xem, thò tay cầm một khối phát sáng màu xanh lá dựng đứng lên lần nữa, lại dùng sức đẩy ngã, theo đó quầng sáng ngã xuống đất, xung quanh tán loạn nổi lên một chùm ngọn lửa rất nhỏ, tiếp tục liền "chít" tóe ra tia lửa.
Tưởng Thừa lui về phía sau một bước, sau một hồi hoa lửa nhỏ, từ trên mặt đất một thứ gì đó đột ngột nở ra giống như bông hoa, một vòng ngọn lửa nhỏ sáng lên.
"Có nghe thấy không ——" – Tưởng Thừa ở bên kia hô to lên một tiếng.
"Nghe cái gì?" – Cố Phi cũng hô to lên một tiếng.
"Bài hát sinh nhật! Không nghe được à!" – Tưởng Thừa tiếp tục hô to.
Cố Phi đi tới phía trước, sau khi đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng "chi chi" nho nhỏ trong gió đêm truyền tới, nhận biết một lát sau đó cuối cùng cậu nghe ra được bài hát "Chúc mừng sinh nhật".
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ...
Cũng thấy rõ đầu kia, trên đất đặt chính là một cây nến sinh nhật tự động, đốt liền sẽ bật lên, mấy cây nến nhỏ dựng lên bắt đầu hát.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
"Nghe được không!" – Tưởng Thừa gọi.
"Nghe được!" – Cố Phi cười gật gật đầu thật mạnh.
"Đến đây!" – Tưởng Thừa vẫy tay.
Cố Phi đi về phía cậu, vừa đi vừa cùng huýt sáo theo âm nhạc của cây nến truyền tới vô cùng giống tiếng dế kêu, nghe thấy có chút buồn cười.
Sinh nhật vui vẻ Thừa ca.
Hi vọng cậu mãi mãi cũng hạnh phúc như vậy.
Sinh nhật vui vẻ Thừa ca.
Hi vọng cậu mãi mãi đều cười thoải mái giống như một chùm ánh nắng mặt trời.
Sinh nhật vui vẻ Thừa ca.
Hi vọng cậu về sau lúc nhớ tới khoảng thời gian này không có hối hận.
Sinh nhật vui vẻ.
"Tặng cậu" – Tưởng Thừa ngồi xổm xuống, chỉ chỉ một cái hộp nhỏ bên cạnh cây nến – "Tôi làm, nhìn xem có thích hay không... Không thích cũng kìm nén cho tôi."
Cố Phi cũng ngồi xổm xuống, cầm cái hộp nhỏ ở trên đất lên, xuyên qua cái nắp trong suốt trên cái hộp, liếc một cái là thấy được đồ bên trong, hai hình người nhỏ hôn nhau.
"Thích" – Cố Phi cười lên, mở nắp hộp ra, nhìn thấy một cái móc chìa khóa nhỏ rất khéo léo – "Làm thế nào?"
"Xếp hạt" – Tưởng Thừa cầm chiếc móc chìa khóa ra đặt vào trong tay cậu ta – "Ngắm nhìn rồi sao?"
"Tay cậu làm sao vậy?" – Cố Phi nắm chặt đầu ngón tay của cậu.
"Bỏng hai bóng nước" –Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Tôi đệt, cậu không biết thứ đồ này bắt tay vào làm có bao nhiêu rắc rối, còn mịa nó đồ chơi tăng trí thông minh cho trẻ em đấy, trẻ con nào chơi bàn ủi hả!"
Cố Phi nở nụ cười, cầm đầu ngón tay của cậu, để tới bên miệng hôn hôn: "Cảm ơn."
"Cậu sẽ dùng chứ?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Dùng chứ" – Cố Phi từ trong túi cầm chìa khóa của mình lấy ra, đem cái móc chìa khóa này móc lên – "Vừa hay tôi không có móc chìa khóa."
"Quà tặng của tôi đâu?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Món quà này nhé..." – Cố Phi đem bao giấy lớn đặt trước mặt cậu – "Cũng là tôi tự mình làm, chẳng qua không có khéo léo như cậu làm vậy, phong cách của tôi chạy rất cuồng dã."
Tưởng Thừa cảm thấy được tim mình đập nhanh hơi dồn dập, bàn tay còn cẩn trọng hơn so với lúc làm xếp hạt đậu run run, lúc đưa tay lấy đồ trong túi giấy lớn ra, vậy mà thoáng cái không cầm được.
"Tôi đệt, nặng như vậy?" – Cậu ngẩn người – "Là cái gì?"
"Yếu đuối như vậy" – Cố Phi nói – "Lúc ném ba điểm không phải khí thế rất mạnh mẽ sao?"
"Mịa kiếp" – Tưởng Thừa cười, cầm đồ trong bao giấy lớn lấy ra, một cái hộp dẹt như hộp bánh pizza, lúc cậu mở ra, sửng sốt có thể đến mười giây, nhìn chằm chằm cả buổi mới ngẩng đầu lên – "Mê cung?"
"Ừ" – Cố Phi gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một viên cỡ trứng chim cút, quả cầu kim loại sáng lên màu bạc đặt lên phía trên, phát ra âm thanh nhỏ bé giống như tiếng chuông vang – "Cái này là tôi."
"Vậy tôi đâu?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Chỗ kia." – Cố Phi chỉ chỉ một góc của mê cung.
Đây là một cái mê cung dùng bảng sắt hàn ra, bên dưới là tấm sắt cứng vuông vức khoảng một phần ba mét, mặt trên dùng từng cái từng cái mảnh sắt dài dài ngắn ngắn hàn tạo ra đường qua lại.
Tưởng Thừa thế nào cũng không nghĩ tới Cố Phi còn có kỹ năng như vậy, nhìn vào cái mê cung này ở trên tay nằng nặng, trong thô ráp cuồng dã lộ ra tinh tế, mỗi một cái đường rẽ, mỗi một cái mối nối, đều xử lý nhẵn bóng bằng phẳng, chắc là sau khi làm xong tỉ mỉ đánh bóng qua.
Quả cầu thép nhỏ "Cố Phi" có thể lăn, quả cầu thép nhỏ "Tưởng Thừa" không biết là dùng biện pháp gì, cố định ở cửa ra mê cung, quả cầu thép nhỏ "Cố Phi" tìm tới cửa ra thì sẽ cùng quả cầu thép nhỏ "Tưởng Thừa" ᴆụng vào nhau.
"Mịa nó, Cố Phi" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – "Cậu còn có sở trường này?"
"Ừ" – Cố Phi cười cười – "Tôi cũng là suy nghĩ rất lâu tặng cậu cái gì, cuối cùng nghĩ hay là tự làm một cái đi, nơi này của chúng tôi, những vật liệu và công cụ này đều rất dễ tìm..."
"Cảm ơn." – Tay Tưởng Thừa chống một cái trên đầu gối của Cố Phi, lại gần hôn cậu ta.
Cố Phi không đắn đo chút nào mà đáp lại cậu.
Tuy rằng vào giờ phút này, cậu nên nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này, nhưng cậu không nỡ nhắm mắt, trong ánh nhìn của khóe mắt là một vùng ánh sáng rực rỡ, trước mắt là mặt nghiêng của Cố Phi bị ánh sáng phản chiếu, còn có bóng của lông mi chồng lên... Tưởng Thừa muốn đem đồng tử nỗ lực tách ra, nhưng với cự ly trước mắt này, hiển nhiên không có khả năng lắm, vì vậy cậu bỏ qua, lé mắt nhìn Cố Phi.
"Những thứ kia là gạch vụn sao?" – Lúc hai người cùng nhau đi về, Cố Phi hỏi một câu.
"Ừm" – Tưởng Thừa cúi đầu vừa chơi mê cung vừa gật gật đầu, quả cầu thép nhỏ thì rỗng ruột, bên trong không biết cấu tạo thế nào, lăn thì sẽ phát ra tiếng leng keng rất êm tai – "Phía sau xưởng thép không phải có người đang tự xây nhà sao, tôi đi theo người ta mua."
"Quét bột huỳnh quang?" – Cố Phi cười hỏi, tay ở sau lưng cậu dẫn dắt một chút.
"Ừa" – Tưởng Thừa cúi đầu đi theo cậu ta – "Loại kia phải mua, vốn là định mua trên mạng, lại sợ không kịp, kết quả chạy hơn mấy ngày mới tìm được tiệm bán đồ vật này, thế nào, đẹp chứ?"
"Đẹp, quá có sáng tạo." – Cố Phi nói.
"Mê cung mấy con đường?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Một cái" – Cố Phi trả lời – "Đối với cậu mà nói phải rất dễ dàng chứ, học bá mà."
"Đúng" – Tưởng Thừa đem mê cung đưa tới trước mắt cậu ta, nhẹ tay nhoáng một cái quả cầu thép nhỏ "Cố Phi" xuôi theo thông đạo băng qua hai chỗ ngoặt, keng mà một tiếng đánh vào trên quả cầu thép nhỏ "Tưởng Thừa" – "Hôn một cái."
Cố Phi cười cả buổi: "Ai, thực ra ban đầu tôi chọn cái mê cung cao cấp định làm, nhưng mà diện tích không đủ."
"Tôi thích cái này." – Tưởng Thừa nói.
Trở lại phòng thuê đã hai giờ hơn, Tưởng Thừa liếc mắt nhìn điện thoại di động, ngày thường lúc này đã ngủ rồi, mà ngày hôm nay lại hoàn toàn không có một chút buồn ngủ nào, chỉ cảm thấy hai mắt phát sáng, thần thái sáng láng.
Vừa vào nhà đem đồ vật cất xong, cậu liền bổ nhào qua ôm lấy Cố Phi, hôn liên tục một hồi kèm theo sờ soạng đem Cố Phi đẩy vào trong phòng.
"Thừa ca" – Cố Phi bị cậu đẩy lên trên giường, cười hỏi – "Cậu có suy nghĩ gì?"
"Suy nghĩ tà ác" – Tưởng Thừa cọ vào trong hõm cổ của cậu – ""Suy nghĩ lưu manh... rất nhiều, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt...""
"Thật vừa khéo" – Tay Cố Phi sờ vào trong áo cậu, ở trên lưng cậu nhẹ nhàng xoa Ϧóþ – "Tôi cũng tà ác và lưu manh như vậy, sóng lớn cũng cuộn trào rất mãnh liệt."
"Cố Phi" – Tưởng Thừa cắn nhẹ một miếng ở trên cổ cậu, kéo cổ áo cậu ra liếm liếm trên dấu răng ở xương quai xanh – ""Tôi cảm thấy rằng, tôi cần cùng với cậu có chút quan hệ gì đó khác, tôi mới có thể yên tâm thực sự, nếu không tôi sẽ ghen.""
"Vậy thì..." – Tay Cố Phi trượt tới trên đùi cậu – "Làm chút chuyện."
"Ừm" – Tưởng Thừa cười cười, sau khi cười xong lại gặm chẹp chẹp ngon lành một lúc mới khó khăn mở miệng – ""Đúng rồi, tôi vẫn luôn không hỏi cậu... Chính là chuyện này đi, cậu là muốn... cái gì đó nhỉ, vẫn... vẫn là cái gì... đó?""
"Cái gì và cái gì nào?" – Cố Phi nở nụ cười.
"Thì là... mịa nó cậu đừng cười" – Tưởng Thừa cào một cái ở trên eo cậu, chống cánh tay đỡ người dậy nhìn cậu – "Cậu muốn thượng tôi sao?"
Tôi đệt!
Tuyển thủ Tưởng Thừa!
Da mặt của tuyển thủ Tưởng Thừa đã tu luyện đến một cảnh giới mới!
Cậu lại có thể đem một câu nói không biết xấu hổ như vậy!
Cứ như vậy nói ra!
Tưởng Thừa nói xong liền cảm thấy được hỏa từ lòng bàn chân đốt tới đỉnh đầu, cả người đều vì hành động không biết xấu hổ của mình mà bốc cháy hừng hực, cũng may lúc này trong phòng chỉ có một cái đèn vàng nhỏ không sáng lắm, cậu còn quay lưng lại với ánh sáng, nên Cố Phi nhìn không ra màu sắc trên mặt cậu.
Cố Phi rõ ràng ngẩn người, xong một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cong cong khóe miệng: "Cậu có phải là rất muốn thượng tôi hay không?"
"Há" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, sau đó lại rất nhanh mà nói tiếp một câu – "Không phải, tôi không phải coi trọng lắm, cậu muốn... như thế nào, ậc, đều được."
"Là sao?" – Cố Phi gối lên cánh tay nhìn cậu, ngón tay cách lớp áo ở trên bụng cậu nhẹ nhàng vạch một đường – "Nếu như cậu muốn, tôi có thể phối hợp chính xác..."
Lời này quả thật là giống như viên đạn lửa ghim thẳng trên mặt Tưởng Thừa, hô hấp của cậu đều ngừng lại trong nháy mắt, cậu thở gấp mấy giây mới mở miệng lần nữa: ""Tôi là sợ làm đau cậu, nên...""
Cậu với tay mò mẫm dưới gối của mình, lấy ra một tờ giấy: ""Dẫu sao giáo dục từ nhỏ của chúng tôi chính là phải kính già yêu trẻ, vì vậy tôi, tôi đã tra tài liệu một chút.""
"Cái gì?" – Cố Phi sửng sốt.
Cố Phi lúc này sững sờ một cái khiến Tưởng thừa cảm thấy có chút khó chịu, cứ như mình với lão lưu manh đói khát giống nhau: ""Nghe không hiểu à tên khốn này, tôi mịa nó tra trên mạng thử xem, cụ thể làm thế nào sẽ không đau hơn!""
Cố Phi sững sờ xong sau lại ngẩn ra một lát nữa, sau đó nghiêng đầu ra cười lên, cười đến có chút ngừng không được: "Thừa ca, cậu đừng như vậy, vào lúc này cậu như vậy, tôi cười cũng cười mềm nhũn rồi."
"Phắn" – Tưởng Thừa niết cằm của cậu, đem mặt cậu quay lại đối diện với mình – "Thôi cậu không muốn xem thì không xem đi, tùy cậu làm."
"Chúng ta có thể không cử án tề mi* như vậy sao?" – Cố Phi thu lại nét cười, nhìn chăm chú cậu – "Cậu yêu trẻ, tôi còn muốn kính già đây."
(*举案齐眉: cử án tề mi – nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày))
Tưởng Thừa không lên tiếng, cũng nhìn cậu không chớp mắt.
"Muốn không?" – Cố Phi nhấc cánh tay lên vòng qua cổ của cậu.
Tưởng Thừa quyết định hai giây, thẳng người dậy giơ tay một cái cởi bỏ áo của mình, nhào tới trên người cậu, cầm lấy lưng quần của cậu mạnh mẽ kéo xuống một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc