Ngang Tàng - Chương 126

Tác giả: Vu Triết

Đi bộ quanh khu vực ký túc xá cũ hai vòng, hai người bọn cậu đều không nói chuyện.
Tưởng Thừa không biết trong lòng Cố Phi suy nghĩ gì, hay là cảm giác như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy có vô số lời muốn nói, nhưng lúc sắp mở miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời, thậm chí một câu đến bên miệng đều không có.
Trong một tháng này hai người bọn cậu, từng người đã trải qua những gì, đều không thể hiểu hết lẫn nhau, chỉ có thể từ trên sắc mặt cùng trạng thái mà phán đoán, Tưởng Thừa nhìn ra được Cố Phi đang không tốt lắm.
“Đi vào ngồi một lát đi” – Lúc đi được đến ba vòng rồi, Cố Phi rốt cuộc chỉ vào một cửa hàng bánh kem nhỏ ở ven đường nói một câu – “Gió lớn quá.”
Ừm. Tưởng Thừa đáp.
Nhưng không có âm thanh.
Tôi đệt! Cậu nhanh chóng thanh thanh giọng nói, lại ừm một tiếng nữa.
Lúc này mới có âm thanh.
Đây còn xem như là phản ứng khi stress sao? Tưởng Thừa thật sự có chút bất đắc dĩ, hay là phản ứng khi stress? Lúc vang lên rồi lại không vang lên như thế này cậu nghe đều muốn cười khổ.
Trong cửa hàng bánh kem không có người, Cố Phi mua hai ly trà sữa nóng cùng hai cái bánh kem, đặt trên bàn nhỏ ở gần bên cửa sổ.
Tưởng Thừa ngồi xuống, mới vừa duỗi tay lấy ly trà sữa để trước mặt mình, Cố Phi đã lấy ly trà sữa trong tay cậu đi – “Tôi quên là nóng trong người không nên uống trà sữa, để tôi đi gọi......”
“Không cần” – Tưởng Thừa túm lấy tay áo khoác của Cố Phi kéo kéo – “Không có nghiêm trọng như vậy, đừng đem đi.”
Cố Phi do dự một chút rồi ngồi xuống.
Hai người mặt đối mặt ngậm ống hút mà ngập ngừng.
“Cậu mua ống kính mới rồi sao?” – Tưởng Thừa hỏi một câu.
“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu.
“Vốn dĩ” – Tưởng Thừa cắn ống hút, tận lực thả chậm tốc độ nói, như vậy mới có thể làm thanh âm chính mình không quá ngớ ngẩn – “Tôi trước đó muốn gọi điện thoại liên hệ một chút với cậu, nhưng lại không biết có liên lạc được hay không, cho nên......”
“Tôi dùng lại điện thoại di động cũ” – Cố Phi nhẹ giọng nói – “Tôi tìm Phan Trí, muốn hỏi cậu ta về cậu lúc nghỉ tết sẽ đi chỗ nào, cậu ta......”
“Xoá kết bạn với cậu đi?” – Tưởng Thừa cười cười.
“Ừm” – Cố Phi uống một ngụm trà sữa, đem bánh kem đẩy đến trước mặt Tưởng Thừa – “Cái này... ăn khá ngon, lúc trước tôi có cùng Cố Miểu mua ăn rồi.”
Tưởng Thừa không nói chuyện, lấy bánh kem ăn một miếng.
Không nếm ra được mùi vị gì.
Cậu lúc này tâm tình không thể nói là tốt hay xấu, chính là buồn bực, phi thường buồn bực.
Sau khi đem cái bánh kem ăn một cách mạnh mẽ gặm nuốt xong, Tưởng Thừa lau miệng: “Chúng ta... nói chính sự đi.”
“Được.” – Cố Phi nói.
“Chuyện này, là tôi tự chủ trương làm, sợ cậu có áp lực, vẫn luôn không nói cho cậu” – Tưởng Thừa uống một ngụm trà sữa – “Chính là tôi muốn gặp Nhị Miểu xem bệnh một chút để coi có biện pháp nào chữa không?”
Cố Phi không nói chuyện, cúi đầu xuống và xoay cái ly.
“Tôi có đi mấy bệnh viện hỏi qua bác sĩ, Nhị Miểu quá khứ không thể nói, đều không có biện pháp” – Tưởng Thừa thanh thanh giọng nói – “Cho nên tôi trước đó liền tự đi xem sách tâm lý học, sau lại cùng Triệu Kha nói chuyện này......”
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi một cái, có chút lo lắng bởi vì chuyện này bị người khác biết thì Cố Phi sẽ khó chịu, nhưng Cố Phi giờ lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn luôn cúi đầu xuống.
“Chị của Triệu Kha vừa hay là nghiên cứu sinh tâm lý học lâm sàng ở đại học B nên giúp... giới thiệu với Hứa Hành Chi.” – Tưởng Thừa nuốt nước miếng.
“Hứa Hành Chi?” – Cố Phi liền ngẩng đầu.
“Đó chỉ là......” – Tưởng Thừa lại thanh thanh giọng nói – “Chỉ là đàn anh thôi.”
“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu, đứng lên.
Tưởng Thừa ngẩn người, nhìn Cố Phi đi đến máy lọc nước bên cạnh chỗ đó rót lấy một ly nước ấm, lại ngồi trở về.
“Uống nước trước rồi nói sau.” – Cố Phi đem ly nước tới trước mặt Tưởng Thừa.
“A.” – Tưởng Thừa cầm ly lên uống mấy ngụm nước.
Nước còn rất nóng, thời điểm hơi nước bốc lên trên mặt làm cho hốc mắt có chút nóng lên.
“Hôm đó lúc cậu gọi điện thoại tới......” – Tưởng Thừa nói tới đây, đột nhiên lại nghĩ tới những lời nói của Cố Phi trong điện thoại, mỗi một câu đều giống như một cây trâm, đâm vào trong lòng Tưởng Thừa một trận đau đớn, tuy rằng biết suy nghĩ của Cố Phi, nhưng Tưởng Thừa vẫn là chầm chậm dừng lại – “Tôi vốn nghĩ là nói với cậu, nhưng là chưa kịp nói.”
“Thực xin lỗi.” – Cố Phi nói.
Thực xin lỗi. Tưởng Thừa không muốn nghe nhất chính là câu này.
Ai phải xin lỗi ai, cậu không biết, đây vốn dĩ chính là chuyện không có đúng có sai, cũng căn bản không biết phân chia đúng sai như thế nào đi.
“Hứa Hành Chi hiện tại là người duy nhất có thể đến đây xem cho Nhị Miểu, là người giúp Nhị Miểu trị liệu” – Tưởng Thừa lại uống một ngụm nước ấm – “Tuy rằng anh ta chưa tốt nghiệp, nhưng là một sinh viên rất có thực lực, cho nên......”
Tưởng Thừa cắn cắn môi, giương mắt nhìn Cố Phi: “Tôi muốn để anh ta thử xem, tiếp xúc một chút với Nhị Miểu.”
“Ừm.” – Cố Phi cũng nhìn Tưởng Thừa.
“Chuyện này yêu cầu cậu đồng ý, còn cần cậu phối hợp” – Tưởng Thừa nói có chút chật vật – “Nếu cậu cảm thấy là... không thích hợp......”
“Được.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi: “Cậu đồng ý sao? Cũng tình nguyện phối hợp sao?”
“Đúng.” – Cố Phi gật gật đầu.
Tưởng Thừa không nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm cái ly đang toát ra khí nóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác hốc mắt nóng lên một lần nữa xuất hiện, giống như là khẩu khí này dường như đem cái gì đang đè nén thân thể tháo bỏ đi, đột nhiên một chút nước mắt cứ thế bừng lên.
Cậu thậm chí cũng chưa kịp phản ứng, hai giọt nước mắt rất lớn cứ như vậy mà rơi vào cái ly.
Tôi đệt.
Tưởng Thừa liền cảm giác từ đáy lòng chính mình quả thực bi thương, có loại nguyện vọng muốn được nghe một chút là có thể giải phẫu tuyến lệ mãnh liệt này đi hay không.
Cậu không thể không hạ thấp đầu mình xuống, liều mạng nhìn cái miệng ly.
“Thừa ca” – Cố Phi lấy tờ khăn giấy, do dự một chút nhét vào trong tay cậu – “Mỗi một chuyện cậu làm, tôi đều nhớ rõ, tôi thực sự......”
Lúc Cố Phi đem khăn giấy nhét vào trong tay cậu, đầu ngón tay ᴆụng phải miệng của cậu.
Rất nhẹ, cơ hồ không cảm giác được một chút xúc cảm nào.
Bọn cậu từ tháng mười đến bây giờ, đây là sự tiếp xúc thân thể duy nhất.
“Cố Phi” – Tưởng Thừa cầm lấy tờ giấy, ở trên đôi mắt mình lung tung lau đi vài cái, ngẩng đầu nhìn Cố Phi – “Cậu biết không? Tôi cũng không hy vọng cậu nhớ rõ từng điều đó, chính là bởi vì cậu nhớ quá rõ ràng, mới có thể như thế này.”
Cố Phi nhìn cậu, không nói chuyện.
“Trước khi trở về tôi cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói” – Tưởng Thừa hít sâu một hơi, dựa người vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không có một bóng người trên đường, đã một thời gian khá dài cậu không nhìn thấy cảnh tượng thanh tịnh đến vậy, nhìn ra được cái rét lạnh trong sự trống vắng đó, làm lòng người chậm rãi bình tĩnh lại – “Hiện tại có chút xúc động, nên cái gì cũng đều không nói ra được.”
“Tôi cũng...” – Cố Phi tay cầm ly trà sữa, vô ý thức mà vẫn luôn xoay vòng ở trên bàn – “Vậy.”
“Nói chuyện chính vừa nói đi” – Tưởng Thừa nói – “Hứa Hành Chi cũng đợi mấy ngày nay, trước tiên để anh ta tiếp xúc một chút với Nhị Miểu, phán đoán một chút bệnh tình của em ấy, xem xem có phương án trị liệu hay không, với lại xem về sau muốn tiếp tục trị liệu như thế nào.”
“Ừm, được.” – Cố Phi gật đầu.
“Tôi sợ Nhị Miểu có cảm xúc mâu thuẫn.” – Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn Cố Phi – “Buổi tối cậu trở về nói một chút với em ấy, ngày mai sẽ gặp một đàn anh.”
“Ừm, tôi sẽ nói chuyện với em ấy.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, kỳ thật muốn đặc biệt hỏi một chút, ngày đó Cố Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì lại đột nhiên cắt đứt quan hệ rồi lại đột nhiên nói “Quên đi thôi.”
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra ngoài miệng, vết sẹo của Cố Phi, đơn giản chính là người nhà của Cố Phi, không cần thiết lại đi vạch trần làm Cố Phi đau thêm một lần nữa.
Từ cửa hàng bánh kem đi ra, hai người trầm mặc mà trở về, đi đến phía dưới phòng trọ, Cố Phi mới nói một câu – “Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa lên tiếng.
“Tôi đi...về trước đây” – Cố Phi nói – “Ngày mai...... Cùng ăn một bữa cơm đi?”
“Được” – Tưởng Thừa gật đầu – “Tôi lên lầu trước đây.”
Cố Phi xoay người đi rồi, Tưởng Thừa đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng dáng Cố Phi, bóng dáng này vẫn rất quen thuộc trong trí nhớ của cậu, tư thế đi đường cùng bước chân, cậu đều có thể nhớ rõ.
... Trước tiên không nghĩ tới những thứ này nữa.
Nghĩ quá nhiều, những điều muốn nói cũng quá nhiều, ngược lại làm cho hai người đều có chút tay chân luống cuống.
Thời điểm cậu xoay người lại đi về phía hành lang, dư quang thấy được Cố Phi quay đầu lại một chút.
“Tưởng Thừa, câu cũng quá không có nghĩa khí” – Triệu Kình vừa gặm xương sườn vừa nói – “Lúc trước cũng không nói cho tôi biết một chút quan hệ của hai người.”
“Tôi... quên mất.” – Tưởng Thừa nói.
“Bữa này tôi mời khách” – Triệu Kình uống một ngụm canh – “Kỷ niệm một chút ngày mà tôi chui vào một đống thanh niên gay.”
“Chị” – Phan Trí nhìn Triệu Kình, chân thành thật thà mà nói – “Tôi không phải là gay.”
“A” – Triệu Kình cũng nhìn cậu ta – “Có phải rất tiếc nuối hay không?”
“Tôi...” – Phan Trí thở dài – “Đúng vậy đúng vậy.”
Triệu Kình cười nửa ngày: “Trước kia cậu có phải đã tới đây hay không, ngày mai dẫn tôi đi ra ngoài chơi đi, bọn họ muốn gặp cô bé đó, hai chúng ta không cần gây thêm phiền toái.”
“Không thành vấn đề.” – Phan Trí lập tức gật đầu.
Triệu Kình cùng Hứa Hành Chi ở trong khách sạn Phan Trí đặt trước, lúc sau ăn cơm xong Phan Trí đưa Triệu Kình về khách sạn trước, Hứa Hành Chi cùng Tưởng Thừa ở tiệm cơm tiếp tục nói chuyện trong chốc lát.
“Chuyện kia nếu không sai biệt lắm thì cứ như vậy đi, đại khái ngày mai đầu tiên sẽ nói chuyện với Cố Phi một chút” – Hứa Hành Chi nói – “Sau khi thông suốt lại cùng tiếp xúc với Cố Miểu, ở vùng này các cậu có chỗ nào tiện nói chuyện được không?”
Tưởng Thừa nghĩ nghĩ: “Khả năng là chúng ta đến trường học, có quán cà phê sắp đóng cửa, nếu nghỉ thì bên trong cơ bản không có ai.”
“Vậy được” – Hứa Hành Chi cười cười – “Cậu trở về nghỉ ngơi trước đi, sắc mặt có chút khó coi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa sờ sờ mặt mình.
Hôm nay thời tiết không tồi, không có tuyết rơi, sáng sớm là có thể nhìn ra được hôm nay sẽ có nắng, Cố Phi đứng ở trước của tiệm, miệng thì ngậm điếu thuốc, nhìn Cố Miểu dẫm trên ván trượt ngược gió chạy như bay qua.
Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, hiện giờ chờ đến lúc Tưởng Thừa gọi có chút sớm.
Cậu thức dậy quá sớm, một đêm này cũng chưa có ngủ, không biết là bởi vì trong lòng quá rối loạn, hay là bởi vì ngày hôm qua ở trong phòng trọ ngủ một buổi trưa.
Nếu không phải Tưởng Thừa đột nhiên xuất hiện, cậu khả năng có thể sẽ ngủ luôn đến buổi tối mất.
Trong nháy mắt cảm giác lúc mở to mắt nhìn thấy Tưởng Thừa đến, cậu tới bây giờ nhớ đến còn cảm thấy dường như đang ở trong mộng.
Tưởng Thừa gầy đi rất nhiều, loại tinh thần trên mặt luôn tràn ngập thần thái cao ngạo “Tôi là nhất” trong trí nhớ của cậu đã không còn.
Giọng nói cũng không thành tiếng, hơn nữa khẳng định không phải bởi vì phát nhiệt, trước kia khi ăn liền mấy ngày thịt nướng cũng chưa chắc sẽ phát nhiệt, cậu ở bên Tưởng Thừa lâu như vậy nhưng chưa một lần thấy Tưởng Thừa phát nhiệt.
Là bởi vì quá mệt mỏi, hay là bởi vì tâm tình không tốt?
Cố Phi dựa vào cửa thở dài, trong đầu như là rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, từ hồi ức mở to mắt nhìn thấy Tưởng Thừa đến cứ lặp đi lặp lại, đến mỗi một chi tiết trong khoảng thời gian Tưởng Thừa xoay người đi vào hành lang dưới phòng trọ.
Vô luận như thế nào đều không thể dừng lại được.
Tưởng Thừa tự kiểm soát rất tốt, cứ nhìn lúc cậu ấy ôn tập tốt lên là có thể nhìn ra được, nhưng cậu ấy đối với việc khống chế cảm xúc không phải tốt lắm, rất nhiều lúc đều sẽ không che dấu chính mình được.
Ngày hôm qua, cậu nhìn Tưởng Thừa nỗ lực mà khống chế cảm xúc lúc ấy liền cảm thấy thực sự đau lòng.
Cậu muốn nói lời xin lỗi, muốn đi tới ôm Tưởng Thừa, muốn rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ngồi yên ở chỗ kia.
Giữa cậu và Tưởng Thừa, hiện tại đang có một loại pha tạp giữa những cảm giác tinh tế với khoảng cách tình cảm, không chỉ là bởi vì cái điện thoại kia của cậu, cũng không chỉ là khoảng thời gian không liên hệ này.
Khi tiếng chuông di động vang lên, Cố Phi còn đang nhìn chằm chằm tuyết dưới đất đến xuất thần, đến lúc Lưu Lập đi ném rác ra ngoài nói một câu “Điện thoại di động của cậu đang vang lên sao?”, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
Là Tưởng Thừa gọi điện thoại tới, trên di động cũ không có lưu dãy số của Tưởng Thừa, nhưng cậu có thể đọc thuộc dãy số của Tưởng Thừa.
“Tôi cho rằng cậu còn chưa có đi” – Cố Phi trả lời điện thoại – “Nghĩ lát nữa mới gọi qua.”
“Mới vừa đi, tôi đoán chừng cậu đã thức dậy” – Tưởng Thừa thanh âm vẫn có chút khó nghe – “Tôi cùng Hứa Hành Chi hiện tại qua đó, cậu cùng Nhị Miểu nói chuyện trước đi?”
“Ừm” – Cố Phi nói – “Có nói với em ấy hôm nay Thừa ca tới đây, còn có một anh lớn cũng tới đây chơi với nó.”
“Em ấy đồng ý gặp tôi sao?” – Tưởng Thừa thanh âm có chút run, phỏng chừng là đã đợi chờ lâu.
“Không thể xác định” – Cố Phi nhìn Cố Miểu ở đằng xa – “Em ấy dù sao có suy nghĩ gì cũng không có biểu hiện ra, tôi chỉ cảm thấy hôm nay em ấy có chút hưng phấn, gió lớn như vậy mà vẫn chơi ván trượt.”
“Vậy lát nữa gặp xem sao, không được thì tôi tránh đi vậy” – Tưởng Thừa nói – “Em ấy có sợ mèo không?”
“Không sợ, có chuyện gì sao?” – Cố Phi hỏi.
“Có mang theo một bé mèo thực dễ thương đến chơi với em ấy” – Tưởng Thừa nói – “Xem em ấy có thích hay không?”
“À.” – Cố Phi đáp lời.
“Vậy... tôi cúp trước đây” – Tưởng Thừa nói – “Giờ lập tức đến liền.”
“Được.” – Cố Phi nhìn thoáng qua con đường bên kia, cúp điện thoại.
Không biết vì cái gì, đột nhiên có chút khẩn trương, Cố Phi đã rất lâu chưa từng có cảm giác này.
Muốn được nhìn thấy Tưởng Thừa.
Nhưng lại có chút sợ hãi sẽ nhìn thấy Tưởng Thừa.
Lúc bóng dáng của Tưởng Thừa không có trên đường đó, cậu có chút vội vàng.
Nhưng đến khi nhìn thấy Tưởng Thừa từ chỗ ngoặt đi ra, cậu lại nhanh chóng vén rèm đi vào trong tiệm.
Mặt nhìn về phía quầy thu ngân đứng trong chốc lát, lúc sau cậu xoay người vén rèm đi ra ngoài, tim đập nhanh đến lợi hại.
Tưởng Thừa cùng Hứa Hành Chi đã tới, Cố Phi đi đón, gật gật đầu với hai người bọn họ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng” – Hứa Hành Chi vươn tay – “Ngày hôm qua chưa có kịp chào hỏi một chút.”
“Ngày hôm qua... thật ngại quá” – Cố Phi cùng anh ta bắt tay, quay đầu lại nhìn nhìn – “Tôi kêu em ấy lại đây.”
“A, là tiểu cô nương bên kia sao?” – Hứa Hành Chi hỏi.
“Đúng vậy.” – Cố Phi gật đầu, sau đó huýt sáo một tiếng.
Cố Miểu bên kia lập tức cũng đáp lại huýt sáo một tiếng, sau đó dẫm lên ván trượt để dừng lại, xoay người trượt lại bên này.
“Cậu thường ngày đều kêu em ấy như vậy sao?” – Hứa Hành Chi cười hỏi.
“Đúng, lúc em ấy chơi ván trượt, cách khá xa, gọi em ấy cũng không nghe thấy.” – Cố Phi nói.
“Rất thú vị” – Hứa Hành Chi cười cười, lướt qua bọn họ nhìn Cố Miểu đang đi tới – “Thật dễ thương a, em gái nhỏ.”
“Cảm ơn.” – Cố Phi cũng cười cười.
Tưởng Thừa có chút khẩn trương, tuy rằng cậu đối với bất luận cái gì cũng đều ôm hy vọng không chịu từ bỏ, nên cũng vẫn nói với chính mình rằng Cố Miểu sẽ có tiến bộ.
Nhưng khi Cố Miểu dẫm trên ván trượt tiền gần đến bọn họ một mét rồi lại thêm một mét, cậu bắt đầu khẩn trương.
Cố Miểu không phải là chìa khoá mấu chốt để giải quyết vấn đề giữa cậu và Cố Phi.
Nhưng Cố Miểu là ràng buộc mà Cố Phi không thể buông.
Cậu sợ sẽ khiến Cố Phi thất vọng.
Cậu đột nhiên phi thường sợ hãi, vạn nhất Cố Miểu cuối cùng thật sự là không có chuyển biến, Cố Phi sẽ phải đối mặt với một vực sâu như thế nào đây.
Cố Miểu cách bọn họ đã rất gần, cậu đã có thể thấy rõ trên mặt Cố Miểu biểu tình có chút hưng phấn.
“Nhị Miểu” – Cố Phi ngồi xổm xuống, duỗi tay làm một cử chỉ với Cố Miểu – “Chậm một chút.”
Tốc độ của Cố Miểu chậm lại, ván trượt vọt tới trước mặt bọn họ thì cô bé giẫm một cái làm nó dừng lại, nhảy xuống ván trượt rồi dùng mũi chân nhấn ván trượt nảy lên, đem ván trượt kẹp ở dưới cánh tay.
“Thừa ca đã trở về rồi.” – Cố Phi nói.
Ánh mắt Cố Miểu lướt qua Cố Phi, dừng ở trên người Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa cúi người cong lưng xuống cười: “Nhị Miểu.”
Cố Miểu nhìn cậu nhưng không có phản ứng.
Tưởng Thừa 乃úng tay một cái, dựng thẳng ngón tay cái lên với cô bé.
Cố Miểu ôm ván trượt, qua một hồi lâu, nâng một tay lên, 乃úng tay một cái, sau đó cũng dựng thẳng ngón cái lên.
“Thật tốt quá” – Tưởng Thừa trong nháy mắt này nước mắt như thiếu chút nữa đều phải chảy ra – “Nhị Miểu giỏi quá!”
Cố Phi quay đầu nhìn cậu một cái.
Tưởng Thừa cười cười, Cố Phi cong cong khoé miệng: “Em ấy vẫn rất nhớ cậu.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật đầu.
“Nhị Miểu, đây là chú Hứa... ca ca” – Cố Phi chỉ chỉ Hứa Hành Chi – “Hứa ca, chào hỏi Hứa ca một cái đi.”
Hứa Hành Chi vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, Tưởng Thừa biết anh ta là đang quan sát phương thức Cố Phi cùng Cố Miểu giao tiếp, và phản ứng của Cố Miểu.
Cố Miểu ôm ván trượt cúi mình chào anh ta, Hứa Hành Chi cười cười, ngồi xổm xuống nói: “Chào em.”
Cố Miểu tựa hồ có chút mờ mịt, không có phản ứng mà nhìn anh ta.
“Cái này là ván trượt của em sao?” – Hứa Hành Chi chỉ chỉ ván trượt cô bé đang ôm.
Cố Miểu cúi đầu nhìn nhìn ván trượt, Hứa Hành Chi nói tiếp: “Chơi như thế nào?”
Cố Miểu nhìn anh ta một cái, xoay người đem ván trượt phóng tới trên mặt đất, một chân giẫm lên trên một đầu ván trượt, đầu còn lại nảy lên, cô bé lại quay đầu nhìn Hứa Hành Chi.
Tưởng Thừa thấy được ở trong mắt cô bé mang theo một loại khiêu khích, như trước kia Cố Miểu cùng cậu chơi ván trượt đã từng xuất hiện qua đôi mắt nhỏ đó.
“Sau đó thì thế nào?” – Hứa Hành Chi hỏi.
Một chân khác của Cố Miểu giẫm lên trên mặt ván trượt, thân thể hướng về phía trước, nương theo một đoạn đường dốc phía trước đi ra ngoài.
“Cô bé thường ngày đều có thể cùng người khác giao tiếp như vậy sao?” – Hứa Hành Chi hỏi Cố Phi.
“Không nhất định” – Cố Phi nói – “Chỉ một nửa nửa thôi, có đôi khi không được cao hứng, thì không giao tiếp.”
“Ừm” – Hứa Hành Chi gật gật đầu, đứng lên, nhìn Tưởng Thừa – “Bây giờ chúng ta tới... quán cà phê cậu nói ngồi một chút?”
“Vậy đi thôi.” – Tưởng Thừa nói.
Cố Miểu ở phía trước giẫm trên ván trượt, Hứa Hành Chi đứng thẳng xem cô bé.
Cố Phi đi đến trước bên cạnh Hứa Hành Chi, Tưởng Thừa xách theo Ⱡồ₦g mèo đi theo cuối cùng.
Cậu có chút do dự, không biết chính mình hẳn là cứ đi bộ ở phía sau, hay là đi lên song song với Cố Phi, hay là đi song song với Hứa Hành Chi?
Loại xấu hổ đột nhiên xuất hiện được nửa vời này làm cho cậu thực sự buồn bực.
Cố Phi tựa hồ cùng cậu cũng có cảm giác như thế, Tưởng Thừa vài lần nhìn thấy Cố Phi quay đầu lại, dùng ánh mắt nhìn về sau, bước chân có chút chậm lại, sau đó thì lại nhanh hơn.
“Cái kia” – Cố Phi cuối cùng vẫn là quay đầu lại hỏi – “Trong đó là mèo sao?”
“Ừm, gọi là Cừu múp” – Tưởng Thừa đem Ⱡồ₦g mèo nhấc lên – “Là mèo của đàn anh.”
“Lát nữa nhìn xem phản ứng của Cố Miểu đối với động vật, con mèo này rất quấn người, giống như chó vậy, tương đối thích hợp cùng cô bé tiếp xúc.” – Hứa Hành Chi nói.
“Khi còn nhỏ, cạnh nhà tôi có người hàng xóm nuôi một con thỏ” – Cố Phi nói – “Em ấy rất thích, bây giờ khi nào vẽ cũng chỉ vẽ duy nhất động vật là con thỏ thôi.”
“Hôm nay cậu đem tranh cô bé vẽ đưa cho tôi xem đi” – Hứa Hành Chi nói – “Cô bé viết, vẽ, cái gì cũng được.”
“A, được.” – Cố Phi gật đầu.
Đi được vài bước, lúc sau Cố Phi lại quay đầu lại: “Để tôi đi lấy?”
“... Không cần.” – Tưởng Thừa nói.
Hứa Hành Chi không biết là cố ý hay là vô tình, móc di động ra, vừa xem vừa đi nhanh hơn, đi tới phía trước hai người các cậu.
Cố Phi chậm một bước, Tưởng Thừa đi lên cũng cậu song song đi phía trước.
“Thừa ca” – Cố Phi nhỏ giọng nói – “Trị liệu này... chi phí gì đó tính như thế nào?”
“Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ” – Tưởng Thừa nói – “Lần này trước là tiếp xúc một chút, tìm hiểu xem vấn đề cụ thể của Cố Miểu là gì, không mất chi phí, nếu sau này trị liệu, anh ấy không thu tiền, chỉ là nếu sau này có kiểm tra linh tinh gì đó, hay phục hồi chức năng, những cái đó thì vẫn phải chi nhưng cũng không đáng kể.”
“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu.
Tưởng Thừa không có nói chi phí mình có thể giúp, cậu không muốn làm Cố Phi cảm thấy bất kỳ áp lực gì, bây giờ chưa phải lúc để bàn bạc cụ thể tới chi phí.
“Trong kỳ nghỉ cậu có làm việc gì không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Có, Đinh Trúc Tâm nói bên đó có việc” – Cố Phi nói – “Nhưng mấy ngày nay có thể xin nghỉ ở đó.”
“Chắc là không cần, không đến cả ngày đâu” – Tưởng Thừa cười cười – “Không ảnh hưởng đâu.”
Không ai trong hai người tiếp tục nói nữa, theo hướng đường trường học bên kia mà đi.
Con đường này, hai người bọn họ đã đi bộ qua vô số lần, lúc đi xe mô tô, lúc lái màn thầu nhỏ, lúc đi xe đạp, hôm nay một chuyến đi này, là lần làm Tưởng Thừa có ấn tượng khắc sâu nhất.
Mỗi một bước đi đều ngũ vị tạp trần.
Quán cà phê quả nhiên không có người, không chỉ không có ai, có thể nói ngoại trừ cà phê ra, thì không có gì khác, phi thường là một quán chuyên về cà phê.
Vì thế bọn họ yêu cầu cà phê, Cố Miểu là một ly sữa bò.
Hứa Hành Chi muốn cùng Cố Phi tâm sự trước, vì thế Tưởng Thừa mang theo Cố Miểu ngồi xuống ở bàn bên cạnh.
“Nó tên Cừu múp” – Tưởng Thừa đem Ⱡồ₦g mèo mở ra, cửa Ⱡồ₦g hướng về phía Cố Miểu – “Nhị Miểu, em xem lông của nó có giống con thỏ hay không?”
Cố Miểu lúc nhìn thấy Cừu béo trong Ⱡồ₦g thì đôi mắt cô bé sáng rực lên một chút.
“Nhị Miểu, em có thể sờ nó.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu do dự một chút, vươn tay, không chờ tay cô bé với vào trong Ⱡồ₦g mèo, Cừu múp đã đem móng vuốt vươn tới đặt ở trong lòng bàn tay cô bé.
Cố Miểu đột nhiên quay đầu, hưng phấn mà nhìn Cố Phi.
“Nó thực sự thích em” – Hứa Hành Chi nói – “Em có muốn chơi với nó không?”
Cố Miểu không nói chuyện, chỉ là quay đầu đi, nằm bò ra trên bàn, tiến đến Ⱡồ₦g mèo trước mặt, nhìn chằm chằm Cừu mụp.
Tưởng Thừa nhẹ nhàng thở ra, giống như Cố Miểu, trong lòng cậu có chút kinh hỉ ẩn giấu.
Có thể nhìn ra được Cố Miểu thực sự thích Cừu mụp, lúc Cừu mụp tiến tới cọ cọ trên mặt cô bé, Cố Miểu vẫn luôn vuốt lông trên người Cừu mụp.
Hứa Hành Chi và Cố Phi ở cách một bàn gần đó ngồi xuống.
Tưởng Thừa nghe không rõ lắm nội dung bọn họ đang nói, nhưng cậu có thể đoán nội dung Hứa Hành Chi muốn tìm hiểu không có sai biệt lắm, một học kỳ này cậu nhét vào trong đầu kiến thức tâm lý học với cường độ cao còn chưa có hoàn toàn tiêu hoá hết, hẳn là sẽ chạm đến những điều trong quá khứ mà Cố Phi không muốn đề cập.
Đột nhiên đau lòng.
Đột nhiên ăn dấm chua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc