Hắn ngại? Nhìn vẻ mặt của hắn hình như không phải vậy. Đúng là chuyện giữa hai người họ sẽ cần rất nhiều thời gian để thuận hòa được với nhau, nhưng tôi tin rằng tình mẹ con, tình mẫu tử sẽ hàn gắn lại vết thương lòng này.
- ngài Tôn, ngài có thể lắng nghe chúng tôi nói về tình trạng bệnh của phu nhân hiện tại không?
Đến giờ khám bệnh, bác sĩ giữ chúng tôi lại và nói vài điều về sức khỏe của bà ấy. Vẻ mặt nghiêm trọng mà bác sĩ để rõ trên mặt làm tôi có phần hồi hợp.
- phu nhân do chấn thương chân và não bộ vì các mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, gây ra hiện trạng đứt nhiều gân không thể nối lại được, tôi...tôi...nghĩ rằng phu nhân sẽ rất khó bình phục hoàn toàn, mà có thể sống một cuộc đời thực vật về sau.
- sao? - hắn không thể chấp nhận được việc mình vừa nghe
- bác sĩ, bác sĩ có thể dùng những thiết bị tiên tiến hơn để cứu lấy...
- xin lỗi, chúng tôi rất tiếc, dù những thiết bị và công nghệ của chúng tôi đã tối tân nhất, nhưng vẫn không thể nào làm gì hơn. Tôi xin phép.
Lần này là lần chấn động tâm lý từ sâu thẩm một người con như hắn. Đã đến lúc, tâm hồn hắn thức tỉnh, hắn biết, cuộc sống ngắn ngủi, thay vì chất chứa thù hận sâu trong lòng cũng không thể hàn gắn được việc gì. Dù sao cũng đã 27 năm trôi qua, thôi thì...gương vỡ lại lành.
Hắn ngồi xuống rồi nắm lấy bàn tay của phu nhân, cảm giác ấm áp và mềm mại vô cùng tận. Đã lâu lắm rồi hắn chưa xà lòng vào người mẹ mình, mùi hương này thân quen lắm đúng không? Tôi...tôi thấy cay ở mắt quá, làm sao đây? Mau chóng "rút lui" để lại không gian này cho họ.
- cho anh vài phút...anh sẽ về cùng em. - hắn nói
Tôi chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Tôi cũng tranh thủ thời gian đó mà xuống gặp lại chị Trân và con mình. Nhìn cảnh chị ôm con và ru nó ngủ, lòng tôi cảm thấy xao xuyến vô bờ bến.
- chị vất vả rồi!
Chị ấy lắc đầu, tay đang bế đứa nhỏ cho nên không thể ghi giấy trả lời với tôi được.
*
Vài tuần sau vụ việc kinh khủng ấy xảy ra,
Tôi đã trở về ngôi nhà ngày trước đối với tôi rất khủng hoảng và đáng sợ, nhưng khi ở dần quen lại, tôi cảm thấy thanh bình và yên ả hơn.
Hằng ngày, ngoài việc chăm sóc con và phu nhân ra, tôi đều cùng chị Trân đi đến các trung tâm trại trẻ mồ côi và những người già neo đơn để thăm hỏi và cung cấp thức ăn cũng như giá trị tinh thần cho họ. Làm công việc này, tôi thấy cuộc đời mình may mắn hơn những số phận khắc nghiệt bên ngoài.
Tôi có đến mộ của chị Chu Phí - nằm cạnh mộ của Cầm Hoàn Hà - người bạn đời mà chị ấy hằng mong ước được sánh vai đi đến suốt cuộc đời. Cuối cùng thì mọi thứ cũng đâu vào đấy, chị ấy chắc sẽ rất hạnh phúc khi được gặp người mình nhớ nhung? Tôi ngồi đó và tâm sự với chị ấy rất nhiều điều, tôi muốn buông bỏ những thù hận trong lòng mình. Dù sao đó cũng là quá khứ, những chuyện đã xảy ra hãy chôn vùi nó vào trong.
- tạm biệt chị nhé! Chị chắc chắn đang rất hạnh phúc đúng không? Chị sẽ mãi là người đẹp trong lòng người bạn đời của chị.
Còn hắn, dạo này vẫn đi công tác thường xuyên, rất ít khi chúng tôi đối mặt với nhau dù sống cùng một mái nhà. Tôi cũng chẳng dám mở lời ra nói chuyện trước, thật lạ phải không?
Úc Thiên Khánh hôm nay cũng vừa tròn 6 tháng tuổi, cậu nhóc tinh nghịch và hiếu động hơn hẳn, cái gì cũng thích cằm nắm và thỏa sức chơi đùa. Chị Trân là người "mệt mỏi" nhất trong việc "chạy đua" cùng cậu nhóc ấy.
Và hôm nay, chị Trân cũng khá lạ, cứ gượng gạo như thế này ấy, cứ hay né tránh ánh mắt của tôi, trừ phi vào chăm sóc phu nhân ra thì chị ấy hầu như chỉ ngồi chơi cùng Daniel. Tôi có hỏi nhưng chị ấy chỉ cười rồi cho qua.
Tử Phi Long cũng vậy, hôm nay vừa đến đi khắp cả nhà rồi lại ra về, trông đang làm chuyện gì đó rất mờ ám. Mọi người sao vậy chứ?
Ngay cả bà Vú cũng ngại nói chuyện với tôi ngay lúc này! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hay là...Tôi bị gì sao?. Truyện Linh Dị
Đến tối mịch, mọi thứ đang chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch, tôi nghe bên dưới có nhiều tiếng động nên bước xuống xem tình hình như thế nào.
Trước mặt tôi là khung cảnh lãng mạn không kém những bộ phim tình cảm. Nến lung linh khắp khu vực đi lại. Bàn tiệc có rượu vang đầy đủ, hoa hồng rãi khắp nơi. Hương hoa xung quanh ngào ngạt.
Hắn đứng gần đó cùng Tử Phi Long, khuôn mặt tràn trề sức sống đến mức tôi không tin vào mắt mình rằng chuyện gì đang xảy ra.
- xuống rồi kìa. Vào vị trí đi - Tử Phi Long thúc giục.
- đại thiếu gia ơi, mọi thứ hoàn thành cả rồi, có cần bảo nhạc công nổi nhạc lên không?
- cần phải hỏi à? đó là điều đương nhiên rồi - Tử Phi Long cắt ngang lời - mày vào vị trí kia nhanh đi, tao đang mong chờ ngày mày bị vào vòng "kim cô" đây.
Hắn bật cười. Vẻ đẹp thu hút ánh nhìn của tôi khá nhiều. Mất vài giây để lấy bình tĩnh để bước tiếp, tôi hy vọng bản thân mình không bị hoa mắt trước vẻ đẹp hào nhoáng kia.