Ngàn Vạn Lần Yêu Em - Chương 42

Tác giả: Hảo Diệp Ân

Lại là hắn? tôi quá mệt mõi với số lần gặp hắn trong ngày rồi. Hôm nay là ngày trăng tròn, cũng là ngày xum họp gia đình lớn trong năm. Cớ sao hắn lại rãnh rỗi mà ở đây vậy?
- cái này là gì đây? - hắn cầm lấy "tác phẩm nghệ thuật" của tôi lên đăm chiêu
Nhìn hắn thì cũng đủ hiểu, tuy đẹp thì có đẹp, ngầu thì cũng có ngầu... chắc gu thẩm mỹ về tác phẩm kém cỏi lắm. Đành mặc kệ, bây giờ mà tôi quấy lên thì hắn lại nghi sang việc khác.
- bằng kẹo sao? Ăn được chứ?
Ăn? Hắn đang nghĩ gì vậy? Một tác phẩm đẹp đẽ như thế mà muốn tháo ra ăn sao? Tôi đi đến, giựt thẳng trên tay hắn xuống rồi đặt lại bàn. Mắt tôi vẫn không nhìn hắn lấy một lần.
- nè cô...
- nè anh... à không, đại thiếu gia, chẳng mấy khi đại thiếu gia quay trở lại đây để nói chuyện với tôi, giờ thì nói đủ chưa? Đủ rồi đúng không? Vậy thì mời đại thiếu gia ra ngoài. - tôi nở nụ cười giả tạo để nhìn hắn
- cô...cô...
Tôi cố kéo tay hắn ra ngoài, nếu như vô tình có ai đi ngang qua đây, thấy tình hình này thì nguy to. Hắn hình như muốn chơi khăm tôi thì phải, ngồi lỳ nhất quyết không đứng lên.
- Chuyện lúc nãy là như thế nào? Cô với Hoàng Bách Niên kia nói..nói những gì?
Hắn chỉnh trang lại trang phục trên người sau khi bị tôi cáu xé mãi không buông.
- liên quan gì đến ngài? Thưa đại thiếu gia?
- sao không? người ăn kẻ ở trong nhà tôi đều phải báo cáo tình hình cho tôi biết. Cô đừng quên rằng cô đang ở trong phạm vi của tôi!
Hắn khóa chặt tôi và hắn bằng cánh tay đập thẳng vào tường. Không nhúc nhích hay cựa quậy được. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi cũng chảy khá nhiều.
- nói nhanh! - hắn quát
Tôi nhắm mắt lại, tay chà chà vào tường không biết đó chính xác là hành động gì trong lúc run rẩy. Cuối cùng, tôi lấy hơi lên và nói
- tôi và... - tôi ngập ngừng - tôi và thầy ấy đang hẹn hò với nhau. Hài lòng chưa?
Tôi không biết nói như thế có đúng hay không? Có quá sai với sự thật hay không? Liệu có làm tổn thương ai nữa hay không? Bỗng dưng, tim tôi hơi nhói lên, hắn cũng vậy. Tay hắn buông ra, hắn cũng chẳng nói gì nữa, cứ đứng đó nhìn tôi một hồi lâu.
- nếu như người khác yêu em, anh còn có thể giành lấy. Nhưng nếu như trái tim em cũng thuộc về người ta thì...chấp nhận vậy.
Hắn nói điều đó với tôi. Tôi hiểu câu này ám chỉ điều gì. Tình cảm! Đúng! Đó là tình cảm mà trước đây hắn đã từng hỏi tôi "tình cảm là gì đối với tôi?". Là khi người mình yêu thương ở bên cạnh mà ngay cả chạm tới, mình cũng không đủ can đảm, thì huống hồ gì là chấp nhận trái tim của người ấy.
Tôi ngu ngốc thật! Tôi lại ra quyết định sai lầm nữa hay sao? Hắn rời khỏi đây, tôi thì cứ đứng đó, hai tay chấp lại ôm chặt lấy cơ thể mình.Tôi cảm nhận được sự giá lạnh khắp cơ thể. Tôi đang yêu một người có gia đình? Tôi thật sự là kẻ đã phá tan hạnh phúc của họ?
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Cốc...cốc...cốc" - tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng hắn mỗi lúc một lớn hơn.
- đại thiếu gia, ngài có ở trong đó chứ? Em vào nhé?
Tương Dạ đã "hành động" theo những gì cô và Chu Phí lên kế hoạch. Một phần vì số tiền có đucợ sau khi mang thai khá lớn, có thể sống được mấy đời cũng chẳng hết, một phần vì muốn hơn tất cả mọi người, nhất là tôi.
Cô ấy tự động mở cửa bước vào. Trước mặt là hình ảnh một người đàn ông đang say sưa bên chai rượu vang đỏ đặt trên bàn, ánh mắt chăm chú không nhìn xung quanh.
- đại thiếu gia, ngài làm em gọi đau cả họng mà chẳng thấy ra mở cửa, thì ra là ngồi ở đây uống rượu một mình à? Có cần em phục vụ ngài không?
Tương Dạ mặc bộ đồ ngủ bó sát người, đến cả đồ lót trên người cũng chẳng thèm mặc, bầu không khí gợi dục gập tràn không gian. Cô vuốt ve lấy khuôn mặt thanh tú của hắn, sau đó đổ rượu ra người mình.
- đại thiếu gia, ngài chiều em đêm nay được không?
Trước sự cám dỗ như thế, làm gì trên đời này không có đàn ông nào không hứng thú?
Chập tối, bà Vú giao nhiệm vụ cho tôi đi thu tất cả quần áo của các phòng mang xuống nhà để làm vệ sinh. Tôi mang theo một xe đẩy (dạng xe mini đủ để bỏ đồ vào và mang đi dễ dàng) rồi đi lên khắp tất cả khu nhà Đông - Tây - Nam - Bắc. Đông - Tây thường không có người đến thường xuyên nên cũng rất nhanh gọn lẹ, còn khu Bắc lại càng không vì nơi đó bao gồm nhà bếp, phòng ngủ của người hầu,....Chỉ có khu nhà phía Nam là nơi chính.
Thu gom quần áo thì không có vấn đề gì rồi, nhưng ngặt nỗi từ sau lần hắn nói điều đó với tôi, chúng tôi dường như không thể nhìn mặt nhau lần nào nữa. Tôi cũng khá là ngại, nói đúng hơn là sợ phải gặp hắn, phải nói chuyện với hắn, phải tìm hiểu xem hắn như thế nào....
Đến trước phòng hắn, tim tôi đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Tay chân run lên, mặc dù tôi đã kiềm chế dữ dội, nhưng hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Tôi gõ cửa một lần, hai lần rồi ba lần, chẳng có chút động tỉnh nào. Đánh liều vì nghĩ hắn không có bên trong. Khi bước vào, trước mắt tôi là hình ảnh đáng lẽ không nên biết thì đúng hơn.
Hắn và Tương Dạ đang âu yếm nhau, chưa hẳn là đang ℓàм тìин, nhưng cử chỉ đó thì chẳng khác nào....Mặt tôi đỏ bừng lên, cúi đầu tôi lui ra ngoài, quên hẳn đi nhiệm vụ được giao.
Tránh làm mất cuộc vui của bọn họ, tôi im lặng vào rồ im lặng ra đi. Nào ngờ có tiếng gọi
- cô đứng đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc