Là người quan trọng nhất . . ."Cậu đến đây làm gì thế?" Hứa Tử Ngư không thèm để ý tới hắn, quay đầu lại tiếp tục dùng muỗng múc dưa hấu. Em trai Hứa Tử Kiện nhìn thái độ của chị có chút không tốt, vội vàng nói :"Nhị Quân mới gọi điện thoại cho em, nói có người lái cái đó đến . . . . . . Khụ. . . . . . Một chiếc xe đến nhà chúng ta, trong nhà chẳng phải không có ai sao, em mới vừa chạy về nhà đón anh ta đến xưởng."
Hứa Tử Ngư không còn gì để nói, Thưa Dạ ai oán cái muỗng dưa hấu vốn dĩ nên đút chơ cô ăn, cô bé thức thời yên lặng đem dưa hấu đút vào miệng của mình.
Hứa Tử Kiện cũng hiểu chuyện, ôm lấy Thưa Dạ rời đi, lúc gần đi còn đưa tay thân thiết vỗ vỗ bả vai của Tống Lương Thần mà nói :"Anh Tống hai người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi dẫn Thưa Dạ đi rửa mặt."
Nghe em trai nói như vậy, khóe miệng của Hứa Tử Ngư hếch lên, anh Tống ha. . . . . . Không tệ nha, nhanh như vậy đã mua chuộc được em trai mình rồi.
Tống Lương Thần tự nhiên xách bao to túi lớn vào phòng, đem quà đặt lên bàn, sau đó lấy ra hai cái túi, đưa cho Hứa Tử Ngư.
"Mặc quần áo này về nhà, cũng không ngại khó chịu."
Hứa Tử Ngư nhận lấy cái túi mở ra xem một chút, một cái đầm màu xanh nhạt rất đơn giản được dệt bằng sợi tổng hợp rất mềm mại, còn có một đôi dép rất mềm và mát nữa.
"Sao cậu biết tôi không thay y phục chứ?"
Bạn học Hứa nói xong, cũng cảm thấy giọng của mình rất không kiên quyết, chẳng phải trên TV hay trong tiểu thuyết nữ chính sẽ đem đồ vật mà ném đi sao, sau đó hét lớn một tiếng :"Cầm những thứ phế vật này đi đi, bà đây không cần" chẳng phải sẽ nói như vậy sao?
Đáng tiếc cô không làm được, bởi vì ngày hôm trước cô mang giày da và mặc cái đầm mà hôm đi ăn cơm với Đào Duy Hiên trở về nhà, buổi sáng hôm nay thay bộ đó ra mặc bộ quần áo cũ để ở nhà, cô mặc vào có chút chật —— Sau khi mang thai quả thật cô mập lên không ít. Cho nên khi Tống Lương Thần xa xôi chạy tới điều đầu tiên là đưa cho cô một cái đầm, khi đó nước mắt của cô muốn rưng rưng quanh tròng rồi, ngược lại trong nội tâm lại tự giễu :"Quả nhiên, Hứa Tử Ngư cô quả nhiên không thích hợp làm nữ chủ nhân trong tiểu thuyết nha."
"Chiều hôm qua mình có đến nhà trọ của cậu tìm, nhưng đợi cả buổi tối cũng không thấy. Cũng vậy, sao cậu sơ ý thế chứ, làm gì cũng phải nghĩ đến chuyện lấy mấy bộ đồ rồi mới nhà chứ." Nhìn hắn mặt của đối phương không được tự nhiên, cô cũng không trả lời chỉ là cười cười, sau đó hắn nói :"Cậu thay đồ trước đi, mình đi ra ngoài."
"Ah" Hứa Tử Ngư cầm cái đầm rồi nói :"Cậu ngồi nghỉ ngơi trước đi, mình thấy nóng quá, đi tắm rồi thay luôn."
"Ừh."
Hứa Tử Ngư cầm túi đi ra ngoài, một lát sau vén mành bước vào phòng, trong tay là một cái muỗng cùng nửa quả dưa hấu đã ướp lạnh :"Cậu ăn cái này trước, đợi mình một lúc là xong."
Tống Lương Thần lẳng lặng ngồi ở trong nhà cô, một mình ngồi trên ghế sa lon đọc tiểu thuyết, Hứa Tử Ngư cảm thấy người đàn ông này chính là trầm tĩnh tư thái một luồng khí thế rất lạnh, cả phòng nóng nực như vậy cũng cảm thấy có chút lạnh.
Tống Lương Thần ngẩng đầu lên thấy cô cầm đồ không khỏi cười, vội vàng để sách xuống nhận lấy dưa hấu. Có điều không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào tay cô.
Hứa Cho phép Tử Ngư đưa dưa hấu cho hắn, muốn nói gì đó nhưng thấy thần sắc trên mặt hắn cũng không có bình tĩnh, vì vậy ho khan một tiếng nói :"Vậy mình đi ra ngoài trước."
Thời điểm bây giờ là nóng nhất trong ngày, buổi trưa không khí nóng giống như lửa vậy, cây liễu trước cửa ủ rũ giống như vô lực vậy. Hứa Tử Ngư tắm xong liền thay bộ quần áo mới, mặc cái đầm xanh nhạt vào cô soi gương nhìn một chút, cô lập tức cảm thấy lệ nóng doanh tròng, thầm nghĩ mình nên sớm mời Tống Lương Thần làm cố vấn trang phục. Cái đầm này rất vừa vặn cô cũng rất thoải mái, nổi bật lên làn da trắng nõn mềm mại của cô, cả người đều cảm thấy sạch sẽ nhẹ nhàng cùng khoan khoái hơn rất nhiều.
Mặc vào một cái đầm đẹp mắt lại thoải mái, cảm giác này đối với phụ nữ mà nói giống như tìm được một người bạn tri kỷ. Hứa Tử Ngư mang theo tâm tình vui thích chạy về phía phòng của mình, vén rèm cửa lên sau đó liền cảm thấy không vui chút nào. Vốn tưởng rằng chỉ có một người ở trong phòng nhỏ, ai ngờ lần lượt xuất hiện nào là mẹ, em trai cùng em dâu, mà Tống Lương Thần đang đùa với cô bé Thưa Dạ, hắn cùng người trong nhà nói gì đó, thời điểm cô bước vào thì mọi người đã cười vui vẻ giống như một bản hoà âm vậy.
"Ah chị, bộ đầm này chị mặc là do anh rể mua sao?" Hứa Tử Ngư bước vào phòng khiến cho ánh mắt của mọi người tỏa sáng, em dâu chân thành thở dài nói :"Cái đầm này rất đẹp và rất vừa vặn với chị đó."
Hứa Tử Ngư không nói gì, chỉ là gượng ngùng cười nhìn Tống Lương Thần, anh rể . . . . . . Vừa rồi hắn đã nói với người nhà cô những gì rồi?
Tống Lương Thần hình như không nhìn ra nghi ngờ trong lòng cô, hơi tự trách mang theo một tia thân thiết nói :"Đều là tại anh hôm qua quá bận rộn, buổi tối không kịp chạy đến đây, em ngồi xe có mệt hay không?"
"Không mệt, ha ha. . . . . ." Cô tiếp tục cười gượng.
Hứa mẹ hơi trách cứ mà nói :"Con bé này cũng thiệt là, thì ra ngày mai con không chịu đi xem mắt là như vậy, đã có bạn trai mà cũng không nói với người nhà một tiếng. Vợ chồng son giận dỗi liền bỏ về nhà, con nói xem tại sao con lại to gan như vậy chứ!"
"Xem mắt?" Tống Lương Thần quay đầu nhìn Hứa Tử Ngư, nhíu lông mày nói :"Ngày mai Tiểu Ngư đi xem mắt?"
"Đây . . . . . . Đúng vậy, ha ha. . . . . ." Hứa Tử Ngư khí phách trả lời, cảm thấy mình đứng trong phòng giống như đang tiếp nhận Tam Đường Hội Thẩm —— Còn cái quạt máy trên nóc phòng phải sửa thành tấm bảng "Quang Minh Chính Đại" thì giống hơn. Cái trán ép ra một lớp mồ hôi lạnh đang muốn chảy xuống nhưng chưa kịp, Tống Lương Thần đứng dậy đem Thưa Dạ đưa cho em dâu ôm, hắn lấy tay kéo tay Hứa Tử Ngư ra ngoài.
Hắn lôi kéo giương mắt nhìn Hứa Tử Ngư ngồi ở trên ghế sô pha, mình lại ngồi ở ghế sa lon rộng rãi trên lan can, đưa bàn tay lên khẽ vuốt tóc của cô, dịu dàng trách cứ :"Một mình tức giận chạy đến nơi xa như vậy, có biết anh rất lo lắng hay không."
"Ah, Tống Lương Thần cậu đủ chưa!" Hứa Tử Ngư đưa tay muốn chụp lấy tay ở trên đầu mình, chợt nghe thấy giọng của mẹ cô quát một tiếng :"Hứa Tử Ngư con muốn tạo phản!"
"Mẹ!" Từ nhỏ Hứa Tử Ngư đã ăn nói vụng về, lại càng mờ mịt không biết lúc nãy Tống Lương Thần đã nói với người nhà những gì, giờ phút này cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.
"Dì đừng trách Tiểu Ngư, lần này đều là cháu làm sai." Tống Lương Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô nói :"Nhưng lần sau em đừng một mình một người mà đi như vậy nữa, khiến cho anh lo muốn ૮ɦếƭ."
Hứa mẹ cũng cảm thấy dáng vẻ của mình có chút hơi quá, cho nên cũng nhẹ giọng phân tích :"Vợ chồng son khó chịu thì cãi nhau một chút, nhưng có thể thông cảm thì thông cảm cho nhau đi, con nói xem đi đâu kiếm được một đứa trẻ tốt như Lương Thần đây!"
Hứa Tử Ngư cười khan sau đó gật đầu, một cái tay của cô vòng qua thắt lưng của Tống Lương Thần cô hung hăng nhéo một cái. Qủa nhiên Tống Lương Thần là một cao thủ nhịn, cơ thể không nhúc nhích, động tác trên tay cùng lời nói của hắn vẫn là dịu dàng như vậy :"Thật ra thì từ rất lâu cháu đã muốn tới chào hỏi hai bác, nhưng là vẫn chưa có cơ hội thích hợp, lần này cháu đến có chút vội vàng, lần sau nhất định cháu sẽ tới cửa chào hỏi cho thật tốt."
Giờ phút này mặt mày của Hứa mẹ cười tươi cũng sắp biến thành một đóa hoa rồi, thật sự thì cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy hài lòng. Ngày hôm qua bà còn than thở muốn đánh đòn Hứa Tử Ngư, nhưng hôm nay lại không nghĩ đến bà sẽ có một người con rể vừa đẹp trai lại thấu tình đạt lý như vậy.
"Mẹ, chúng con ra ngoài trước đi, để cho chị Ngư và anh rể nói chuyện một chút đi!" Hứa Tử Kiện đưa tay lôi kéo mẹ, Hầu Oánh Oánh lập tức phụ họa nói :"Đúng vậy đó mẹ, người ta đã hai ngày không gặp mặt, nhất định sẽ có không ít chuyện để nói."
Hứa mẹ gật đầu một cái, cười ha ha đứng dậy đặc biệt giao cô cho Tống Lương Thần, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn Hứa Tử Ngư một cái, trong mắt còn mang theo lời đe dọa :"Con liệu hồn đó" "Con dám làm con rể bay đi, coi mẹ dạy dỗ con thế nào đây".
Hứa Tử Ngư ngồi đàng hoàng lại, rốt cuộc cũng đợi được đến khi người nhà đi xa, mới nhảy dựng lên sau đó bước tới trước mặt của Tống Lương Thần, nắm quyền cắn răng mà nói :"Tống Lương Thần, rốt cuộc cậu đã nói những gì với mẹ của tôi rồi hả ?"
"Cẩn thận một chút, sao cậu lại nôn nóng như vậy chứ." Tống Lương Thần lôi kéo cô ngồi xuống, hắn cũng ngồi ở bên cạnh nói :"Cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói hy vọng có thể cùng cậu kết hôn sớm một chút thôi."
"Ai nói tôi sẽ kết hôn với cậu chứ?" Hứa Tử Ngư càng nghĩ càng giận, vốn tưởng người nhà sẽ đứng về phe mình, ai ngờ hắn mới một lát thôi, mọi người đều nói giúp cho hắn.
"Vậy cậu muốn làm sao đây? Thêm mấy bữa nữa bụng lớn lên thì giải thích như thế nào với bác trai và bác gái đây?"
"Đó là chuyện của mình." Nói đến vấn đề này Hứa Tử Ngư cũng thấy rất nhức đầu, nhưng là không thể nhận mình bại trận, đây cũng là nguyên tắc trước sau như một của cô.
"Nghe lời đi." Tống Lương Thần đưa tay ôm cô vào lòng, cằm của hắn nhẹ nhàng chống đỡ ở đỉnh đầu của cô, cho nên khi hắn nói chuyện lòng của cô cũng đều chấn động theo rồi :"Đối với mình thì cậu và con chính là thứ quan trọng nhất, có biết hay không? Tại sao có thể như vậy mà đi chứ. . . . . ."
Lồng иgự¢ của Tống Lương Thần như có một mùi hương bạc hà mát mẻ, thật lạnh rất thoải mái , cô thầm nghĩ :"Cũng không tệ, kỹ năng diễn xuất có thể nhận giải Oscar được rồi." nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên cảm thấy có chút khốn đốn, cả người cũng hoảng hốt. Cô cảm thấy toàn thân tê dại giống như khi cô còn bé đi nhổ răng nha sĩ chích thuốc tê cho cô vậy.
Thật ra thì nỗi khổ của Hứa Tử Ngư từ khi trở về nhà cũng rất lớn, cả ngày lo lắng đề phòng, một lúc thì lo lắng chuyện mang thai sẽ bị người nhà nhìn ra, một lúc lại lo lắng chuyện mình cùng anh phỏng vấn xem mắt được hắn coi trọng, một lúc thì bởi vì thời tiết quá nóng, cơ thể lại mập lên, mặc quần áo quá chật đến mức thở không nổi, tóm lại căn bản cô cũng không có một phút nào buông lỏng, mà sau khi Tống Lương Thần đến đây, tất cả vấn đề lo lắng của cô lập tức trở nên tiêu tan không còn đáng lo nữa, cho nên có hắn, cô thật sự rất yên tâm.
Tống Lương Thần đợi thật lâu cũng không thấy cô trả lời, hắn cúi đầu xem xét, thế nhưng người đang ở trong иgự¢ lại hoảng hốt bắt đầu buồn ngủ, hắn nhỏ giọng hỏi :"Mệt mỏi?"
"Ừh."
Từ sau khi Hứa Tử Ngư mang thai cô rất thèm ngủ, hai ngày nay đứa bé trong bụng cũng không được chăm sóc tốt, cũng không được ngủ đủ giấc, hiện tại buồn ngủ hận không được lập tức đi ngủ.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, Hứa Tử Ngư hiện có chút mơ màng, hắn cũng hài lòng phát hiện cô đã nặng hơn trước không ít. Đặt cô lên giường sau đó lấy chăn đắp lên chân, hắn liền nằm nghiêng ở bên người cô, lẳng lặng nhìn cô. Cô rất thích ngủ nghiêng, mỗi lần ngủ đều là đặt tay ở phía trước; Cô ngủ rất an ổn, mặt mày giãn ra hô hấp đều đều, khóe miệng còn hơi vểnh lên. Tống Lương Thần cúi đầu khẽ hôn lên trán của cô một cái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của cô.
"Ngốc quá, em và con của chúng ta, đối với anh mà nói, hai người chính là quan trọng nhất trên đời này."