Sáng sớm hôm sau tôi vay mượn cha một số tiền không nhỏ và bảo rằng tôi muốn đầu tư kinh doanh.
"Con kinh doanh cái gì?" ông hỏi.
"Con muốn mua một đàn cừu và lấy lông bọn chúng để làm ra mấy món đồ mà con biết được ở thế giới kia. Trước mắt là vậy, một mặt hàng mới có lẽ sẽ thu hút người dân."
"Con sẽ làm gì nếu một ngày họ chán sản phẩm của con."
"Sản phẩm của con không lặp lại những món đồ. Mỗi một món hàng đều sẽ là độc nhất vô nhị. Nhưng nếu họ muốn đặt thêm thì con sẽ làm cho họ, nhờ vậy con sẽ không sợ thừa sản phẩm. Họ sẽ không thể nào chán sản phẩm của con được, họ sẽ bị thu hút mạnh." tôi trình bày.
"Rồi con làm cách nào để giới thiệu cho họ khi con chỉ mới mở cửa hàng?"
"Trước tiên con mở một sạp nhỏ và dùng nhan sắc để dụ người mua..."
"Cái gì?"
"À không...ý con là con có quen biết một người bạn, anh ta rất đẹp trai, các cô gái rất thích anh ấy, con sẽ thuê anh ấy đứng bán ở sạp. Sau đó khi đã có lượng khách trung bình nhất định con sẽ mở cửa hàng."
"Đẹp trai hơn cả ta nữa à?" ông đăm chiêu.
"Không, cha vẫn đẹp hơn." tôi tính bảo "tất nhiên rồi" nhưng tôi chọn nịnh ông ấy vì tôi đang là kẻ vay mượn mà. Phải biết lựa lời mà nói khi ở trong môi trường kinh doanh, giao tiếp mạnh và biết đọc biểu hiện của đối phương để đoán ý cũng rất quan trọng.
"Giỏi lắm. Con rất khôn ngoan. Ta rất kỳ vọng ở con." ông cười với tôi rồi gọi Phalan đi cùng tôi đến đó, anh ấy sẽ là người chi trả.
Không thể đi xe ngựa hoàng cung được, chúng tôi phải thuê một chiếc xe ngựa thường để đảm bảo cho cái danh "tiểu thư Lily và công tử Phanel". Em trai tôi cũng có mặt trong lần kinh doanh này.
Đến nơi, tôi xuống xe và thấy mọi người đang có vẻ tụm lại để xem vụ lùm xùm nào đó gần trại cừu. Tôi bước đến, luồn lách qua đám người đến thẳng cái chỗ lùm xùm ấy. Là Patric đang bị ông chủ mắng vì cái cửa bị hỏng do cú đá của tôi hôm qua.
"Này ông gì đó ơi, đừng mắng anh ấy nữa anh ấy đâu phải người làm gãy cửa của ông."
"Đúng rồi đó, hôm qua tôi thấy là một cô gái làm mà."
"Này anh đã đưa tiền bồi thường cho ông chú này chưa?" tôi đến trước mặt Paric.
"Tôi đưa rồi mà ổng bảo không đủ."
"Cái gì? Nhiêu đó mà không đủ?"
"Cô bé này là ai vậy? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?" ông chú ấy quay sang tôi, ngữ điệu cộc cằn.
"Có đấy. Tôi là đứa đã làm bể cánh cửa đó. Hôm qua anh đưa ông ấy bao nhiêu?" tôi xoay sang Patric.
"Mười đồng."
"Vậy đúng rồi. Mười đồng để làm ra cái cửa đó là quá dư rồi. Ông còn muốn gì nữa?"
"Nhưng đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định giá cả của mấy món vật dụng của tôi."
"Vậy ông trả tôi mười đồng tôi đi làm hẳn hai cánh cửa đẹp hơn cánh cửa bèo bọt cũ kỹ kia của ông, tôi sẽ mang đến đây và gọi người đóng vào cho ông luôn." tôi biết ông ta chẳng cần cánh cửa đẹp, ông ta chỉ muốn có tiền nên khi nghe tôi nói vậy, ổng đã nhân nhượng.
"Thôi được rồi, tôi không chấp với một cô bé. Còn cậu, liệu hồn cậu với tôi." ông ta lườm Patric rồi bỏ đi.
"Ông đi đâu đấy? Tôi còn chưa xong với ông."
"Cô còn muốn cái gì nữa hả?" ông quay phắt lại gằn với tôi.
"Tôi có chuyện này muốn thương lượng với ông."
"Ôi, một cô bé mười ba tuổi muốn thương lượng chuyện gì với ta đây? Nếu cô muốn kẹo thì ta không có đâu nhé." ông ta chòng ghẹo tôi.
"Tôi muốn mua cái nhà này và đám cừu kia của ông. Ông thấy sao?" tôi rất dứt khoát nói.
"Thôi nào, một cô bé thì làm gì có tiền để mua nhiều đến vậy?"
"Tôi có đủ năng lực để mua cả ông luôn đấy nếu ông không tin. Và thưa ông, tôi là một cô bé có thể đá banh cửa nhà ông và tự trả tiền đền bù cho cái cửa đó và tôi đã mười bảy rồi. Giờ thì chúng ta vào chứ? Tôi chắc là ông không muốn đứng ngoài nắng để bàn về vụ giao dịch này đâu nhỉ?" tôi vừa đi vừa nói, đến cánh cửa ngôi nhà gỗ thì tôi quay lại chìa tay vào nhà ra ý mời ông ta. Ông ta cũng chẳng nói gì nữa, cái mặt cộc cằn khó ở bước vào trong nhà.
"Cả anh nữa đấy." tôi gọi luôn Patric vào.
Trong căn phòng, tôi với ông ta ngồi đối diện nhau như hai đối tác.
"Tôi trả ba trăm rưỡi đồng để mua tất cả mọi thứ ở đây." tôi mỉm cười.
"Năm trăm."
"Phalan..." tôi gọi anh ấy cho việc tính toán.
"Đây là bảng giá cả thị trường, theo như tính toán của tôi thì tất cả mọi thứ ở đây chỉ đáng giá chưa đến hai trăm rưỡi. Cô chủ của tôi đưa ông ba trăm rưỡi, vậy hời quá rồi còn gì?" anh ta đưa ra tấm giấy ghi rõ bản giá thị trường của từng món đồ có ở đây.
"Nhưng tôi bán năm trăm. Được thì lấy và kí vào đây, không được thì cút." ông ra đưa ra một tờ giấy có vẻ như là hộ khẩu của căn nhà và đất đai ở đây. Tôi cầm lấy tờ giấy, đọc một lượt từ trên xuống rồi nhận ra một thứ khiến tôi nhẹ cả người. Tôi đưa tờ giấy cho Phalan.
"Ba trăm rưỡi hoặc chúng tôi sẽ rời đi và kiện ông tội lưu hành giấy tờ giả. Ông biết đấy, cha tôi là một quan lớn và ông ấy rất thân thiết với tòa án...." ông ta định lừa tôi kí vào đó với số tiền năm trăm đồng và sau đó sẽ tiếp tục trấn lột tôi bằng cách báo với tòa rằng tôi dùng giấy tờ giả.
"Cái gì? Cô lấy bằng chứng ở đâu ra mà buộc tội tôi?" thế là tôi bảo Phalan đem một bản gốc ra đối chiếu.
"Thưa ông, chúng ta đều là thương nhân mà, phải biết ý nhau chứ?"
"..."
"Ông thử nghĩ xem, cả đời ông khi nào mới kiếm được số tiền lớn như vậy? Nhưng nếu ông không bán, tôi sẽ rất vui vẻ và rời khỏi đây cùng với giấy tờ giả của ông trên tòa. Và theo tôi được biết thì ông còn một ngôi nhà nữa ở thị trấn Barly vì vậy nếu bán nơi này cho tôi ông cũng còn nơi để về. Vậy ông chọn bắt tay với tôi và lấy số tiền này về hay ông chọn ra mắt quan tòa? " tôi nói một cách nhẹ nhàng.
"Hừ" ông ta làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài đưa ra giấy tờ thực và đồng ý bán lại cho tôi. Một lúc sau cũng xong hết các thủ tục, ông ta cầm lấy số tiền bước ra cửa cũng không quên bỏ lại câu:"ranh con". Tôi nhìn sang Patric.
"Anh ngồi xuống đó đi tôi có vài chuyện muốn hỏi. Mọi người cho phép chúng tôi có không gian riêng tư một chút nhé.", tôi nói với Phalan và em trai tôi cùng gã vệ sĩ đi theo. Đến khi trong căn phòng chỉ còn lại tôi và hắn, tôi mới bắt đầu.
"Thế nào?" tôi chờ đợi hắn nói.
"Ừm...nhanh thật đấy."
"Vậy...?"
"Ừm...tôi tên Henry" một cái tên thật bình dân.
"Tôi nghe nói anh là dân nhập cư."
"Phải."
"Trước đó anh ở đâu?"
"Tôi ở nước láng giềng, Plumpa."
"Sao anh lại đến đây?"
"Em biết đấy Plumpa vừa có một vị vua mới, ông ta ăn chơi sa đọa và áp bứt người dân với thuế nên tôi chạy sang đây kiếm sống."
"Ừa, tôi biết chuyện đó, vậy từ nay anh là người làm của tôi. Hãy dùng tên Patric khi anh ở đây. Hợp tác tốt nhé."tôi định rời đi nhưng anh ta lại hỏi:
"Sao lại phải dùng cái tên đó?"
"Vì trong kinh doanh, dùng tên giả vẫn tốt hơn. Hay còn gọi là bí danh ấy. Khi anh thất bại hay có tai tiếng quá, anh vẫn có thể dổi lại tên khác." nhìn gương mặt ấy, tôi nhớ đến Paric của tôi, đôi mắt của anh ta cũng xám như của Paric, đáng tiếc anh ta không phải Paric.
"Vậy giờ tôi nên làm gì?"
"Cạo lông đám cừu đi, đủ dài rồi đấy. À anh tính sẽ làm ở đây trong bao lâu?"
"Cho đến khi vua mới bị lật đổ."
"Anh tin rằng ông ta sẽ bị lật đổ?"
"Tôi tin như vậy."
"Vậy chúc anh may mắn. Ngày mai tôi sẽ đến đây và chúng ta bắt đầu cho việc kinh doanh."
Vậy là việc thu lượm người có linh hồn giống với Paric đã xong. Giờ chỉ còn tìm gã phù thủy kia - kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ.
___________
Sáng hôm sau tôi đến chỗ Henry cùng với đống giấy tôi đã phát thảo mấy món đồ mà tôi định làm với lông cừu. Cái nhà gỗ này chứa một số đồ làm len vì vậy tôi có thể dùng chúng để tạo ra mấy sợi len. Tôi bảo Henry ngồi kéo sợi còn tôi đi ra ngoài mua màu nhuộm về và có một ngày bận rộn.
Vài ngày sau đó, một cái sạp nhỏ được mở trước trại cừu của tôi với mấy món đồ từ 乃úp bê bằng len, gấu len đến tất vớ thổ cẩm, vòng tay lắc chân và các phụ kiện trang sức được kết hợp từ len và vài thứ khác. Tôi rất biết cách làm ra mấy món đồ dễ thương và tôi nhớ được rất nhiều thứ xinh đẹp ở làng của Paric sau đó tự làm ra những món như vậy và bày ra gian hàng.
Không chỉ có vậy, tôi còn bắt Henry mặc một bộ đồ sáng sủa, cài lên đầu hắn một cái nơ bằng len hồng và để hắn ngồi đó bán. Như tôi đoán, sạp thu hút rất nhiều cô gái, vì giá cả cũng rất bình dân, ngày đầu tiên, gian hàng của tôi bị mua sạch không còn một món, cả cái nơ hồng trên đầu Henry cũng bị mua mất. Các cô gái tranh nhau giành các món đồ mà Henry giới thiệu, hắn cũng dẻo mồm đấy và các cô gái cứ ầm ĩ lên vì hắn đến nỗi tôi phải ra ngoài xem. Họ bảo họ cũng muốn có cái giống cô kia vừa mua hay cái của cô này vừa lấy. Tôi bảo họ muốn có thì phải đặt hàng và số lượng đơn hàng của chúng tôi bắt đầu dày lên. Trong nửa tháng, tôi và Henry đã có được một lượng khác đáng kể và số tiền tôi có được còn gấp đôi cả số tiền mà tôi dùng để mua nơi này.
Cửa hàng cũng nhanh chóng được thành lập, tôi còn thuê một vài người khéo tay về để phụ việc nữa. Từ những món hàng đáng yêu tinh tế và sang trọng cho phái nữ, dần dần có thêm cả các mặt hàng dành cho nam như cài áo, vớ, mũ,....thành công vượt ngoài dự đoán của tôi.
Vua cha cũng không bắt ép về thời gian ra ngoài cung của tôi nữa. Vậy nên nhiều khi, tôi có qua đêm tại cửa hàng của mình ông cũng không la mắng, một phần cũng là vì cạnh tôi lúc nào cũng có vệ sĩ riêng. Dù tôi qua đêm ở đó cùng Henry, tôi không ngủ cùng hắn vì hắn không phải Ngài Cừu... Nhưng tôi đã ngắm hắn ngủ, ở bên cạnh hắn, tôi thấy mình được an ủi phần nào với hình dáng này.
Đôi khi làm việc cùng gã ấy, những cái ᴆụng chạm chân tay cũng khiến tôi có cảm giác như với Paric. Hắn có nụ cười hệt như Paric, giá mà hắn là Paric. Giá mà tôi có thể tiếp cận cái thân thể ấy, nhưng tôi không thể vì hắn là Henry.
Một tối thứ bảy, tôi cho đóng cửa sớm và rủ hắn đi ăn cùng tôi. Tôi đưa hắn đến một quán gà và cả hai cùng dùng bữa nhưng tôi ăn rất ít, chủ yếu là ngồi ngắm hắn. Trông rất gần gũi nhưng cũng xa lạ không kém, cứ như xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cứ như người yêu của tôi vừa tỉnh dậy và anh ấy chẳng nhớ gì về tôi.
"Này ông có biết gì không? Mới nãy tôi đã đi gặp thầy phù thủy mà ông giới thiệu và được ban điều ước ấy. Đúng như ông nói, cô ta làm được điều đó."
"Tôi bảo mà. Giờ thì tin chưa..."
Tôi ngay lập tức đứng dậy, không quên nói với Henry là ăn xong thì đợi tôi một lát, tôi có việc rồi đi thẳng đến chỗ hai gã vừa nhắc đến thầy phù thủy gì đó.
"Này ông, ông có thể cho tôi biết thầy phù thủy đó ở đâu không?"
"Ồ, cô bé đáng yêu muốn tìm thầy phù thủy à? Ở trên lầu ấy, trong một căn phòng kín có chữ thập trước cửa." thế là tôi cám ơn ông ấy rồi chạy nhanh lên lầu, tìm một căn phòng kín có chữ thập trước cửa rồi gõ.
"Ai đấy? Vào đi." giọng một cô bé vang lên.
Tôi hồi hộp bước vào và thấy một cô bé tóc đen tuyền rẽ hai mái dài. Tôi đến trước bàn của cô ấy và ngồi xuống.
"Cô có phải..."
"Ô, công chúa à? Lâu rồi không gặp." cô ấy thật nhỏ trông như tôi vậy, tôi cứ ngỡ cô ấy phải lớn tuổi lắm.
"Cô biết tôi.?"
"Cô nói gì vậy? Hồi trước tôi bắt linh hồn cô đi mà." cô ấy nói không ngượng miệng:"Vậy làm thế nào mà cô lại trở về đây rồi? Ở bên kia đang sống tốt vậy mà, có phải bà già đó đã tìm cách mang cô về đây không?"