“Em nằm im luôn.” Úc Tiện nói thêm, “Chị cứ đến làm phần còn lại đi.”
Sầm Niệm bất động thanh sắc nói: “Vậy chị để phòng ngủ lại cho em, chị qua phòng ngủ phụ.”
Úc Tiện đột nhiên đứng dậy than thở: “Biết rồi biết rồi, rõ ràng em không có chút sức chống cự nào với chị nhưng tại sao lúc chị đối mặt với em thì định lực lại tốt như vậy chứ.”
Sầm Niệm hơi dở khóc dở cười nhưng vẫn đuổi Úc Tiện ra ngoài.
Đến khi đóng cửa lại rồi cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái gọi là định lực chẳng qua là kết quả của việc cô cố gắng chống đỡ thôi, nếu Úc Tiện lại dụ dỗ thì có lẽ cô thực sự không thể kiềm chế được.
Thời gian hẹn với Chu Cầm Phương là buổi trưa, Chu Cầm Phương bên kia đã tới phòng riêng của nhà hàng từ trước, hai người chỉ cần trực tiếp đi qua là được.
Trước khi xuất phát Úc Tiện đứng trước gương soi đi soi lại, Sầm Niệm nhìn đến bất đắc dĩ: “Em đã đủ đẹp lắm rồi, không cần soi nữa đâu.”
“Được rồi.” Úc Tiện nhìn thoáng qua lần cuối rồi mới đi theo Sầm Niệm, “Chị yên tâm, em rất tự tin!”
Sầm Niệm nhìn thấy cậu mặc một chiếc áo caro màu xanh lam, để tóc trông như học sinh cấp ba đột nhiên cảm thấy lo lắng: “”Mẹ có thể nghĩ chị dụ dỗ học sinh cấp ba mất, sao em còn nhỏ như vậy.”
Úc Tiện hơi gấp gáp, cho rằng Sầm Niệm không thích mình, vội vàng giải thích: “Em không còn nhỏ, chỗ nào cũng không nhỏ!”
Sầm Niệm: “….”
Càng nói càng kì quái, cô mặc kệ Úc Tiện mà đi ra lấy xe.
Sầm Niệm vẫn lái xe như trước, tuy là lần thứ hai Úc Tiện ngồi vào ghế phụ lái nhưng vẫn tò mò nhìn xung quanh như cũ.
“Khi có lịch trình chúng ta vẫn đi chiếc xe này chứ?”
Sầm Niệm hơi giật mình: “Chỉ có hai chúng ta? Trợ lý đâu?”
Úc Tiện trả lời như lẽ đương nhiên: “Anh ấy biết lái xe mà? Vì sao chúng ta phải chen chúc cùng nhau trong một chiếc xe? Trước kia chạy lịch trình nhân viên công tác đều không đi chung với em.”
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ.
______________
Tới nhà hàng nhân viên phục vụ dẫn hai người tới phòng riêng.
Điều làm Sầm Niệm ngạc nhiên là Chu Cầm Phương đã tới trước rồi, bà không mặc vest như hồi trước mà đổi thành váy dài dịu dàng.
“Hai con tới rồi.” Đầu tiên Chu Cầm Phương nhìn về phía Sầm Niệm rồi ánh mắt dừng trên người Úc Tiện, “Cậu hẳn là Úc Tiện.”
Úc Tiện ngoan ngoãn cười nói: “Chào dì, con là Úc Tiện, bạn trai của chị ấy.”
Chu Tần Phương nhìn hai người nắm tay nhau, cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Sầm Niệm nghĩ rằng Úc Tiện sẽ lo lắng, thế mà cậu ấy rất thoải mái, không có dấu hiệu lo lắng nào cả.
“Trước khi gặp dì con còn nghĩ chị gái xinh đẹp như vậy là do di truyền từ ai.” Úc Tiện cười híp mắt, “Hôm nay gặp rồi mới biết hóa ra là di truyền từ dì, thật muốn cảm ơn dì.”
Chu Cầm Phương vốn luôn bình tĩnh nhưng nghe xong lời này của Úc Tiện cũng cười lên, “Cảm ơn lời khen của cậu, nhưng mà Niệm Niệm thực sự giống dì.”
“Dì và chị chọn món đi, con không chọn.” Úc Tiện ngoan ngoãn đưa thực đơn qua.
Chu Cầm Phương nhìn cậu rồi đưa thực đơn cho Sầm Niệm: “Con xem xem muốn ăn cái gì.”
Vốn dĩ Sầm Niệm định từ chối, sau đó liền nhớ ra, cô hiểu rõ sở thích của hai người họ nhất, cô chọn món xác thực sẽ tốt hơn.
Sau khi chọn món xong, Chu Cầm Phương nhìn hai người nói: “Lúc đầu nhìn thấy tin tức dì còn giật mình, tưởng là tin giả, không ngờ Niệm Niệm yêu đương thật rồi.”
“Con cũng theo đuổi rất lâu mới tán được chị ấy.” Úc Tiện cong môi nói.
Vừa dứt lời, ở dưới bàn mười ngón tay của cậu và Sầm Niệm đan vào nhau.
Sầm Niệm vốn định buông ra, ai mà biết Úc Tiện lại gãi gãi vào lòng bàn tay cô, làm cho vành tai của cô lập tức đỏ lên, sau đó cũng không dám giãy giụa nữa.
Chu Cầm Phương không phát hiện ra hành động nhỏ này của hai người, chỉ là cảm thấy yên tâm. Bà có thể nhìn ra được Sầm Niệm thích Úc Tiện, mà Úc Tiện cũng rất để tâm đến Sầm Niệm.
Trong lúc đợi đồ ăn bưng lên, Úc Tiện đã phát huy hết năng lực dẻo miệng của mình, dỗ dành Chu Cầm Phương đến ngẩn người.
Sầm Niệm cũng không tự chủ được cảm thán, kỹ năng giao tiếp của Úc Tiện tốt thật.
“Dì thật là giỏi, tự mình quản lý cả một cái công ty lớn như vậy, hơn nữa kinh doanh còn rất tốt.” Úc Tiện khen ngợi, “Giống như con không giỏi, cho nên trong nhà chuyện gì cũng giao cho anh con, bởi vì con thực sự không có năng lực đó.”
Chu Cầm Phương đương nhiên cũng biết tình hình trong nhà Úc Tiện như thế nào, danh tiếng của Úc Tranh nổi tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh. Tuy là hậu bối, nhưng lại là người mà ngay cả bà cũng phải khâm phục.
“Cảm thấy dì và anh con đều rất giỏi.” Úc Tiện lại nói thêm một câu.
Khóe miệng Chu Cầm Phương hơi nhếch lên, bởi vì câu nói này mà tâm tình cũng trở nên tốt hơn, bà cười nhìn Sầm Niệm: “ Làm sao con quen được với Úc Tiện vậy, cậu ấy thật sự rất là năng động.”
Sầm Niệm còn chưa trả lời, Úc Tiện ở bên cạnh đã vội vàng trả lời: “Con và chị gái chính thức gặp nhau lần đầu tiên là ở cầu thang bộ của lễ trao giải, chị gái vì bị bệnh quáng gà nên không nhìn thấy đường, còn xém tí bị ngã, đúng lúc con đỡ được.”
Nói đến đây, Úc Tiện lại nói tiếp: “Bệnh quáng gà của chị gái đã rất nghiêm trọng mà còn kén ăn nữa, cà rốt cũng không ăn.”
Giống như là đang cáo trạng, cũng làm cho Sầm Niệm ngại đỏ mặt, cô nhẹ giọng cảnh cáo: “Úc Tiện.”
Úc Tiện lập tức ngậm miệng.
Chu Cầm Phương lại sững người, bà nhớ lúc Tết cùng Sầm Niệm ăn cơm, lúc đó không ngừng gắp cà rốt vào trong chén của Sầm Niệm.
“Xin lỗi Niệm Niệm.” Chu Cầm Phương giọng điệu run rẩy nói xin lỗi, bà mới phát hiện bao nhiêu năm nay bà đã không để ý rất nhiều điều.
Sầm Niệm hơi giật mình, lập tức liền hiểu ra và cười nói: “Sớm đã là quá khứ rồi, con cũng không để bụng đâu.”
Sau khi ăn cơm xong, Sầm Niệm và Úc Tiện tạm biệt Chu Cầm Phươn
Chu Cầm Phương nhìn hai người, cuối cùng nói với Úc Tiện: “Niệm Niệm đang ở độ tuổi cần dì chăm sóc, dì không quan tâm con bé. Bây giờ con gặp được con, xem như là lời cầu xin của một người mẹ thất bại, xin giúp dì chăm sóc cho con bé thật tốt.”
Úc Tiện vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cho chị ấy thật tốt.”
Sầm Niệm nhìn Chu Cầm Phương rời đi, tâm trạng trở nên phức tạp vì lời nói lúc nãy của bà ấy
Quan hệ của hai người họ sẽ không trở nên giống như mẹ con bình thường, có thể cùng nhau đi dạo phố cùng nhau tâm sự, nhưng có thể duy trì mối quan hệ như hiện tại cũng không tệ.
***
Khách sạn không phải là một nơi quá bí mật, hình ảnh hai người cùng nhau xuất hiện vẫn bị người ta chụp được.
Nhưng lúc tấm ảnh được đăng trên mạng, gần như là chứng thực những lời đồn đoán của cộng đồng mạng.
—> Vậy tại sao hai người họ không thông báo chính thức?
—> Sợ là sẽ giáng đòn cuối cùng cho các fans?
—> Có thể là Úc Tiện quan tâm đến các fans, sợ chúng ta quá đau lòng cho nên đã lựa chọn không công bố [Đầu chó]
—> Trời ơi, tôi cảm động khóc luôn rồi, hoá ra em trai quan tâm và suy nghĩ cho chúng ta như vậy!
—> Nói không chừng Sầm Niệm vẫn chưa cho em ấy danh phận, cho nên em ấy không tiện nói ra (bushi)
—> Hahahaha một đám fans giả tạo
Lúc fans đang bàn tán trên diễn đàn, Sầm Niệm lái xe đưa Úc Tiện đến nơi khác.
Úc Tiện nhìn tuyến đường không giống đường trở về Định Hồ Loan, cũng nheo mắt phỏng đoán: “Có phải là chị muốn đưa em đi gặp người nào đó không? Để em đoán xem, có phải là người bạn ký tên lần trước không?”
Sầm Niệm mỉm cười nói: “Đoán rất đúng.”
“Chị cũng đã đưa em đi gặp người nhà của chị rồi, vậy khi nào chị mới cùng em về thành phố Tân gặp anh trai và chị dâu em.” Úc Tiện lập tức nói.
Sầm Niệm hơi sững người, sau đó thong thả nói: “Không phải là đã gặp qua rồi sao?”
“Gặp mặt chính thức!” Úc Tiện có hơi bất mãn, “Lần này là với thân phận bạn gái của em! Có phải chị lại muốn bội tình bạc nghĩa đúng không!”
Sầm Niệm nhìn ra Úc Tiện thật sự lo lắng, mới cười nói: “Được, vậy thì nghe em vậy.”
Cuối cùng Úc Tiện cũng hài lòng.
Đến quán cà phê Sơ Hạ, Sầm Niệm không dám dẫn Úc Tiện đi cửa chính. Cô đậu xe xong, liền đưa Úc Tiện vào bằng cửa bên, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng riêng ở lầu hai.
Lúc Doãn Sơ Hạ mang đồ uống vào, lúc đầu còn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Úc Tiện trong nháy mắt trái tim như vỡ oà.
“Ngốc rồi sao?” Sầm Niệm nhận khay từ trong tay Doãn Sơ Hạ, sợ rằng nếu như không cầm, đồ uống sẽ bị đổ mất.
“Cậu đưa Úc Tiện đến sao không nói với tớ một tiếng!” Doãn Sơ Hạ nhẹ giọng oán giận, “Gặp thần tượng cũng phải để cho tớ chuẩn bị chút chứ.”
Sầm Niệm nhướng mày: “Là muốn cho cậu một bất ngờ đó.”
Cô để khay trên bàn và nói với Úc Tiện: “Đây là Doãn Sơ Hạ, bạn từ nhỏ đến lớn của chị. Cô ấy là fan của em, em gọi cô ấy một tiếng chị Sơ Hạ đi.”
“Chào chị Sơ Hạ.” Úc Tiện rất biết điều, liền gọi một tiếng ngọt ngào.
Doãn Sơ Hạ ôm иgự¢ có chút không thích ứng được, “Niệm Niệm, đừng để cậu ấy gọi tớ như vậy, thực sự rất là đáng yêu đó.”
Khoé môi Sầm Niệm hơi nhếch: “Thực ra cậu ấy chỉ giả vờ ngoan ngoãn thôi, làm gì mà đáng yêu được.”
Úc Tiện lầm bầm lầu bầu ngay lập tức: “Chị thật là quá đáng!”
Tuy nói Doãn Sơ Hạ đã sớm biết hai người ở cùng nhau, nhưng gặp trực tiếp như vậy vẫn cảm thấy thần kỳ.
“Yên tâm đi, đợi đến lúc [Song Sinh] được công chiếu, tớ bao cả rạp!” Cô khí phách ngút trời nói.
Trước khi tạm biệt, Doãn Sơ Hạ vẫn kéo Sầm Niệm sang một bên thì thầm: “Niệm Niệm, chỉ cần cậu có thể nắm bắt được Úc Tiện thì cậu mãi mãi là tấm gương của tớ.”
Sầm Niệm bị vẻ mặt chân thành của cô làm cho dở khóc dở cười.
***
Sau khi trở về, Úc Tiện cũng có thời gian xem điện thoại, nhưng lúc cậu lên weibo nhìn thấy hotsearch và tin tức, xém tí nữa thì tức ૮ɦếƭ.
“Chị ơi, em muốn công khai mối quan hệ với chị!” Cậu cầm điện thoại đi tìm Sầm Niệm, sau đó liền thở phì phò nói: “Fans đều đang chê cười em!”
Sầm Niệm nhìn xuống điện thoại của cậu, cũng nhịn không được cười ra tiếng: “Sao fans của em đáng yêu thế.”
“Đáng yêu?” Úc Tiện tưởng rằng mình nghe lộn cái gì, “Rõ ràng là họ đang chê cười em đủ kiểu.”
Sầm Niệm Ϧóþ hai má phồng lên của cậu, sau đó liền nhón chân hôn nhẹ lên má cậu, “Em cũng rất đáng yêu.”
“Không đủ.” Úc Tiện lắc đầu, chỉ vào môi mình nói, “Chị là bạn gái của em, nên hôn chỗ này mới đúng.”
Sầm Niệm không làm gì, mà ngược lại cười hỏi: “Hôn rồi có lợi ích gì không?”
Úc Tiện bất mãn, trực tiếp đưa tay ra ôm cô vào lòng, cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô
Đợi đến khi thở hổn hển mới buông ra, cậu vừa thoả mãn liền cười nói: “Lợi ích chính là em.”
Hai má Sầm Niệm đỏ lên, không còn cách nào khác ngoài việc thầm mắng cậu vô lại, lập tức khẽ thở dài nói: “Nếu em muốn đăng thì đăng đi.”
“Đây là chị nói đó nha!” Úc Tiện vẻ mặt hạnh phúc và có hơi nóng lòng.
Sầm Niệm gật đầu: “Đăng đi.”
Úc Tiện lập tức lên ngay weibo.
@Úc Tiện: Chị gái là bạn gái của tôi!!! @Sầm Niệm
“Em đăng rồi! Chị mau trả lời đi!” Cậu hơi nóng lòng muốn nhìn xem những người cười nhạo cậu tự tát vào mặt như thế nào!
Sầm Niệm hết cách, cầm lấy điện thoại trả lời.
@Sầm Niệm: Bạn trai @Úc Tiện
Chỉ vài phút sau khi hai người tuyên bố công khai, liền được lên hotsearch. Rõ ràng đã biết kết quả nhưng vẫn khiến nhiều người kinh ngạc.
—> Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn phải chúc mừng Úc Tiện, dẫu sao cậu ấy cũng đã nỗ lâu như vậy rồi
—> Nhìn dấu chấm than của Úc Tiện đi, cậu ấy thật sự rất vội vàng đó
—> Chị gái lạnh lùng x Cún con trẻ tuổi, cắn thôi!!
—> Em trai à em có biết như vậy là em thua rồi không, một chút cũng không vui [Đầu chó]
—> Tôi có thể nhìn ra Úc Tiện đang lo lắng hahahahaha
—> Em trai ngốc thật, biết rồi biết rồi, Sầm Niệm là bạn gái của em
—> Dáng vẻ vội vã này, nhất định là nhìn thấy bình luận nên lo lắng rồi hahaha
Mà lúc này Úc Tiện chỉ muốn dùng một loạt dấu chấm lửng để biểu đạt, cái đám này vốn là fans giả mạo.
Sầm Niệm muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể nói: “Không phải là vấn đề của chị.”
Vì chuyện này, Úc Tiện đã buồn rầu rất lâu.
Sầm Niệm nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cậu, suy nghĩ một chút vẫn đi vào nhà bếp gọt một ít trái cây cho cậu ăn.
Còn chưa gọt xong, Úc Tiện ôm cô từ phía sau.
“Có thể công khai làm em rất vui, tuy nhiên vẫn còn một món quà muốn tặng cho chị.”
“Quà gì?” Sầm Niệm hỏi
Úc Tiện mở tay ra, là chiếc chìa khoá ngọc thạch quen thuộc, cậu bỏ vào trong tay Sầm Niệm, “Tổng cộng có ba cái, cuối cùng cũng được tặng cho chị.”
Sầm Niệm vẫn còn đang kinh ngạc, đợi hồi phục tinh thần, nhìn thấy chiếc chìa khoá ngọc thạch trong tay cũng rất tò mò, “Lúc đó em luôn muốn cho chị biết ý nghĩa, bây giờ có thể nói không?”
“Chị cũng đoán không được sao?” Úc Tiện mím môi, “Rõ ràng là rất dễ đoán mà.”
“Ngọc thạch…” Sầm Niệm nhẹ nhàng đọc, bỗng chốc vầng sáng lóe lên, “Ngọc? Úc?Đây là ý nghĩa sao?”
Úc Tiện nắm tay Sầm Niệm và hôn lên môi cô: “Trái tim của em là do chị mở ra, bây giờ em tặng em cho chị.”