Nhìn thấy tai anh hơi đỏ lên, Duyệt Tâm bật cười, nhân lúc anh không đề phòng, cô nhẹ nhàng hôn lên má anh.
Viên Nhược Hồng ngạc nhiên chạm tay lên chỗ cô vừa hôn, bật cười một cách ngốc nghếch. Hóa ra, kết thúc sự đau khổ khi yêu đơn phương là cảm giác tuyệt diệu đến như thế.
Hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh hiểu được cảm giác vừa đau khổ vừa hạnh phúc của mối tình đầu. Chỉ một hành động nho nhỏ cũng khiến anh cảm thấy nếu có người phụ nữ này, cuộc đời anh sẽ có tất cả.
Tiếng còi xe cấp cứu phá tan sự yên tĩnh của màn đêm và giấc mơ của Duyệt Tâm.
Cô ngồi dậy, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, màn đêm tối đen, chỉ có ánh sáng le lói hiện lên ở đường vành đai phía xa.
Không biết vì sao cô có linh cảm không hay. Cô vội vàng vào phòng gần phòng khách thăm Duyệt Thanh, thấy cậu đang ngủ rất ngon, cô mới thấy yên tâm.
Vĩ Vĩ dường như cũng bị đánh thức hoặc có lẽ cô vẫn chưa ngủ, thấy Duyệt Tâm bật đèn trong phòng khách bèn mang một cốc sữa đến: "Sao thế? Không ngủ được?"
Duyệt Tâm cười cầm cốc rồi nói: "Không phải cậu cũng thế sao?"
Hai người ngồi trên ghế sô pha uống từng ngụm sữa.
Vĩ Vĩ nhớ lại thời đại học, nói khẽ: "Mình luôn cảm thấy cậu và Viên Nhược Hồng sẽ đến với nhau, không biết vì sao, chỉ cảm thấy cho dù như thế nào, hai người sẽ không thể xa nhau."
Một chuyện xảy ra đã lâu như vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ ràng như thế. Duyệt Tâm không nén được thở dài: "Trước đây, mình không biết cậu cũng thích anh ấy."
Duyệt Tâm cầm tay Vĩ Vĩ, ngẩng đầu nói nhỏ: "Nếu anh ấy không xuất hiện, mình đã thật sự không nhớ đến anh ấy nữa..." Duyệt Tâm kể chuyện rồi nhìn Vĩ Vĩ, cô ấy đã ngủ rồi. Duyệt Tâm vỗ lên vai cô, Vĩ Vĩ không động đậy, cô chỉ có thể tìm cho mình một tư thế thoải mái để ngủ.
Duyệt Tâm chạm tay lên chỗ ướt trên vai mình rồi mỉm cười
Anh đã từng yêu cô, đã từng làm tổn thương cô, cô hy vọng mình chỉ nhớ tình yêu của anh
Vì nói chuyện với Vĩ Vĩ quá muộn và nằm ngủ trên ghế sô pha nên Duyệt Tâm không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức trong phòng mình, cô ngủ quên, là người đến công ty muộn nhất.
Viên Nhược Hồng ăn xong bữa sáng, từ trên nhà ăn bước xuống, gặp Duyệt Tâm bèn hỏi cô: "Tối qua em ngủ ngon không?"
Duyệt Tâm chỉ tay lên quầng thâm trên mắt mình, lắc đầu: "Bị tiếng ồn bên ngoài làm thức giấc nên em thức nói chuyện với Vĩ Vĩ."
Viên Nhược Hồng nhìn cô bằng ánh mắt rất tình cảm không giấu diếm, khẽ nói: "Anh cũng ngủ không ngon."
Hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, mặt Duyệt Tâm đỏ hồng lên, cô vội vàng bước qua anh chạy về phía thang máy: "Nói chuyện nữa thì em muộn mất."
Viên Nhược Hồng đứng đằng sau cô, cười nói: "Em cứ trốn đi xem em có thể trốn được đến lúc nào?"
Mọi người trong phòng làm việc đều đến sớm hơn cô, mọi người đang bàn luận vấn đề gì đó, thấy cô bước vào, bỗng nhiên không ai nói gì nữa.
Duyệt Tâm thấy thái độ kỳ lạ của mọi người liền hỏi: "Mọi người sao thế?"
Hàn Hiên bước đến trước bàn làm việc rồi nói: "Không, không có gì..."
Duyệt Tâm nhìn thấy cậu giấu vật gì đó ở sau lưng, đến khi bước lại gần thì không nhìn thấy gì nữa.
Cô cười hỏi cậu: "Có bí mật gì giấu tôi thế?" Buổi sáng, tâm trạng của cô rất tốt nên nụ cười cũng vô cùng ngọt ngào.
Hàn Hiên lắc đầu, hỏi mọi người: "Chúng ta có bí mật gì giấu Duyệt Tâm không?"
Tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu, không ai nói gì. Lúc Duyệt Tâm muốn nói gì đó, mọi người đã ai làm công việc của người đó.
Lúc thư ký Vu bước vào, Duyệt Tâm đang chuẩn bị nhỏ thuốc mắt, tối qua nói chuyện với Vĩ Vĩ mệt quá nên không có thời gian nghỉ ngơi, mắt cô rất đau.
Thư ký Vu tuyên bố: "Có một tin mới, sức khỏe của tổng giám đốc Hàn sắp ổn rồi, nghe nói tháng sau có thể đi làm."
Hàn Hiên mím môi, buồn bã nói: "Như vậy có nghĩa là những ngày vui vẻ của chúng ta sắp kết thúc rồi?"
Duyệt Tâm đang vùi đầu vào làm bảng biểu, nghe thấy tin này cô rất vui. Điều duy nhất khiến cô đắn đo là khi tổng giám đốc Hàn quay về, Viên Nhược Hồng sẽ đi đâu về đâu? Cô hơi cúi đầu trầm tư.
Thư ký Vu nhìn dáng vẻ của cô, nghĩ rằng cô đang bị sốc, vội vàng bước đến bên cô an ủi: "Duyệt Tâm, chúng tôi đã biết chuyện của Cố Nam trên báo..."
Duyệt Tâm ngạc nhiên, cô không hiểu vì sao thư ký Vu lại nhắc đến Cố Nam với cô.
Hàn Hiên cố gắng ra hiệu bằng mắt cho thư ký Vu nhưng thư ký Vu vẫn thao thao bất tuyệt nói: "Chuyện không lường trước được, cô nên nghĩ thoáng ra một chút...Dù sao cũng là người nhà."
Hàn Hiên không ngồi yên được nữa, kéo thư ký Vu rồi nói: "Anh làm loạn lên gì thế? Mọi người ở đây đang cố gắng giấu tin này!"
Cuối cùng Duyệt Tâm cũng nhìn thấy tờ báo giấu dưới ௱ôЛƓ Hàn Hiên, cô vẫn đang bực vì không biết rốt cuộc vật giấu sau lưng cậu là thứ gì.
Trên trang báo hiện lên các chữ như "cháy lớn", "tử thương", Duyệt Tâm vội vàng cầm lấy tờ báo, lúc đọc được một nửa, đột nhiên chân cô mềm nhũn, không đứng dậy được nữa.