Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 88

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Cô mệt và cần nghỉ ngơi, cuộc sống của cô cũng mệt mỏi
Bữa tối thịnh soạn hơn ngày thường, Vĩ Vĩ cầm đũa hỏi: "Hôm nay là ngày gì thế? Nhiều món quá."
Duyệt Thanh cười nói nhỏ với cô: "Hôm nay anh Viên cầu hôn chị em."
Chiếc đũa trong tay Vĩ Vĩ dừng lại giữa không trung, món ăn gắp lên rồi lại rơi xuống đĩa. "Mình vào nhà vệ sinh." Cô nói rồi rời khỏi bàn ăn.
Duyệt Tâm chau mày trách em trai: "Nói lung tung gì thế? Lúc đó anh Viên chỉ đùa thôi."
Viên Nhược Hồng cầm chén rượu dừng lại trên môi.
Không khí trên bàn ăn trở nên rất kỳ lạ, Duyệt Thanh không biết mình đã nói gì sai khiến cho tinh thần ba người đều không tốt, đành cúi đầu nhìn xuống cạnh bàn.
Vĩ Vĩ bước ra khỏi nhà vệ sinh, tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt không còn tái xanh nữa. Cô nâng chén chúc mừng: "Chẳng trách hôm nay là ngày vui, mừng cho hai người. Nào, mọi người cạn chén."
Duyệt Thanh ngạc nhiên nâng chén, Viên Nhược Hồng cũng đành giơ chén rượu lên. Chỉ có Duyệt Tâm, nhìn Vĩ Vĩ với thái độ lo lắng.
Vĩ Vĩ đứng dậy, nói với cô: "Mình nói thật, sao cậu bất động thế?"
Duyệt Tâm khẽ nói: "Vĩ Vĩ, xin lỗi."
Giọng cô rất nhỏ, người khác không nghe thấy nhưng Vĩ Vĩ hiểu. Cô bật cười: "Duyệt Tâm, cậu đang làm gì thế? Mau lên, nhất định hôm nay chúng ta phải cạn chén!"
Thái độ của Vĩ Vĩ lạc quan hơn Duyệt Tâm tưởng tượng, đến với Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm cảm thấy có lỗi với bạn thân của mình. Trước đây, cũng vì điều này nên trước mặt Viên Nhược Hồng cô luôn thu mình lại, nhưng anh vẫn kéo cô lên phía trước trên vũ đài của cuộc sống. Cô biết, lần này anh quyết tâm phải đến được với cô.
Nhưng dù sao Vĩ Vĩ cũng là bạn thân của Duyệt Tâm, mặc dù cô có thể đau lòng nhưng vẫn hiểu Duyệt Tâm, chúc phúc cho Duyệt Tâm, còn có điều gì quan trọng hơn thế?
Trong lòng Duyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bốn người chạm chén tạo nên một âm thanh kỳ diệu.
Lúc này, chuông điện thoại bàn vang lên, Duyệt Tâm ở gần điện thoại nhất nên đứng dậy nghe máy.
Giọng nói của cô rất dịu dàng, đang trong không khí vui vẻ nên cô hỏi với giọng rất ngọt ngào: "Xin hỏi ai đấy?"
Đầu bên kia yên lặng hồi lâu: "Anh là Cố Nam."
Duyệt Tâm nhìn mọi người, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nghiêm giọng hỏi: "Có việc gì?"
Giọng Cố Nam khàn khàn: "Rèm cửa sổ ở nhà bẩn rồi, anh muốn tháo xuống để giặt, em hướng dẫn anh xem làm thế nào?"
Duyệt Tâm nghĩ một lúc lâu mới hiểu, Cố Nam nói nhà ở đây là căn hộ mà hai người đã từng ở. Nơi đó đã từng chứa đựng những mong ước đẹp đẽ cũng như quá khứ đau buồn của cô, cô rời khỏi đó, muốn quên đi tất cả vui buồn và không bao giờ nhớ lại nữa.
Vì thế, cô nói với Cố Nam: "Xin lỗi, em không biết tháo rèm cửa!" Nói xong cô dập máy.
Cô đã từng yêu anh, hận anh, thích anh, ghét anh...Đủ rồi, cô không muốn cuộc sống của mình sau này tiếp tục liên quan đến anh nữa, không đầu không cuối, giống hệt như với Viên Nhược Hồng thời trẻ.
Cô mệt và cần nghỉ ngơi.
Cuộc sống của cô cũng mệt mỏi, cô cần phải thoát khỏi những gì không liên quan.
Duyệt Tâm nhìn Viên Nhược Hồng đang yên lặng nhìn cô.
Thấy thế, anh vội vàng xoay người gắp cá cho Duyệt Thanh, sợ cậu bị hóc xương nên cẩn thận gỡ hết xương cá.
Duyệt Tâm tiếp tục ngồi xuống ăn cơm như không hề có chuyện gì xảy ra, Viên Nhược Hồng và Vĩ Vĩ hỏi cô với giọng quan tâm: "Sao thế, không có chuyện gì chứ?"
Duyệt Tâm cười, lắc đầu nói: "Không sao, mọi người tiếp tục ăn đi."
Cô nếm một miếng cá rồi nói: "Hôm nay dưa không đủ chua."
Duyệt Thanh phụ họa: "Không ngon bằng mẹ mình muối."
Mọi người chuyển sang chủ đề làm thế nào để muối dưa ngon, bốn người vui vẻ nói chuyện rồi mới đi nghỉ.
Lúc Duyệt Tâm xuống nhà tiễn Viên Nhược Hồng, mắt cô nháy liên tục, cô ngáp một cái rồi dặn anh: "Muộn rồi, anh lái xe cẩn thận nhé!"
Viên Nhược Hồng ôm lấy vai cô không muốn về, Dụς ∀ọηg của đàn ông khiến anh muốn hôn lên môi cô, nhưng sợ hành động đường đột của mình sẽ khiến cô sợ hãi nên anh cố gắng kiềm chế.
Duyệt Tâm giục Viên Nhược Hồng một lần nữa: "Anh về sớm nghỉ ngơi, mai còn phải đi làm!"
Viên Nhược Hồng vẫn không đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc