Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 87

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Lúc còn trẻ, cô sùng bái anh, thích anh, tình nguyện bất chấp tất cả đi theo anh. Nhưng anh không cần cô nên cô đã quyết định quên anh. Không biết từ lúc nào, cô đem tất cả tình yêu của mình dành cho Cố Nam, nghĩ rằng cô sẽ có được hạnh phúc mà mình hằng mong muốn. Nhưng cô đã nhầm, tình yêu không đơn thuần chỉ có cho đi, mà cần sự gắn bó của hai trái tim.
Sau nhiều năm, cuối cùng Viên Nhược Hồng cũng học được cách trân trọng, học cách biết cho đi trong tình yêu. Còn Cố Nam, vẫn giống như một đứa trẻ, coi tình yêu là vật chiếm hữu, muốn giữ cô bên cạnh anh.
Duyệt Tâm không muốn so sánh hai người với nhau, nhưng vô tình, trong đầu cô hiện lên một sự thật không thể phủ nhận như thế.
Duyệt Thanh nhìn họ với vẻ kỳ lạ rồi hỏi Viên Nhược Hồng: "Anh Viên, anh và chị em nói gì thế?"
Viên Nhược Hồng trêu cậu: "Anh cầu hôn với chị em, cô ấy không đồng ý." Anh quang minh chính đại nhờ Duyệt Thanh nói hộ tình cảm của mình.
Trước đây, anh làm mọi việc không cần đến sự giúp đỡ của người khác. Nhưng bây giờ, anh không có được Duyệt Tâm nên không thể không từ bỏ sự hãnh diện của mình cầu cứu cậu thanh niên trẻ tuổi không thể đi lại bình thường. Trong mắt Viên Nhược Hồng, Duyệt Thanh rất yếu đuối và bé nhỏ, nhưng anh tin, đối với Duyệt Tâm, cậu ấy có sức ảnh hưởng lớn hơn anh.
Quả nhiên Duyệt Thanh rất hiểu lòng anh, cậu kéo vạt áo Duyệt Tâm, nịnh cô: "Anh Viên là một người tốt!"
Duyệt Tâm liếc nhìn em trai, bật cười: "Trên đời này nhiều người tốt cũng bỏ đi rồi. Em còn nhỏ, có nhiều chuyện em không hiểu."
Duyệt Thanh không đồng ý, tiếp tục nói: "Anh Viên không như thế, chị, chị đồng ý đi!"
Duyệt Tâm nhìn Viên Nhược Hồng rồi nhìn em trai, bỗng nhiên sắc mặt cô hồng lên như hoa anh đào.
Cô kiên nhẫn dỗ dành Duyệt Thanh: "Chân của em vẫn chưa khỏe hẳn, không được đi nhiều kẻo mệt, đến cầu treo phía trước là được."
Hiếm khi được ra ngoài đi dạo, Duyệt Thanh làm nũng chị: "Đi thêm một lát nữa, em không mệt." Nói xong, cậu vẫn tiếp tục chống gậy, làm ra vẻ mình vẫn còn rất khỏe.
Lần này đến Viên Nhược Hồng nói đỡ cho Duyệt Thanh: "Nếu cậu bé vui thì để cậu ấy chơi thêm một chút. Nếu mệt thật, anh sẽ cõng cậu ấy về!"
Một thứ gì đó ấm áp xuất hiện trong lòng Duyệt Tâm, cô dịu dàng cười, nói với Viên Nhược Hồng: "Hai ngày nay chạy đi chạy lại, anh cũng mệt rồi, đừng nuông chiều Duyệt Thanh nữa, sau này còn nhiều cơ hội."
"Nhưng sau này không biết anh có đi cùng được không?" Viên Nhược Hồng có cơ hội để gợi ý.
Duyệt Tâm cười, nói với anh: "Nếu anh muốn, không phải là không thể."
Lần này Viên Nhược Hồng hiểu ý của Duyệt Tâm, anh nhẹ nhàng cầm tay cô: "Anh muốn, đương nhiên là muốn!" Đây là một cơ hội hiếm có sao có thể bỏ qua được?
Lúc ba người bước tới gần cầu treo, Duyệt Tâm muốn dừng lại, cô vẫn nhớ những lời thề thốt giữa cô và Cố Nam ở đây.
Lúc đó, cô đã từng nói: "Cảnh lãng mạn ngắm nhìn nước chảy cần có hai người, nếu không có anh, cảnh vật dù đẹp đến mấy cũng không thể viên mãn." Cố Nam hứa với cô: "Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em!"
Nước vẫn chảy, hoa anh đào vẫn nở, nhưng cô và Cố Nam đã mỗi người một ngả.
Có lẽ, hôm nay đi qua đây, cô hiểu rằng không phải cô và Cố Nam đã chia tay mà đó là sự thay đổi của số phận.
Bên cạnh cô, Viên Nhược Hồng đang đỡ Duyệt Thanh chầm chậm bước từng bước. Cố Nam chưa bao giờ làm những việc như thế này. Cô biết, Viên Nhược Hồng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, nếu không anh không thể vì yêu cô mà yêu cả người nhà của cô như thế.
Trong lòng cô xen lẫn cảm giác tiếc nuối, mất mát, vui mừng và mãn nguyện.
Chuyện của Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng đã kết thúc trong quá khứ, qua thời gian cuối cùng lại manh nha bắt đầu lại từ đầu.
Không phải cô không cự tuyệt, mặc dù cô giống như ngọn cỏ trong mưa bão nhưng cô vẫn có lòng kiêu ngạo của mình, cô quyết định sẽ không lưu luyến quá khứ, từ chối sự theo đuổi của Viên Nhược Hồng. Không phải cô không từ bỏ được những chuyện đã qua, cũng không cố gắng níu kéo, chỉ muốn cuộc đời trôi qua một cách bình dị, tìm một người bình thường để sống nốt nửa cuộc đời còn lại.
Nhưng Viên Nhược Hồng xuất hiện đúng lúc cô bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù cô coi anh như một người xa lạ nhưng con người này khiến cho trái tim cô xao động.
Gặp gỡ, chia ly rồi hội ngộ với Viên Nhược Hồng có lẽ là một kết cục không thể tránh.
Nhìn thấy cô yên lặng trầm tư, Viên Nhược Hồng lại gần cô hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Duyệt Tâm lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Viên Nhược Hồng: "Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi, buổi tối em sẽ nấu canh cá chua cho mọi người ăn."
Viên Nhược Hồng luôn thán phục tài nghệ nấu nướng của cô, anh hoan nghênh: "Được, bây giờ chúng ta về thôi."
Trên đường về, đi qua siêu thị, Duyệt Tâm nói: "Em vào đó mua một ít gia vị nấu canh cá, mười phút là OK."
Nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Duyệt Tâm, bỗng nhiên Viên Nhược Hồng gọi to: "Đợi chút, anh đi cùng em." Sau đó, anh nhìn Duyệt Thanh ở phía sau với vẻ muốn xin lỗi, viện lý do: "Anh sợ cô ấy không thuộc đường ở đây nên đi nhầm hướng."
Duyệt Thanh hiểu, gật đầu nói: "Anh đi đi, em ở đây giúp anh trông xe."
Duyệt Tâm thấy Viên Nhược Hồng chạy lại từ phía sau, đưa giỏ đựng đồ cho anh, cười nói: "Anh giúp em xách nhé!"
Viên Nhược Hồng chưa bao giờ nghĩ hoàn cảnh này cũng có thể giúp họ gần gũi thân thiết hơn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Anh một tay xách giỏ, một tay cầm tay cô, bắt đầu đi dạo siêu thị.
Anh cẩn thận quan sát dáng vẻ của Duyệt Tâm lúc mua đồ, cảm thấy rất thú vị.
Mỗi lần mua một thứ gì đó, cô đều so sánh hồi lâu rồi mới xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, cô có dáng vẻ của một người phụ nữ làm chủ gia đình điển hình. Anh thích nhìn cô cẩn thận chọn đồ như thế, cô mím môi và rất chăm chú. Thỉnh thoảng cô nhìn anh, anh nhìn cô dịu dàng cười.
Gặp Cố Nam trong siêu thị là điều nằm ngoài sức tưởng tượng.
Anh đang đẩy xe cùng Lưu Bảo ở khu vực đồ uống.
Duyệt Tâm ngạc nhiên vài giây rồi mới nhìn rõ. Họ đang xếp một xe đầy rượu, bia, rượu trắng, rượu vang, các loại bình với nhiều màu sắc và hình dáng.
Viên Nhược Hồng cũng nhìn thấy Cố Nam, anh nắm chặt tay Duyệt Tâm: "Có phải chào hỏi không?"
Duyệt Tâm lắc đầu, kéo anh tránh đi chỗ khác.
Nhưng số trời đã định cuối cùng họ cũng phải gặp nhau.
Viên Nhược Hồng nhìn thấy một bình rượu vang, lúc giơ tay định lấy thì tay Cố Nam cũng đồng thời đưa lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như tóe lửa.
Duyệt Tâm đứng sau lưng Viên Nhược Hồng không có chỗ tránh mặt đành bước lên phía trước, Lưu Bảo đứng cạnh Cố Nam giận dữ nhìn cô.
Bốn người đứng yên ở đó, không ai muốn lui, cũng không muốn lên tiếng.
Viên Nhược Hồng cầm tay Duyệt Tâm, chi tiết nhỏ này khiến Cố Nam cảm thấy vô cùng nhức mắt, ngay lập tức anh cũng cầm tay Lưu Bảo.
Cuối cùng Duyệt Tâm không chịu đựng được tình huống khó xử này nữa, cô cố gắng nở một nụ cười nói với Cố Nam: "Lâu rồi không gặp, anh khỏe không?"
Cố Nam không ngờ Duyệt Tâm có thể thoải mái chào hỏi anh như thế, anh nhìn Viên Nhược Hồng bên cạnh cô, lạnh lùng hừ một tiếng rồi trả lời Duyệt Tâm: "Không khỏe, không khỏe chút nào."
Duyệt Tâm cúi đầu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo tay Viên Nhược Hồng rồi nói: "Chúng ta đi thôi, Duyệt Thanh đang đợi ngoài xe."
Viên Nhược Hồng nghe theo lời cô,
Nhưng Cố Nam ngăn họ lại, ngang ngược nói: "Duyệt Tâm, em...anh..."
Duyệt Tâm nhìn Lưu Bảo đứng sau lưng Cố Nam, thở dài: "Xin lỗi, em phải về nhà nấu cơm."
Cố Nam thất bại trước vẻ lạnh lùng của Duyệt Tâm, anh cúi đầu thảm hại, để mặc cho cô và Viên Nhược Hồng bỏ đi trước mặt mình.
Thật ra, ở cửa siêu thị, Cố Nam đã nhìn thấy Duyệt Tâm.
Ánh mắt của anh luôn dõi theo cô từ đầu đến cuối. Anh nhìn thấy cô cười dịu dàng với Viên Nhược Hồng, xinh đẹp như một bông hoa sen trắng, anh cũng nhìn thấy cô thân mật cầm tay Viên Nhược Hồng.
Anh thừa nhận mình đố kỵ muốn ૮ɦếƭ, anh nghĩ có lúc anh đã ૮ɦếƭ thật, nếu không anh đã không đưa Lưu Bảo đi chọn nhiều rượu như thế.
Cố Nam không muốn thừa nhận anh làm như thế là vì muốn thu hút sự chú ý của cô. Anh quanh quẩn trước mặt cô vì muốn cô nhìn thấy mình, anh không biết nên chào hỏi cô như thế nào. Vì thế, nhân lúc Viên Nhược Hồng đưa tay lấy chai rượu, anh muốn tìm cơ hội để cô nhìn thấy anh, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn mà thôi.
Anh vẫn lạc quan nghĩ Duyệt Tâm vẫn còn một chút tình yêu đối với mình, nếu không cô sẽ không thể thận trọng như thế, cũng không lạnh lùng như thế. Anh đoán, vì trong lòng cô anh vẫn còn vị trí nào đó nên cô mới có thái độ quả quyết như vậy để anh từ bỏ.
Anh cũng nghi ngờ liệu có phải cô ở bên Viên Nhược Hồng chỉ vì muốn anh đố kỵ?
Anh chỉ có thể suy đoán và nghi ngờ, đắm chìm trong cảm giác ân hận và mất mát, anh mãi mãi không còn cơ hội có thể hiểu rõ trái tim của Duyệt Tâm!
Lưu Bảo yên lặng đứng đằng sau anh, chạm vào cánh tay anh và nói: "Cố Nam, anh có cần bình rượu vừa rồi không?"
Cố Nam mới nhớ ra, ngoài Duyệt Tâm, anh còn tranh bình rượu với Viên Nhược Hồng. Anh đưa tay lấy bình rượu màu vàng trong suốt đó, quả nhiên đắt hơn anh nghĩ rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc