Anh cầm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng rồi đóng cửa lại.
Duyệt Tâm chống cự trong vòng tay rắn chắc của anh kêu lên: "Viên Nhược Hồng, anh làm gì thế?"
Thật ra anh không thể nói rõ anh muốn làm gì, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để cảm nhận được đây là sự thật.
Anh không muốn cô hét to như vậy, điều đó khiến anh cảm thấy có lỗi và xấu hổ, vì thế, anh dùng môi chặn miệng cô, dường như có lửa đốt, máu trong người anh nóng lên.
Vì thế, anh ép người cô sát vào cửa, cô hét không thành tiếng.
Duyệt Tâm lo lắng, cô làm rơi hết túi đồ ăn đang cầm trong tay, đưa tay lên tát Viên Nhược Hồng, tiếng động khiến hai người bừng tỉnh.
Viên Nhược Hồng lấy lại được tỉnh táo, anh hối lỗi nhìn Duyệt Tâm, trong ánh mắt có vô vàn điều muốn nói.
Duyệt Tâm lấy tay ôm иgự¢, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi xin lỗi." Anh nói.
Viên Nhược Hồng không biết vì sao mình lại xin lỗi cô, anh cảm thấy chỉ nói ba tiếng đó mới có thể biện minh cho hành động mất kiểm soát của mình.
Nhưng lúc nói ra rồi, anh lại hối hận. Biện minh như thế sẽ khiến cho anh không còn cảm thấy hành động vừa rồi là tự nhiên, không còn cảm thấy Duyệt Tâm không giữ khoảng cách với anh, nói lời xin lỗi cho thấy anh quá lo lắng và thận trọng.
Cuối cùng Duyệt Tâm không còn nhìn anh với ánh mắt oán giận nữa, cô thu dọn các túi đồ trên đất, bên trong là hộp cháo và đồ ăn cho anh.
Cô lần lượt giúp anh đặt lên bàn ăn, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh ốm rồi, nên ăn đồ ăn nhẹ!"
Viên Nhược Hồng không muốn ăn, anh toát mồ hôi khắp sống lưng, mệt mỏi ngồi lên ghế sô pha. Anh thấy mắt mình hoa lên: "Cô có thể giúp tôi lấy khăn không?"
Duyệt Tâm gật đầu đi tìm khăn, làm ướt bằng nước ấm rồi đưa cho anh: "Ốm thì phải đến bệnh viện chứ!" Cô nhắc anh.
Viên Nhược Hồng lắc đầu, nõi khẽ: "Chỉ bị nhiễm lạnh một chút, không thể coi là bệnh được."
Anh mệt mỏi dựa lên ghế sô pha, nhìn cô bận rộn giúp anh dọn dẹp đồ ăn trên bàn ăn, cô là một người không thích nhàn rỗi và rất giỏi chăm lo cho cuộc sống.
Trong lúc anh dường như đang bị thôi miên, Duyệt Tâm đột ngột quay đầu lại hỏi: "Lò vi sóng ở đâu? Tôi muốn hâm nóng lại cháo."
Anh vội vàng che giấu ánh mắt của mình, cúi đầu chỉ vào góc bếp.
Duyệt Tâm không nhìn thấy sự bất thường của anh, cầm bát cháo vào bếp.
"Tôi đun nước rồi, đợi lát nữa anh ăn cháo xong rồi uống thuốc, hy vọng tới chiều anh sẽ khỏe hơn."
Cô nhanh nhẹn sắp xếp mọi việc rồi cầm túi của mình định đi về.
Viên Nhược Hồng kéo cô lại, anh nói: "Đợi tôi ăn xong cô hãy đi." Giọng nói của anh có vẻ như đang cầu khẩn.
Duyệt Tâm không nhẫn tâm, cô chỉ có thể thở dài, ngồi cách xa anh và chờ đợi.
Ăn được vài miếng, Viên Nhược Hồng không muốn động đũa, để mặc cho Duyệt Tâm khuyên nhủ anh nhưng cũng không hiệu quả.
Duyệt Tâm đành lấy cho anh một cốc nước rồi dặn anh: "Nhớ phải uống thuốc."
Viên Nhược Hồng chau mày nhìn đồ ăn trên bàn: "Tôi vẫn chưa ăn xong."
Duyệt Tâm đành tiếp tục đợi.
Mặt anh đỏ lên, dáng vẻ rất mệt mỏi: "Tôi muốn ngủ một lát..."
Duyệt Tâm nhìn anh dở khóc dở cười.
Viên Nhược Hồng không muốn vào phòng ngủ, anh lấy thảm lông rồi nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt rồi nói Duyệt Tâm: "Cô đợi tôi một lát, tôi tỉnh ngủ rồi hãy đi."
Duyệt Tâm không nói gì, ngồi đó nhìn nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường nét rất đẹp của anh.
Đã bao lâu rồi, trước đây cô cũng yên lặng nhìn anh như thế?
Lúc đó, trong lòng cô vẫn còn ôm một giấc mộng đẹp. Sau khi tỉnh giấc, cô gặp Cố Nam rồi kết hôn với anh. Cô đã từng một lòng một dạ yêu Cố Nam, thậm chí chưa bao giờ nhớ đến mối tình giấu kín tận đáy lòng với Viên Nhược Hồng.
Cô luôn cảm thấy cả cuộc đời họ sẽ không thể gặp lại nhau, cho dù gặp nhau cũng không đi chung một con đường. Nhưng vận mệnh đã đùa cợt với cô, khiến cô và Viên Nhược Hồng gặp lại nhau và cuộc hôn nhân với Cố Nam đổ vỡ.
Cuối cùng Viên Nhược Hồng không nói gì nữa. Cô nghĩ anh đã ngủ nên định ra về.
Nhưng bỗng nhiên, anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh phòng rồi gọi: "Duyệt Tâm."
Duyệt Tâm đứng ở đó, người không động đậy.
Viên Nhược Hồng nói với giọng như đang mơ ngủ: "Duyệt Tâm, tôi không lợi dụng quan hệ giữa cô và Cố Nam để làm bất kỳ điều gì khiến cô buồn mà có lợi cho tôi, nếu như vậy tôi sẽ buồn hơn cô." Nói xong, anh trở mình và chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều hôm đó Duyệt Tâm không về công ty mà đi uống cà phê cùng với Thẩm Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ vui vẻ lao vào Starbucks hỏi Duyệt Tâm: "Có chuyện gì vui mà phải đến đây nói thế?"
Duyệt Tâm gọi cho Vĩ Vĩ cà phê Capuchino mà cô thích rồi nói khẽ: "Không có gì, bỗng nhiên nhớ cậu nên gọi điện thoại cho cậu."
Vĩ Vĩ bĩu môi với vẻ không tin rồi nói: "Giả tạo! Cậu vẫn nghĩ là mình không nhận ra điều gì sao?"
Duyệt Tâm uống cà phê rồi hỏi: "Nhận ra gì?"
Vĩ Vĩ cười một cách tinh quái: "Nhận ra trong lòng cậu đang có một người! Là ai? Mau nói thật đi..."
Duyệt Tâm không nói gì để mặc cô trêu, một lát sau, Vĩ Vĩ hoảng hốt hỏi: "Đồng nghiệp ở công ty? Là anh chàng họ Hàn đó sao?" Bình thường ở nhà, Vĩ Vĩ thấy Duyệt Tâm nói chuyện trên MSN với cậu ta, hơn nữa cô cũng biết, sau khi đi làm về cậu ta thường gọi điện cho Duyệt Tâm.
Cuối cùng Duyệt Tâm bật cười, xua tay: "Cậu đừng nghĩ lung tung!"