Chiếc túi trong tay Duyệt Tâm rơi xuống đất, rau từ bên trong rơi ra, cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Đi, về nhà." Cố Nam lôi Duyệt Tâm ra ngoài.
"Đứng lại!" Viên Nhược Hồng đứng chặn trước mặt anh, "Anh không thể đối xử với Duyệt Tâm như thế."
"Duyệt Tâm?" Mắt Cố Nam đỏ vằn lên nhìn Viên Nhược Hồng, đay nghiến: "Anh được phép gọi cô ấy là Duyệt Tâm sao? Anh là gì?"
Thấy Cố Nam đối xử với Duyệt Tâm như thế, Duyệt Thanh lo lắng muốn đứng dậy bảo vệ chị: "Anh buông chị em ra." Cậu không đứng vững được, ngã xuống đất, cánh tay chảy máu.
Duyệt Tâm không thể nhìn thấy Duyệt Thanh chịu ấm ức như thế, cô nhìn Viên Nhược Hồng như cầu xin: "Giúp tôi chăm sóc Duyệt Thanh." Sau đó, cô gạt tay Cố Nam, không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô kéo anh đi: "Cố Nam, chúng ta đi."
Trên đường, Cố Nam kéo vạt áo Duyệt Tâm không chịu buông tay, về đến nhà, anh đẩy Duyệt Tâm vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
Duyệt Tâm lo lắng không yên: "Cố Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cố Nam dường như đang phát điên, anh ૮ởเ φµầɳ áo Duyệt Tâm: "Làm gì? Làm em!"
Anh hoàn toàn mất đi lý trí, giống như bị thứ gì đó che mờ hai mắt: "Chẳng trách không ngủ ở nhà, hóa ra là đi gặp người đàn ông khác!"
Lời anh nói càng lúc càng khó nghe, Duyệt Tâm ngạc nhiên đến thẫn thờ, cô không ngờ có một ngày Cố Nam có thể nhục mạ và giày vò cô như thế.
Cô nằm trên giường bất động, không suy nghĩ được điều gì, để mặc cho Cố Nam thỏa mãn Dụς ∀ọηg cầm thú của mình.
Đau đớn đến mức độ nào đó, cô đã không còn nước mắt nữa.
Cô cắn môi, bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt sợ hãi của Duyệt Thanh.
Sau khi được giải tỏa, Cố Nam bình tĩnh lại, anh nằm trên người Duyyệt Tâm thở dốc, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duyệt Tâm, trong lòng anh cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh xoa những vết bầm tím trên người cô, thành khẩn xin lỗi: "Duyệt Tâm, anh xin lỗi."
Duyệt Tâm không thèm để tâm đến lời xin lỗi của anh, cô gạt tay anh ra: "Cố Nam, anh là đồ cầm thú!" Đây là câu chửi tục nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Cố Nam không chịu nhẫn nhịn: "Hà Duyệt Tâm, em đừng quên, kẻ cầm thú này là do em chọn."
Những lời này khiến lòng Duyệt Tâm cảm thấy đau đớn. Hồi đó, cô nghĩ Cố Nam là người có tính cách đơn giản, lương thiện, anh chăm sóc cô một cách vô điều kiện, giúp đỡ cô, anh vui vẻ, hướng ngoại, sáng sủa, là một người đàn ông tốt, có thể tin tưởng cả đời. Vì thế, lúc anh cầu hôn cô, cô đồng ý không hề do dự.
Hồi đó...
Bây giờ, Duyệt Tâm cảm thấy hối hận!
"Phải, em chọn." Duyệt Tâm cười khổ sở, "Vì thế, anh không nhận ra, bây giờ em chỉ hận em thôi sao?"
Duyệt Tâm nói cô hận mình khiến Cố Nam cảm thấy buồn hơn cả cô hận anh.
Duyệt Tâm mặc quần áo, cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi, cô tự nói với mình: "Em đã từng thích Viên Nhược Hồng, vậy thì sao? Ai nói một cô gái nghèo không thể thích quyền lực của một người giàu có? Nhưng sau đó em nhận ra, em không thích anh ấy nữa...Cho dù bây giờ gặp lại anh ấy, em cũng không bao giờ phản bội lời thề của mình. Vì sao anh luôn không bỏ qua cho anh ấy? Cố Nam, em đã từng yêu anh, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh..."
Cô nói rất khẽ, dường như chỉ để một mình cô nghe.
Cô nói đã từng yêu, không phải là đang yêu.
Cố Nam bị suy sụp hoàn toàn, anh ngã xuống đất, không biết điều gì đang chờ đợi anh.
Đau thương hơn cả ૮ɦếƭ.
Cả buổi tối, Duyệt Tâm không nói gì nữa, cô cũng không bộc lộ bất kỳ thái độ nào.
Cô thu mình ở đầu giường, mắt mở to trống rỗng, dường như không nhìn vào bất kỳ vật gì. Cô rất mệt mỏi nhưng không sao ngủ được.
Cô nhớ lại những cơn ác mộng đã qua, ác quỷ ςướק lấy đứa con của cô, xuyên dao lạnh lẽo vào trái tim cô, cô cảm thấy mình đã ૮ɦếƭ, giờ chỉ còn thân xác mà thôi.
Nhìn thấy Duyệt Tâm như vậy, trong lòng Cố Nam bị một cảm giác vô cùng sợ hãi xâm chiếm.
Anh muốn gọi cô để cô nhìn anh, nhưng cho dù anh nói như thế nào cũng không có tác dụng.
Cố Nam không biết phải làm gì, anh chỉ có thể tự thôi miên mình: "Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ ngày mai Duyệt Tâm sẽ ổn."
Duyệt Tâm không sao, sáng sớm Cố Nam đã thấy Duyệt Tâm ngồi trước máy tính, anh lại gần muốn biết Duyệt Tâm đang đọc gì.
Trải qua nhiều cuộc cãi vả, Cố Nam không lạ với chuyện ly hôn. Nhưng khi anh thấy dòng chữ "Đơn xin ly hôn", anh đứng bất động, dường như có một thứ gì đó lạnh lẽo chạy khắp cơ thể khiến anh lạnh cả xương.
"Không được!" Anh ςướק chuột, tắt tất cả các trang web.
Duyệt Tâm đau đớn nhìn anh: "Cố Nam, anh lý trí hơn một chút được không? Dù sao tàn cục cũng cần được thu dọn."
Nếu đây là cách duy nhất để Duyệt Tâm thu dọn tàn cục thì anh tình nguyện ở trong tình trạng như thế này suốt cuộc đời. Anh không muốn ly hôn, anh không muốn. Anh đã không giữ bình tĩnh được nữa, không biết làm thế nào để đối mặt với quyết định của Duyệt Tâm.
Cố Nam xách cặp bước ra ngoài: "Duyệt Tâm, bây giờ chúng ta không nói chuyện này nữa, được không? Anh sắp muộn giờ làm rồi."
Duyệt Tâm nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, dù đi bộ đến công ty cũng không muộn. Nhưng Cố Nam đã không còn tìm được lý do nào khác để từ chối.
Buối sáng sáu giờ, anh bước ra ngoài đường, vắng vẻ, lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy bất lực và hoảng loạn