Viên Nhược Hồng đến bệnh viện, tìm được Duyệt Tâm, cô đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, bên cạnh còn có một cậu bé nét mặt thanh tú, không ngừng hỏi: "Chị, chị sao thế?"
Duyệt Thanh biết Vĩ Vĩ, nhìn thấy cô từ xa liền gọi to: "Chị Vĩ Vĩ, bọn em ở đây."
Vĩ Vĩ dỗ dành Duyệt Thanh rồi hỏi: "Đã lấy số thứ tự chưa? Xếp hàng nào?"
"Hàng sau, sắp tới rồi." Duyệt Thanh không yên tâm với sức khỏe của Duyệt Tâm nên không muốn đi xếp hàng.
Ngón tay lành lạnh của Viên Nhược Hồng chạm lên trán Duyệt Tâm, hỏi cô: "Nhiễm lạnh phải không? Trán nóng quá, cô không biết sao?"
Thấy Viên Nhược Hồng nói thế, Duyệt Thanh mới hiểu vì sao chị mình lại trang điểm, hóa ra là vì muốn che giấu những vết đỏ bất thường trên mặt.
Vĩ Vĩ đẩy Duyệt Thanh đi xếp hàng ở cửa phòng khám, để Viên Nhược Hồng đưa Duyệt Tâm đi khám.
Anh dìu cô, vừa đi vừa cẩn thận hỏi: "Buổi sáng cô có ăn không? Thấy khó chịu từ lúc nào? Đã uống thuốc chưa?"
Duyệt Tâm cảm thấy mình mất dần ý thức, dường như cô nhìn thấy khuôn mặt Viên Nhược Hồng biến thành Cố Nam, nhưng giọng nói không hề thay đổi, vẫn trầm ấm và quyến rũ như thế.
Cổ họng cô khô khốc, muốn nói nhưng không cất lên được thành tiếng.
Cô mệt, từ từ nhắm mắt lại rồi dựa vào lòng anh, cô không muốn xác định rốt cuộc người ở bên cạnh mình là ai.
Hai người có gì không giống nhau? Cô chỉ cần một bờ vai vững chắc để dựa vào.
Duyệt Tâm bị cảm lạnh, sau khi tiêm, cơn sốt lui dần.
Cô ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn Viên Nhược Hồng đang ngồi bên cạnh. Hóa ra vừa rồi anh luôn ở bên cô. Cô nở một nụ cười yếu ớt với Viên Nhược Hồng rồi đợi Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh ra.
Viên Nhược Hồng yên lặng ngồi bên cô, anh cảm thấy rất bình yên. Điều anh muốn chỉ là được ở bên cạnh cô, có thể nhìn thấy cô cười, có thể nhìn thấy cô khỏe mạnh vui vẻ là anh mãn nguyện.
Tay anh khẽ chạm vào cô, muốn truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình cho cô nhưng Duyệt Tâm khẽ tránh đi.
Trong giây lát, ánh mắt cô để lộ tâm trạng phức tạp, nhưng sau đó lại trở về trong suốt và sâu thẳm như nước.
Viên Nhược Hồng hiểu sự từ chối của cô, nhưng anh cũng càng hiểu rõ tình cảm của mình hơn.
Lúc Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh bước ra khỏi phòng khám, nét mặt hai người rất phấn khích.
Duyệt Thanh nói: "Chị, bác sĩ nói chân của em tốt hơn lần trước nhiều, lần sau là có thể cử động được."
Có lẽ vì vui mừng quá nên Duyệt Tâm lao đến xe lăn của Duyệt Thanh, ôm lấy cậu bật khóc, cô không ngừng nói: "Tốt quá, tốt quá..."
Cơn sốt của cô vừa lui, Viên Nhược Hồng lo tâm trạng của cô quá kích động sẽ không tốt nên kéo cô lại rồi nói: "Chuyện vui như vậy, đừng khóc nữa."
Ra khỏi bệnh viện, Duyệt Thanh muốn đi chuyến tàu buổi chiều để về nhà.
Vĩ Vĩ nhất định không chịu: "Em vừa đến, vẫn chưa có thời gian chơi với chị, không được."
Duyệt Thanh nhìn Duyệt Tâm rồi nói: "Chị, mẹ nói, sau khi em khám xong lấy thuốc là phải về ngay, không làm phiền đến chị và anh rể."
Vĩ Vĩ gõ lên trán Duyệt Thanh: "Nói gì thế? Ai làm phiền ai? Em đến chỗ chị ở, để họ đến làm phiền em."
Duyệt Tâm nhìn em trai, càng lúc càng vui mừng: "Không sao, em ở lại hai hôm, về chị sẽ gọi cho mẹ nói hộ em."
Hôm đó Duyệt Thanh không về nhà, cậu đến nhà Vĩ Vĩ ở theo yêu cầu khẩn thiết của cô, Viên Nhược Hồng đích thân đưa cậu về.
Trên đường, Viên Nhược Hồng nói chuyện với Duyệt Thanh, anh nói đến chủ đề phần cứng, phần mềm máy tính, Duyệt Thanh nói với vẻ rất hiểu biết khiến Viên Nhược Hồng vô cùng ngạc nhiên. Hai người nói chuyện rất hợp nhau khiến Vĩ Vĩ không thể nói xen vào, cuối cùng cô quyết định ngồi ghế sau cùng Duyệt Tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Duyệt Thanh đã ngủ rồi, Duyệt Tâm bước ra khỏi nhà Vĩ Vĩ, Viên Nhược Hồng vội đi theo cô, hai người sánh vai đi cùng nhau.
Duyệt Tâm nghĩ, nếu hôm nay không có anh giúp đỡ, cô không biết sẽ hoảng hốt như thế nào, cô trịnh trọng nói lời cảm ơn anh.
Viên Nhược Hồng lắc đầu: "Duyệt Tâm, đừng khách sáo với tôi như thế, được không? Dường như cô coi tôi là người xa lạ vậy."
Duyệt Tâm không biết nên trả lời anh như thế nào, đối với cô anh đã trở thành người xa lạ từ lâu. Chỉ vì gần đây, anh dần dần trở nên thân thiết nên khiến cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
Viên Nhược Hồng đưa cho cô vài hộp thuốc hạ sốt: "Cầm lấy, buổi tối uống thêm một lần nữa, nhớ uống nhiều nước và chăm sóc tốt cho bản thân."
Còn có thể nói gì nữa? Cô chỉ có thể gật đầu.