Hai người có gì không giống nhau? Cô chỉ cần một bờ vai vững chắc để dựa vào
Duyệt Tâm nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu đi làm.
Tranh thủ lúc Duyệt Tâm đến phòng tài vụ. Hàn Hiên nói với mọi người trong phòng: "Đừng ai nhắc đến chuyện trẻ con trước mặt Duyệt Tâm khiến chị ấy đau lòng."
Mọi người đều hiểu, cố gắng tìm những chủ đề khác để trêu cho Duyệt Tâm vui.
Vì thế, ở công ty tâm trạng của Duyệt Tâm khá tốt.
Chỉ có lúc về nhà, cô không muốn đối mặt với Cố Nam.
Cố Nam cũng bắt đầu thận trọng trước mặt Duyệt Tâm giống như đang đi trên một lớp băng mỏng.
Lúc đi làm, anh gọi điện cho cô, cô không nghe hoặc nếu nghe cô cũng chỉ nói ngắn gọn vài câu, nói mình bận, nếu không có chuyện gì thì tắt máy. Ở nhà cô cũng tránh xa anh, thường đóng cửa nhốt mình trong phòng.
Thứ bảy con Cố Nám đầy tháng, tổ chức một bữa tiệc ở nhà hàng Vương Phủ.
Cố Nam nghĩ đây là một cơ hội tốt đề giảng hòa với Duyệt Tâm, trước mặt mọi người cô không thể lạnh lùng với anh nên anh nói với cô: "Thứ bảy này nhà mình tổ chức tiệc cho con trai chị gái đầy tháng tuổi, em sắp xếp thời gian đừng bận việc gì nhé."
Duyệt Tâm đang thu dọn quần áo cũ, nghe thấy Cố Nam nói thế liền dừng lại, cúi đầu chậm rãi nói: "Thứ bảy em bận, anh đi một mình đi."
Anh tự cười mình: "Hà Duyệt Tâm, em không thể giữ thể diện cho anh thì cũng giữ thể diện cho chị gái anh chứ."
Thái độ của Duyệt Tâm rất bình tĩnh: "Em không phải không giữ thể diện cho ai, em bận việc thật."
Một người cố chấp và trẻ con như Cố Nam nghĩ Duyệt Tâm cố tình làm như vậy, anh không hỏi cô rốt cuộc là cô bận chuyện gì.
Sáng thứ bảy, mẹ Cố Nam gọi điện: "Cố Nam, con mau đón bố mẹ đến chỗ chị gái con sớm."
Thấy mẹ không nhắc đến Duyệt Tâm, Cố Nam không vui nói: "Hôm nay Duyệt Tâm nói có việc bận, có lẽ không đi cùng được." Anh hy vọng mẹ sẽ đích thân nói chuyện với Duyệt Tâm để cô thay đổi quyết định.
Bà hiếm khi đồng tình với Duyệt Tâm: "Không đi thì không đi, trời lạnh, nó không nên ra khỏi cửa."
Cố Nam ngạc nhiên, sao mẹ không chịu hiểu ý của anh?
Nghe điện thoại xong, Cố Nam nhìn Duyệt Tâm, cô đang sắp xếp đồ chuẩn vị ra ngoài.
Hôm nay Duyệt Tâm trang điểm rất xinh đẹp, cô đánh phấn hồng, làm bóng mắt, và thoa một lớp son môi hồng.
Đã lâu rồi cô không trang điểm, có lẽ cô sắp đến một nơi khá quan trọng.
Lòng Cố Nam đắng chát, anh ngưỡng mộ người mà Duyệt Tâm sắp gặp.
Lúc Duyệt Tâm ra khỏi nhà, Cố Nam không nói gì.
Anh có thể đưa cô đi để cô không phải đi xe buýt, dù sao buổi sáng anh cũng không vội. Nhưng anh giận dỗi nghĩ, cô trang điểm đẹp như thế, nếu đi gặp một người đàn ông khác, vì sao anh phải giả vờ độ lượng để đưa cô đi
Đúng là Duyệt Tâm đi gặp một người đàn ông nhưng không hề như Cố Nam tưởng tượng.
Cô sắp xếp thời gian để em trai Duyệt Thanh đến Bắc Kinh chữa bệnh, cô đã gọi điện hẹn thời gian với cậu. Thật ra, Duyệt Thanh đã nên đi kiểm tra lại từ lâu, nhưng vì cô bị sảy thai nên mới lùi thời gian lại.
Bến xe có rất nhiều người, Duyệt Tâm không tìm thấy em trai, lòng nóng như lửa đốt.
Cô đi rất nhiều vòng mới thấy Duyệt Thanh đang ngồi xe lăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Duyệt Thanh cười chỉ người cảnh sát phía sau: "Họ giúp em xuống xe và cùng em đợi chị đến."
Duyệt Tâm cảm kích nhìn người lạ mặt, mắt long lanh nước.
Duyệt Thanh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Duyệt Tâm: "Chị sao chị lại khóc?" Cậu nhìn quanh rồi hỏi: "Sao anh rể không đến?"
Duyệt Tâm lau nước mắt, vừa đẩy xe cho Duyệt Thanh vừa hàm hồ nói: "Anh ấy có việc bận nên không đến được."
Duyệt Thanh ngoan ngoãn "vâng" một tiếng rồi nói: "Chị đang mang bầu, đừng đẩy cho em không mệt, em có thể tự đi được."
Một lần nữa nước mắt Duyệt Tâm lại rơi xuống, cô không kể cho bố mẹ và Duyệt Thanh nghe chuyện cô bị sảy thai vì sợ họ buồn.
Cô cố gắng để nước mắt chảy vào trong, bật cười, tiếp tục đẩy xe lăn tiến về phía trước: "Không sao, chị rất khỏe."
Ở bệnh viện cũng đông người không kém ở bến xe, ồn ào chật chội.
Bất giác Duyệt Tâm cảm thấy mắt mình tối sầm lại, từng cơn lạnh khiến cô run rẩy. Cô lo mình bị cảm nên gọi điện thoại cho Vĩ Vĩ: "Mình dẫn em trai đến bệnh viện Đệ Tam khám bệnh, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, Vĩ Vĩ, cậu đến giúp mình một lát."
Rất trùng hợp, Vĩ Vĩ đang ở bên cạnh Viên Nhược Hồng.
Viên Nhược Hồng không chịu được Tô San diễn một vở kịch với Vĩ Vĩ khiến Tô San tức giận bỏ đi.
Lúc Vĩ Vĩ nhận được điện thoại của Duyệt Tâm, hai người đang uống cà phê với nhau, Vĩ Vĩ rất lo lắng, không nói với Viên Nhược Hồng có chuyện gì xảy ra đã đi ngay.
Viên Nhược Hồng nghe thấy giọng của Duyệt Tâm, không yên tâm nên đề nghị đưa Vĩ Vĩ đi.
Trên đường, Vĩ Vĩ nói Duyệt Tâm thấy không khỏe, nhờ cô đến giúp.