Cố Nam không hiểu vì sao Duyệt Tâm phải leo lên chỗ cao như thế. Anh không hiểu vì sao cô bị ngã. Nhưng anh không thể suy nghĩ đến những điều này.
Bây giờ, điều anh lo lắng nhất là Duyệt Tâm, vợ của anh. Cô đang nằm trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, không biết sống ૮ɦếƭ như thế nào, anh vẫn nhớ lúc bác sĩ cầm tờ giấy cam đoan đồng ý làm phẫu thuật có nói: "Tình trạng này rất nguy hiểm, tâm trạng của cô ấy rất kích động, dễ bị ra nhiều máu."
Cố Nam rất sợ, anh sợ đến mức tột độ, anh không biết làm gì, chỉ hỏi đi hỏi lại: "Hà Duyệt Tâm, vì sao em lại không cẩn thận như thế? Vì sao?" Dường như chỉ có như vậy, anh mới tìm được lý do để đẩy trách nhiệm lên cô.
Thì ra, có nhiều lúc, đàn ông còn yếu đuối hơn cả phụ nữ.
Cố Nam bất lực ngồi sụp xuống bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, anh dần dần mất đi lý trí.
Chờ đợi, dường như có một thứ gì đó đang dần gặm mòn tim anh.
"Duyệt Tâm. ." Anh gọi tên cô.
Anh không thể để Duyệt Tâm của anh rời xa anh như thế này, anh không thể, anh lao vào cửa phòng phẫu thuật, khản giọng hét.
"Cố Nam, con điên rồi sao?" Có người kéo anh lại từ phía sau, đó là bố anh biết tin nên đến, trong lúc nguy cấp, chỉ có bố mẹ mới giúp được anh.
Anh hoảng loạn kể lại tình hình cho bố mẹ anh nghe, mẹ anh ôm lấy cổ anh, an ủi: "Con ngốc, không sao, đưa thai nhi ra ngoài chỉ là một phẫu thuật nhỏ, không có gì nguy hiểm. Các con còn trẻ, sau này có con cũng không sao."
"Nhưng..." Đó là một chuyện khác.
Lúc này, Cố Nam cảm thấy, điều gì mất đi sẽ mãi mãi không bao giờ lấy lại được.
"Thôi, con hãy nghĩ thoáng ra." Bố anh xoa đầu anh, "Chỉ cần con và Duyệt Tâm không sao, bố mẹ cũng không lo không được bế cháu."
Cố Nam vẫn lo lắng không yên, nhưng bố mẹ đến khiến anh cảm thấy vững tâm hơn.
Duyệt Tâm cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng, lúc tỉnh dậy mọi thứ vẫn như đang hiện lên trước mắt cô.
Cô muốn nấu món sườn chua ngọt mà Cố Nam thích ăn nhưng không tìm thấy đường. Vì thế cô bê ghế lấy túi đường trên nóc tủ, lấy được đường nhưng cô bị ngã.
Cô có sức khỏe, ngã một chút cũng không sao, nhưng cô lo cho đứa trẻ, cô ôm lấy bụng mình, nhẹ nhàng nói: "Con yêu đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Con ơi..." Duyệt Tâm đột nhiên nhớ ra mình không còn đứa con nữa. Cô muốn đi tìm nó nhưng không thể cử động, tay cô bị giữ cô định trên giường, có một thứ chất lỏng lạnh lẽo xuyên qua da đi vào cơ thể cô.
Cô cựa mình, không muốn những thứ này làm tổn thương đến con cô.
"Duyệt Tâm, em tỉnh rồi." Trước mắt cô, khuôn mặt Cố Nam hiện lên nhưng cô không thấy giống.
Gò má Cố Nam không nhô cao như thế, trên mặt Cố Nam không có nhiều râu như thế, quần áo của Cố Nam cũng không thể nhàu nhĩ như thế này. Cố Nam luôn chú trọng hình thức, anh không thể nhếch nhác như vậy.
Vì thế, Duyệt Tâm nghĩ mình đang bị ảo giác. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra.
Đúng là Cố Nam, anh đã ngồi bên cạnh giường cô suốt sáu bảy tiếng đồng hồ. Cô chưa tỉnh, anh không dám xa cô. Mặc dù bác sĩ nói cô chỉ hơi yếu nhưng anh vẫn không dám lơ là.
Cổ họng Duyệt Tâm nghẹn lại, cô không nói được lời nào. Cô chỉ dùng ánh mắt ra hiệu muốn ngồi dậy.
Cố Nam lắc đầu, giọng khàn khàn: "Bây giờ em đang truyền, truyền xong mới được cử động."
Mặt Duyệt Tâm tái nhợt không còn một giọt máu, cô mệt mỏi nằm đó, dường như không còn sức sống.
Cố Nam không biết phải làm gì, anh nói: "Duyệt Tâm, em muốn uống nước không?"
Cô lắc đầu.
"Hay là ăn một ít cháo? Anh đi mua"
Cô vẫn lắc đầu. "Vậy em muốn gì?" Cố Nam đã hết cách.
"Con..." Duyệt Tâm nói một câu rồi khóc không thành tiếng.
"Duyệt Tâm, em đừng khóc. Bác sĩ nói bây giờ khóc sẽ làm tổn thương đến mắt." Anh dỗ dành cô, hy vọng cô không quá đau lòng.
Thật ra, mất đứa trẻ, Cố Nam cũng rất đau lòng. Nhưng anh không muốn khóc trước mặt Duyệt Tâm.
Nhìn thấy Duyệt Tâm buồn bã như thế, Cố Nam cũng không biết phải nói gì, anh sợ lúc anh nói, anh sẽ khóc cùng Duyệt Tâm.