Cố Nam chỉ nghĩ đơn giản là tặng hoa trên sân khấu nên đồng ý. Nhưng vào lúc anh mang hoa lên sân khấu tặng Lưu Bảo, cô dang tay ôm anh rất chặt khiến mọi người ngồi dưới đều vỗ tay. Cố Nam nghĩ, ôm là phong cách lễ nghi của phương Tây, không có gì quá đáng, không ngờ Lưu Bảo còn hôn lên má anh.
Nếu như đây là một buổi tiếp đón liên quan đến việc chung của công ty, Duyệt Tâm không thể nói gì, cô hiểu có lúc vì công việc, đàn ông cũng không thể tránh được những tình huống như thế, nếu như người hôn anh không phải là cô gái đã tìm đến tận nhà cô, chắc chắn Duyệt Tâm sẽ nghĩ mình nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ, những gì hiện ra trước mắt khiến những giải thiết "nếu như" không thể thuyết phục được cô nữa.
Cảnh gai mắt khiến đầu óc Duyệt Tâm choáng váng, cô cảm thấy khó thở.
Hóa ra, hạnh phúc mà cô nghĩ chỉ giống như ánh trăng soi trên mặt nước, hư ảo và không có thật.
Duyệt Tâm nghiến răng, cố gắng kìm nén đau đớn trong lòng, nói với Thẩm Vĩ Vĩ: "Chúng ta đi thôi, mình thấy hơi khó chịu."
Vĩ Vĩ thấy Cố Nam từ xa, trêu Duyệt Tâm: "Nhìn người đó hơi giống ông xã của cậu."
"Cậu nhìn nhầm rồi, Cố Nam không như vậy." Duyệt Tâm từ từ đứng dậy, hai chân dường như không còn sức lực, bước từng bước ra ngoài.
"Thật sự rất giống ông xã cậu, chỉ béo hơn một chút." Vĩ Vĩ vẫn nhắc đến chủ đề đó.
Duyệt Tâm thật sự không muốn ở lại, nói to: "Ông xã của mình không thể xuất hiện ở đây."
"Sao thế? Cậu có gì sốt ruột sao?" Vĩ Vĩ đi theo Duyệt Tâm, cẩn thận khoác tay cô, "Đi chầm chậm thôi, cẩn thận không vấp vào bậc thềm."
Buổi tổi về nhà, Duyệt Tâm vứt tấm vé vào cửa câu lạc bộ đó lên bàn uống nước.
Có Nam nhìn thấy hỏi cô: "Em đến chỗ này lúc nào?"
"Chiều nay." Cô không động sắc mặt đợi Cố Nam giải thích.
Nhưng Cố Nam giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cô: "Có gì thú vị không? Anh muốn nói bên trong..."
"Đồ rất đắt." Duyệt Tâm nói, "Nhưng Vĩ Vĩ mời."
"Ừ" Cố Nam thờ ơ đáp một câu rồi ra ngoài ban công hút thuốc.
Duyệt Tâm đã đi đến câu lạc bộ đó, điều này khiến Cố Nam cảm thấy lo lắng, anh bắt đầu suy nghĩ về việc xảy ra lúc chiều.
Anh không cố ý làm như vậy với Lưu Bảo, chỉ là trong tình huống đó, anh không còn cách nào khác. Anh có nên kể chuyện anh gặp Lưu Bảo với Duyệt Tâm không? Có lẽ cô cũng không biết anh đến câu lạc bộ đó. Có lẽ cô không vào phòng nghe nhạc. Câu lạc bộ đó rộng như thế, có rất nhiều chương trình giải trí, nếu cô không nhìn thấy anh, anh nói với cô chuyện này cũng không hay.
Nhưng, vạn nhất cô nhìn thấy thì sao?
Anh nên giải thích như thế nào? Trùng hợp? Cô sẽ không tin...
Cố Nam đấu tranh hồi lâu, quyết định sẽ không kể chuyện xảy ra lúc chiều cho Duyệt Tâm.
Anh tự nói với mình, anh không làm bất cứ điều gì có lỗi với Duyệt Tâm, ngoài việc để Lưu Bảo ôm hôn anh.
Anh xoa mặt, quay lại nói với Duyệt Tâm, "Em đang mang bầu, sau này nên ít đến những nơi như vậy để tránh gặp phiền phức."
Còn có điều gì phiền phức hơn anh? Lẽ nào Cố Nam không biết anh chính là nỗi phiền muộn lớn nhất của Duyệt Tâm.
Cả buổi tối, Duyệt Tâm bận làm đồ cho em bé, khâu cái này, cắt cái kia, không còn có thời gian rảnh rỗi. Cô sợ không có việc gì làm cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Vì sao cô không trực tiếp hỏi Cố Nam?
Cô cảm thấy hai người ở cùng nhau không nên nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, hơn nữa cô cũng không thích những người hỏi rõ đến ngọn ngành. Cô biết có những chuyện nếu Cố Nam muốn nói anh sẽ tự nói, nếu anh không muốn nói, cô hỏi cũng không được.
Vì thế, cô không mở miệng hỏi Cố Nam với Lưu Bảo, cô đợi anh giải thích.
Bên ngoài Cố Nam giả vờ như đang xem ti vi nhưng thật ra anh đang nghĩ đến những hành động gần đây của mình.
Anh không nghi ngờ tình yêu của anh với vợ và với đứa trẻ chưa ra đời. Anh đã hai mấy tuổi, không còn là trẻ con, anh không thể tiếp tục sống đồ hồ nữa. Anh phải sống như một người đàn ông thật sự, gánh vác trách nhiệm của một người chồng, người cha.
Làm thế nào để trở thành một người chồng tốt? Anh nghĩ điều đầu tiên là phải chuyên tâm về tình cảm, không phải anh cũng yêu cầu Duyệt Tâm như vậy sao?
Anh đã nghĩ kỹ, ngày mai anh phải gọi điện cho Lưu Bảo, nói rõ ràng với cô ấy, họ chỉ là bạn học thời phổ thông, ngoài quan hệ này không còn điều gì khác. Trong cuốc sống của anh, những người quan trọng nhất, ngoài bố mẹ, chỉ có Duyệt Tâm.
Hôm đó, Duyệt Tâm đi ngủ sớm hơn thường lệ.
Cố Nam xem ti vi xong đã thấy Duyệt Tâm ngủ say nên nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, hôn lên môi cô rồi thì thầm bên tai: "Anh yêu em, Duyệt Tâm."
Thật ra, Duyệt Tâm vẫn tỉnh, cô thấy tủi thân trong lòng, không ngủ được nên thầm nói chuyện với đứa con trong bụng, đến khi thấy Cố Nam bước vào cô mới nhắm mắt lại.
Cô không muốn đối mặt với Cố Nam nên giả vờ đã ngủ say. Cô vẫn nghĩ anh sẽ giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, nói anh cũng có nỗi khổ riêng và cô sẽ chọn lựa cách tin tưởng vào anh. Bởi vì như vậy, ít nhất cô cũng cảm thấy anh đang cố gắng vì tình cảm của hai người. Nhưng Cố Nam không nói gì, thậm chí anh không thừa nhận trước mặt cô anh đã đến câu lạc bộ đó. Có vẻ như anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô.
Cô nghe thấy Cố Nam nói câu: "Anh yêu em" nhưng cô không muốn trả lời.
Lúc Cố Nam nằm bên cạnh cô, cô giả vờ trở mình, muốn rời xa anh hơn một chút.
Anh liền áp sát lưng cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô, khẽ nói: "Con ơi, bố cũng yêu con." Sau đó anh quay người đi rồi ngủ.
Duyệt Tâm nằm trên giường, trở mình liên tục cô nghĩ rốt cuộc cô có nên tin vào tình yêu của Cố Nam không?
Cô cảm thấy hoang mang.