Lần đó, đúng là vết thương ở chân của Viên Nhược Hồng không nhẹ, anh bị dãn dây chằng, bác sĩ đề nghị phải nhập viện ngay.
Duyệt Tâm rướn mày, lau mồ hôi trán, nhún vai nói với Viên Nhược Hồng: "Rất nghiêm trọng, may mà đến bệnh viện."
Viên Nhược Hồng cố gắng nở một nụ cười, chân thành nói với Duyệt Tâm: "Cảm ơn!" Anh nói cảm ơn cô là thật lòng.
Bố mẹ Viên Nhược Hồng ly hôn khi anh còn nhỏ, sau đó bố anh đi theo một người phụ nữ Indonesia, bỏ lại anh và mẹ. lúc anh hai mươi tuổi, mẹ và bố dượng di cư sang Mỹ. Bên cạnh anh không còn người thân, có người tận tình chăm sóc anh như thế này, anh rất cảm động.
Giúp Viên Nhược Hồng ổn định ở bệnh viện, trời đã tối, Duyệt Tâm phải về đi học nên cô mua cho Viên Nhược Hồng một hộp cơm ở nhà ăn gần bệnh viện.
Lúc sắp đi, cô không quên dặn dò Viên Nhược Hồng: "Anh đừng quên nhờ y tá bôi thuốc lên chân."
Duyệt Tâm lọt vào mắt của Viên Nhược Hồng như thế, cô chân thật, e lệ và hơi tự ti.
Sau đó Thẩm Vĩ Vĩ biết tin chân Viên Nhược Hồng bị thương phải vào viện, Hà Duyệt Tâm bị cô lôi kéo đến bệnh viện.
Đứng bên cạnh Vĩ Vĩ, Duyệt Tâm trở thành một cô gái ít nói, cô khẽ hỏi Viên Nhược Hồng: "Giám đốc Viên, anh đã khá hơn chưa?"
Viên Nhược Hồng giả bộ chau mày, nói với cô: "Hà Duyệt Tâm, cô thích vẻ bề ngoài hay sự chân thành? Cô và Vĩ Vĩ là bạn thân, cô nên gọi tên tôi giống như Vĩ Vĩ, hay gọi anh Viên cũng được."
Duyệt Tâm thấy hơi ngại khi gọi trực tiếp tên người khác như thế, cô nói khẽ: "Anh Viên."
Khi Vĩ Vĩ báo cáo sơ qua tình hình công ty trong mấy ngày qua, có một người đến thăm anh.
Đó là một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và ôm một bó hoa tươi, trên người toát lên một vẻ xinh đẹp và trẻ trung. Cô ấy nhìn thấy Viên Nhược Hồng liền lao đến, hét to một cách khoa trương: "Mới vài ngày không gặp, anh đã làm thay đổi cả bệnh viện."
Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm nhìn thấy thái độ khoa trương như thế đều cảm thấy không thoải mái, hai người không nói gì nữa.
Không biết vì sao, lúc đó Viên Nhược Hồng lại rất vui vẻ. Anh cười rồi thân mật gọi cô ấy lại giới thiệu với mọi người: "Đây là Dương Dương, giám đốc kinh doanh của một công ty."
Vĩ Vĩ tiến đến chào, Duyệt Tâm lùi lại phía sau, cô kéo áo Vĩ Vĩ, "Chúng ta cũng về thôi, không nên làm phiền anh Viên nữa để anh ấy còn nghỉ ngơi."
Thấy Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm muốn đi, Viên Nhược Hồng cũng không giữ, anh chỉ bảo Duyệt Tâm nếu cuối tuần rảnh rỗi mua giúp anh ít đồ ăn.
Viên Nhược Hồng rất yên tâm bởi sự chu đáo của Duyệt Tâm.
Sau khi bị thương, anh dần dần tin tưởng cô, để cô giúp anh làm một số việc khác.
Đương nhiên, Duyệt Tâm có thể làm tốt công việc của mình.
Viên Nhược Hồng tăng lương cho Duyệt Tâm, ngoài ra còn đưa thêm phong bao cho cô nhưng Duyệt Tâm chỉ cầm số tiền mà mình có thể nhận.
Cô dần dần thân quen với anh, có lúc cô còn trêu anh: "Có phải anh sợ tôi nói xấu sau lưng anh ngược đãi nhân viên nên mới đưa phong bao cho tôi không?"
Anh bật cười hỏi lại cô: "Lẽ nào trong công ty có người chửi tôi thế thật sao?"
Cô nhắc nhở anh: "Noel này anh nhớ mời mọi người tụ tập ăn uống một bữa, tôi nghe Vĩ Vĩ kể, gần đây mọi người đều rất vất vả."
Viên Nhược Hồng nghĩ một lát rồi hỏi cô: "Đây là ý kiến của cô sao?"
Duyệt Tâm gật đầu, Viên Nhược Hồng lại bật cười: "Vậy tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu!"
Lễ Noel năm đó là lần đầu tiên Viên Nhược Hồng mời mọi người ăn uống, đương nhiên anh mời cả nhân viên làm thêm giờ là Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm đến.
Mọi người đều vô cùng thích thú, uống hết vài két bia, lần đầu tiên anh biết tửu lượng của các anh chàng trong công ty, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra mọi người trong công ty đáng yêu đến thế. Hóa ra những bận rộn thường ngày đã khiến anh đánh mất rất nhiều thứ.
Cuối cùng, Viên Nhược Hồng uống say không còn phân biệt được phương hướng nữa mà vẫn có người muốn cạn cốc với anh.
Sau khi ăn uống, mọi người đề nghị đi hát. Viên Nhược Hồng uống nhiều rượu nên đau đầu, anh muốn Duyệt Tâm đưa về nhà. Lúc đi anh vẫn không quên dặn: "Mọi người cứ vui chơi thoải mái, mọi kinh phí công ty sẽ trả."
Mọi người hoan hô rồi hét lên: "Nhất định phải chơi thâu đêm!"
Duyệt Tâm bắt một chiếc taxi, khắp người Viên Nhược Hồng toàn mùi rượu, anh ngủ không biết gì nhưng lại làm khổ Duyệt Tâm.
Đầu anh dựa trên ghế nhưng lúc xe hơi nghiêng, anh lại dựa đầu lên người Duyệt Tâm. Duyệt Tâm khẽ đẩy anh ra, được một lát, anh lại dựa vào cô, Duyệt Tâm lại đẩy ra. Vài lần như thế, Duyệt Tâm đành đầu hàng, để anh tựa đầu.
Hai người dựa vào nhau, cách một lớp áo dầy, nhưng Duyệt Tâm vẫn cảm thấy hơi ấm trên người anh cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ khiến người ta không thể không có một cảm giác giống như đang say.
Dần dần, tim cô đập mạnh, trong lòng cô bỗng nhiên có mong muốn con đường sẽ dài thêm mãi.
Thật ra Viên Nhược Hồng không nhớ được rốt cuộc vì sao anh lại để ý đến Duyệt Tâm, những sự việc nho nhỏ tích tụ lại, dần dần hình thành nên một thói quen.
Anh quen với việc cô xuất hiện bên cạnh anh, nói với anh điều này điều kia, khuyên anh nên làm thế nào, anh cũng quen với việc nhìn thấy cô nhìn anh với ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ.
Đêm trước ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng năm đó, Duyệt Tâm hỏi ý kiến Thẩm Vĩ Vĩ xem Viên Nhược Hồng có thể thích gì?
Lúc đó, Vĩ Vĩ thấy rất lạ vì sao Duyệt Tâm hỏi như thế. Cô cảm thấy Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng không hề có chung một thế giới, cuộc sống của họ ở đẳng cấp khác nhau, mãi mãi là hai đường thẳng song song. Dù như vậy, Vĩ Vĩ vẫn cho Duyệt Tâm một lời gợi ý chân thành nhất.
"Anh Viên thích hút thuốc, làm bạn bè hay nhân viên cấp dưới, tặng một chiếc bật lửa là khá thích hợp."
Duyệt Tâm gật đầu, hỏi Vĩ Vĩ có thể đi xem cùng cô ở cửa hàng bách hóa không?
Vĩ Vĩ thấy Duyệt Tâm không do dự đem mấy trăm đồng mua chiếc bật lửa zippo làm quà tặng, vô cùng ngạc nhiên.
Đây là một khoản tiền rất lớn đối với một người có hoàn cảnh khó khăn như Duyệt Tâm, nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, cô tin Duyệt Tâm sẽ không làm như vậy.
Cũng vào lúc đó, Vĩ Vĩ nhận ra Duyệt Tâm có tình cảm với Viên Nhược Hồng, cô không thể hiện ra ngoài nhưng không thể lọt qua cuồng nhiệt như thế.
Ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm nấu những món ngon nhất, mua một chai rượu vang đắt tiền đối với cô.
Buổi tối phải đi học, cô không thể không xin nghỉ, kiên nhẫn chờ anh về nhà.
Đối với tình cảm của Duyệt Tâm, thái độ của Viên Nhược Hồng không rõ ràng, anh biết cô sẽ chuẩn bị sinh nhật cho anh. Nhưng anh quá ích kỷ, hoặc anh cho rằng sức hấp dẫn của mình quá lớn đủ để cô làm những điều này, vì thế đương nhiên anh có quyền đón nhận.
Duyệt Tâm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, chúc mừng anh bằng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh, mặc dù còn hơi ngượng nghịu nhưng rất tình cảm, cô nói: "Nhược Hồng, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Dưới ánh nến, cô mỉm cười e lệ, má hồng như quả táo chín đỏ.
Viên Nhược Hồng không kìềm chế được ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, anh muốn...
Nhưng hành động của anh rất lạ lẫm đối với Duyệt Tâm, cô sợ hãi lùi lại và hơi run rẩy, tránh né anh: "Đừng, đừng như thế..." Cô giữ cúc áo trước иgự¢ như muốn giữ lấy tình cảm trong lòng của mình.
Cuối cùng Viên Nhược Hồng lấy lại bình tĩnh, anh bối rối cười nói: "Tôi vẫn nghĩ cô...cô..." Anh không thể nói ra được suy nghĩ của mình.
Hôm đó, Duyệt Tâm muốn chúc mừng sinh nhật anh, giống như rất nhiều đôi bạn yêu nhau ở trường học, chia xẻ những giây phút ngọt ngào và lãng mạng giữa hai người nhưng Viên Nhược Hồng không tỏ vẻ vui mừng. Duyệt Tâm không hiểu rốt cuộc giữa hai người có điều gì khác lạ? Ai đã phá vỡ không khí đầm ấm đó? Cuối cùng cô tìm cớ rời khỏi nhà anh.
Đó là thời kỳ viên mãn nhất của Viên Nhược Hồng, anh tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của một cô gái.
Người anh yêu quá nhiều, người yêu anh càng không thể đếm hết. Vì thế, tình cảm của Duyệt Tâm trở nên quá nhỏ bé đối với anh.
Sự tồn tại của Dương Dương là một thách thức rất lớn đối với Duyệt Tâm.
Một cô gái xinh đẹp như thế có thể nói chuyện phiếm với Viên Nhược Hồng, thường xuyên đi ăn, đi xem phim cùng anh. Duyệt Tâm biết giữa họ không có quan hệ bạn bè bình thường, cho dù như vậy cô vẫn không từ bỏ mong ước của mình.
Cô mong đợi đến một ngày nào đó, Viên Nhược Hồng có thể cảm thấy tình yêu thầm lặng của cô.