Cố Nam thấy cô tìm kiếm khắp nơi liền hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Bí mật." Cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô muốn đan áo len cho em bé.
Thấy Duyệt Tâm cầm que đan chạy đi chạy lại. Cố Nam cũng đoán ra được điều gì đó: "Đan áo nhỏ như thế cho ai mặc?"
Duyệt Tâm cười, nói nhỏ: "Dù sao anh cũng không mặc vừa."
Anh tiến sát lại bên cô, nhìn cô đan, cảm thấy xúc động: "Duyệt Tâm, em nghĩ bây giờ con có biết chúng ta đang làm gì không?"
"Có thể. Nghe nói lúc em bé còn rất nhỏ đã có thể cảm nhận được tình yêu của bố mẹ, vì thế chúng ta phải đối xử thật tốt với con, con mới vui." Duyệt Tâm dịu dàng xoa bụng, nhìn bức tranh đứa bé hở ௱ôЛƓ treo trên tường, đột nhiên cô rất muốn biết con mình liệu có đáng yêu như vậy không. Nếu được như thế, cô nguyện đánh đổi cả thế giới này, cô sẽ không tính toán bất kỳ điều gì nữa.
Cố Nam cũng đang nghĩ điều gì khiến cho Duyệt Tâm xinh đẹp đến thế. Vì cô có bầu sao? Cô dịu dàng hơn, đầy đặn trắng trẻo, sắc mặt hồng như cánh đào. Cô chớp mắt, cúi đầu đều lộ rõ vẻ rụt rè, e thẹn, chẳng trách có nhiều người đàn ông muốn được ở bên cô như thế.
Anh ôm lấy cánh tay Duyệt Tâm, giọng khàn khàn: "Đừng làm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi."
Duyệt Tâm lùi lại, đẩy Cố Nam ra rồi nói: "Em không mệt, anh đi ngủ trước đi."
Gần đây, cô không thích gần gũi với Cố Nam, có lẽ vì cô mang bầu, lâu rồi không làm chuyện ấy nên có cảm giác lạ lẫm với anh, thậm chí còn thấy hơi e sợ.
Duyệt Tâm đan áo, đọc mấy trang sách dạy chăm sóc thai nhi rồi mới về phòng ngủ.
Cố Nam vẫn chưa ngủ, ngẩn ngơ nhìn cô thay áo chống bức xạ, dường như đang suy nghĩ gì đó. Thấy Duyệt Tâm bước vào, anh hỏi: "Cậu Hàn Hiên ấy nhìn như thế nào?"
Hóa ra anh đang nghĩ chuyện này, Duyệt Tâm hơi thất vọng, trả lơi: "Sao đột nhiên anh lại muốn hỏi về cậu ấy? Đó chỉ là một đứa trẻ mới lớn."
Lúc này, dường như Cố Nam cảm thấy yên tâm hơn, anh không nhìn chiếc áo nữa, ôm lấy Duyệt Tâm: "Ngủ thôi."
Duyệt Tâm không ngủ được.
Cô vào bếp rót cho mình một ít sữa, quay lại thấy Cố Nam đã ngủ say. Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy vầng trán rộng, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng và chiếc cằm kiên định của anh...
Chỉ nhìn ngoại hình, rõ ràng Cố Nam là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, nhưng thật ra anh không giấu được tâm sự trong lòng, hành động ngoan cố, làm việc không nghĩ đến cảm xúc của người khác, anh mới là một đứa trẻ chưa lớn.
Trẻ con, trẻ con...
Nghĩ đến trẻ con, dường như Duyệt Tâm cảm thấy có gì đó hơi động đậy trong bụng mình. Cô chạm tay lên da bụng, "Con bé nhỏ, mẹ sẽ làm tất cả mọi điều vì con."
Cô mỉm cười rồi nằm xuống giường.
Hình như Cố Nam đang nằm mơ, tay trái của anh chạm lên tay phải của Duyệt Tâm.
Hồi mới kết hôn, họ thường cầm tay nhau đi ngủ, nhưng không biết từ lúc nào, cô không còn tìm thấy tay của anh nữa. Bây giờ, bỗng nhiên anh đưa tay sang, Duyệt Tâm không biết nên phản ứng như thế nào?
Cô thận trọng xoay lưng về phía anh, nói nhỏ: "Cố Nam, ngủ thôi."