Anh giống như một con chim đà điểu gặp bão, vùi đầu mình vào cát
Một đứa trẻ có thể mang lại rất nhiều thay đổi
"Không thể nhầm, không thể nhầm..." Tiếng Thầy thuốc vừa cười vừa nói vang lên bên tai Duyệt Tâm khiến người ta không thể không dựng tóc gáy.
Duyệt Tâm giật mình tỉnh giấc mồ hôi toát ra khắp người.
Cô xoa bụng mình lúc này vẫn chưa nhô lên, không biết nên giải quyết như thế nào. Nhớ lại vài lần nôn khan trước đây, cũng không thấy kinh nguyệt, cô vẫn nghĩ mình quá bận rộn nên sinh lý bất thường mà thôi.
Duyệt Tâm không tin số phận lại trêu đùa cô như thế.
Có bầu gần hai tháng, cô nên làm thế nào với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này?
Cuộc hôn nhân của cô với Cố Nam đã khiến cô vô cùng thất vọng, hai người đang đứng bên bờ vực ly hôn. Bây giờ có con, không phải tất cả mọi kế hoạch đều bị phá vỡ sao?
Cô không muốn vậy, cô muốn rời xa cái nhà này, cô không muốn hai người tiếp tục giày vò, nghi ngờ lẫn nhau. Đối với cô nơi đây đúng là địa ngục.
Nhưng, đứa trẻ...
Rốt cuộc cô nên làm gì?
Hơn bốn giờ sáng, Duyệt Tâm ra khỏi giường, mặc quần áo ra quầy thuốc mua que thử thai, cô muốn kiểm tra xem rốt cuộc thầy thuốc có nói sai hay không.
Cô không tin, cô không tin tất cả mọi thứ.
Duyệt Tâm nhốt mình trong nhà vệ sinh, nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai.
Cuối cùng, không biết vì cô hoa mắt hay vì hai vạch đỏ trên que thử thai mờ đi, trong mắt cô chỉ lộ rõ cảm giác hoảng hốt.
"Duyệt Tâm, Duyệt Tâm...mở cửa". Cố Nam cố gắng đập cửa, anh lo lắng Duyệt Tâm nghĩ không thông nên làm điều gì đó ngốc nghếch.
Thật ra anh không ngủ, anh biết Duyệt Tâm ra khỏi nhà từ sáng sớm, sau khi về nhà cô vào phòng vệ sinh, bên trong không có tiếng động, yên lặng đến đáng sợ. Gần đây tâm trạng của cô không tốt, muốn ly hôn nhưng anh không đồng ý, liệu có phải Duyệt Tâm quá phiền muộn về những chuyện này không?
Cố Nam càng nghĩ càng sợ, anh xô mạnh, cửa phòng vệ sinh mở tung.
Duyệt Tâm đang khuỵu người ở góc phòng, dường như không còn sức sống, trong tay vẫn cầm que thử thai với hai vạch màu đỏ đã khô.
"Duyệt Tâm!" Cố Nam gọi cô nhưng cô không có phản ứng gì.
Anh luống cuống, cõng cô chạy đến bệnh viện.
Anh cố gắng chạy thật nhanh vì anh cảm thấy Duyệt Tâm càng lúc càng nhẹ, nếu anh chạy nhanh hơn Duyệt Tâm sẽ an toàn hơn.
Bị Cố Nam cõng trên lưng xóc như thế, Duyệt Tâm tỉnh lại, cảm thấy tim anh đang đập rất mạnh.
Cô khẽ động đậy, nhích lại gần người anh, áp mặt lên đôi vai rộng của anh, nói khe khẽ: "Cố Nam, em không sao..."
Nghe thấy tiếng Duyệt Tâm, thần kinh đang căng thẳng của Cố Nam dãn ra, anh bước chậm lại rồi quay đầu nhìn cô, sắc mặt cô vẫn xanh tái, dường như không còn một giọt máu.
"Còn nói là không sao? Suýt chút nữa dọa anh sợ ૮ɦếƭ mất, sau này vào nhà vệ sinh em đừng khóa cửa nữa!" Anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cố Nam ghét bệnh viện, đặc biệt là ghét người thân của mình bị bệnh.
Duyệt Tâm vào kiểm tra anh cũng muốn đi theo, y tá ngăn anh lại: "Ở đây đàn ông không được phép vào".
Anh chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, càng đợi càng suốt ruột nên gọi điện cho Vệ Đông.
Hình như Vệ Đông vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp dài rồi hỏi anh: "Sớm thế này mà không để cho người ta ngủ, cậu cố tình đấy à? Hôm nay mình còn phải đi làm".
Cố Nam nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, "Cuối tuần rồi, cậu còn đi làm ở đâu?"
"Mình và vợ đi làm thêm giờ không được sao?" Vệ Đông lý luận, "Vợ cậu có gì không vừa lòng sao? Cậu đi tìm vợ cậu mà giải quyết đi."
"Vợ mình đang ở trong bệnh viện", Cố Nam thật thà đáp, "Mình muốn hỏi cậu, cô ấy kiểm tra que thử thai, trên đó có hai vạch đỏ nghĩa là sao?"
Vệ Đông nghĩ Cố Nam trêu anh, cười hi hi nói: "Hai vạch thể hiện người đó là trung đội trưởng, hồi nhỏ cậu còn đeo thứ đồ chơi ấy nhiều hơn mình mà."
Cố Nam biết Vệ Đông đang trêu anh, anh nghiêm túc hỏi: "Cậu nói chuyện nghiêm túc được không? Hai vạch đỏ trên que thử thai!"
"Mới sáng sớm cậu lôi anh em ra để tiêu khiển phải không? Hóa ra không có người phụ nữ nào nói cho cậu biết, đó là họ đang mang thai sao? Cậu có biết mang thai là gì không? Để tôi dắt vợ tôi đến..." Vệ Đông nói với Cố Nam bằng giọng nói của người Đông Bắc.
Suýt chút nữa Cố Nam nhảy đựng lên, "Mang...mang thai?"