Giọng của Cố Nam hơi lạnh lùng, anh hỏi Lưu Bảo: "Chuyện gì thế? Bây giờ tôi không tiện nói chuyện."
Rõ ràng Lưu Bảo vừa khóc, giọng của cô nấc nghẹn: "Cố Nam, anh có thể đến chỗ tôi một lát được không? Tôi...tôi rất muốn tìm người nói chuyện."
Cố Nam cảm thấy khó xử: "Bây giờ không được, tôi còn có việc khác. Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đến thăm cô."
Lưu Bảo lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Cố Nam!"
Nói chuyện điện thoại xong, Cố Nam gõ cửa phòng Duyệt Tâm, anh bước vào ngồi xuống bên cạnh Duyệt Tâm, thành khẩn: "Chúng ta nói chuyện nhé."
Duyệt Tâm gật đầu, thất vọng nhìn anh. Nhìn dáng vẻ Cố Nam lúc này, cô cảm thấy đau lòng.
"Đó là...chuyện ly hôn..." Cố Nam vẫn ngại mở miệng mong Duyệt Tâm đừng ly hôn.
Duyệt Tâm nghĩ anh muốn nói đến các vấn đề sau khi ly hôn, cô nói: "Ngày mai có thể đi làm thủ tục, em đã lên mạng xem qua rồi, thủ tục rất đơn giản."
Cố Nam vò đầu, không dám nhìn vào mắt của Duyệt Tâm: "Anh không nói điều đó..."
"Vậy ... có lẽ là không có vấn đề gì khác, em đến nhà này với hai bàn tay trắng nên lúc đi cũng không mang theo thứ gì." Duyệt Tâm muốn nở một nụ cười miễn cưỡng với Cố Nam nhưng không sao cười nổi.
"Sao em có thể nói như vậy?" Cố Nam đứng bật người dậy, thấy Duyệt Tâm nhất mực muốn ly hôn, anh nổi giận: "Vì sao chúng ta đang sống rất tốt lại phải ly hôn? Vì sao em tự cho rằng có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này? Nếu anh nói không thì sao?"
"Anh...Không phải trước đây anh đã đồng ý rồi sao?!" Duyệt Tâm thận trọng hỏi.
"Anh đồng ý điều gì?!" Cố Nam ϲởí áօ khoác ngoài vứt ra giường, "Lúc đó anh không hiểu em đang nói gì!"
Nhìn thấy Cố Nam nổi giận một cách trẻ con như thế, Duyệt Tâm chỉ có thể thở dài: "Cố Nam, hà tất phải như thế?"
"Hà Duyệt Tâm, anh nói cho em biết, anh hối hận rồi, bây giờ anh không muốn ly hôn nữa." Cố Nam hét lớn.
"Cố Nam, anh hãy lý trí hơn một chút."
Duyệt Tâm hơi lùi lại muốn tránh xa anh nhưng Cố Nam không ngừng tiến lại gần cô. Cô lùi một bước anh lại tiến một bước. Anh nhìn cô, hy vọng cô có thể thay đổi quyết định giống anh.
"Cố Nam." Duyệt Tâm đã lùi lại sát góc tường, không thể lùi thêm được nữa, cô dựa người vào đó, nhắm mắt lại.
Cố Nam chống hai tay lên tường, cúi đầu ghé sát mặt cô nói nhỏ: "Duyệt Tâm, đừng rời xa anh!"
Duyệt Tâm lắc đầu, kiên quyết nói: "Không."
Cố Nam ôm lấy Duyệt Tâm, vùi mặt vào tóc cô, run rẩy nói: "Duyệt Tâm, hãy để chúng ta suy nghĩ kỹ hơn, được không?"
Tay Duyệt Tâm động đậy sau lưng anh rồi buông thõng xuống.
Có lẽ, cô cần đợi một thời gian nữa để Cố Nam hiểu.
8
Anh không quên cô là vợ của người khác
Duyệt Tâm vẫn đi tìm việc ở khắp nơi, cô thấy hơi lo lắng. Sắp đến lúc Duyệt Thanh đến Bắc Kinh chữa bệnh nhưng trong tay cô không có bao nhiêu tiền.
Đúng lúc cô đang bước vào ngõ cụt, có một công ty gọi điện mời cô đến phỏng vấn.
Vì thời gian quá gấp, Duyệt Tâm không kịp ăn trưa đã vội vàng đi, cũng may không tắc đường nên cô đến công ty đó kịp thời gian trước hai giờ.
Người quản lý phỏng vấn cô là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, rất nghiêm khắc, lúc nói chuyện luôn ngẩng cao đầu với vẻ kiêu ngạo.
"Cô Hà, công ty chúng tôi đang thiếu một nhân viên hành chính, cô có hứng thú không? Cô có suy nghĩ gì về công việc này?"