Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 41

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Vốn dĩ tình cảm của anh với Tô San không sâu đậm, sau này tình cảm nhạt dần, chỉ còn lại Dụς ∀ọηg, anh không bận tâm đến việc người khác cũng có suy nghĩ như anh.
Viên Nhược Hồng càng bình tĩnh, Tô San càng cảm thấy căng thẳng. Vốn dĩ cô muốn ước lượng vị trí của mình trong lòng Viên Nhược Hồng nhưng anh lại không bộc lộ bất kỳ thái độ gì.
Thấy Tô San uống đã khá nhiều, Viên Nhược Hồng hỏi cô: "Em đến Bắc Kinh ở chỗ nào, lát nữa anh đưa em về."
Tô San bật cười: "Đương nhiên là em ở cùng anh, thế nào, anh không hoan nghênh sao?"
Viên Nhược Hồng nhìn cô rồi lắc đầu: "Em ở khách sạn đi, anh sẽ trả tiền phí."
Tô San không nghe, "Anh có người phụ nữ khác rồi sao?"
Anh muốn có, nhưng người phụ nữ ấy tìm trăm phương ngàn kế để rời xa anh.
Viên Nhược Hồng hơi bực vì không thể làm gì, thở dài rồi nói với Tô San: "Đi thôi, anh đưa em về khách sạn."
Đến khách sạn, Tô San tiếp tục nũng nịu: "Tối nay anh đừng đi, ở lại với em."
Tô San uống nhiều hoặc cô mượn men rượu để giữ anh lại. Cô ôm lấy cổ anh, gắn môi mình lên môi anh rồi lấy chân giữ chặt người anh khiến anh không đi được. Cô có thể cảm thấy cơ thể anh đang căng lên, cô biết anh cũng cần cô.
Trong một đêm như thế này, Viên Nhược Hồng thật sự cần một người để giải thoát, anh hiểu Dụς ∀ọηg của mình không liên quan đến tình yêu.
Tô San là một người phụ nữ hấp dẫn, иgự¢ cô tròn đầy, có thể kích thích Dụς ∀ọηg của bất kỳ người đàn ông nào. Cô dùng môi ngậm cổ áo anh, lần lượt ૮ởเ φµầɳ áo của anh. Cô cắn khẽ lên иgự¢ anh, cô biết cách làm thế nào khiến đàn ông hứng thú.
Anh rất nhanh từ bị động chuyển sang chủ động, anh nằm ép lên người cô trên giường của khách sạn, khám phá cơ thể cô.
Lúc sắp đạt được khoái lạc, Viên Nhược Hồng cảm thấy hơi mất mát. Anh không biết cảm giác này rốt cuộc là trống rỗng hay được thỏa mãn.
Anh không chỉ muốn cảm giác hoan lạc như thế này, anh còn có một khát vọng ẩn sâu trong tận đáy lòng. Anh mệt mỏi, không phải chỉ là thể xác mà chủ yếu là ở trong lòng, có cảm giác rằng không điều gì có thể đánh thức nhiệt huyết trong anh.
Bước ra khỏi khách sạn, Viên Nhược Hồng sờ vào trong túi áo, thứ đồ bằng kim loại vẫn nằm ở đó. Anh cười, cảm thấy yên tâm.
Đó là chiếc bật lửa Duyệt Tâm tặng anh từ rất lâu rồi.
Anh đã cai thuốc lá nhiều năm nay nhưng luôn mang bên mình chiếc bật lửa này, anh cảm thấy đó là vật duy nhất nối kết anh với Duyệt Tâm, lúc rỗi rãi anh thường lấy nó ra xem.
Viên Nhược Hồng cảm thấy mình đã già rồi, sự già nua không được bộc lộ ra ngoại hình nhưng trong lòng anh trải qua rất nhiều thăng trầm.
Anh khao khát có được một người phụ nữ dịu dàng hiền thục như Duyệt Tâm.
Người ấy phải nhẹ nhàng như Duyệt Tâm, thông minh như Duyệt Tâm, dịu dàng nữ tính như Duyệt Tâm...
Anh có thể không yêu cầu người ấy về ngoại hình, dáng dấp, không yêu cầu người ấy giàu sang phú quý, thậm chí không yêu cầu trình độ học vấn, nhưng anh yêu cầu người ấy phải có một trái tim thuần khiết như nước.
Lúc Cố Nam về đến nhà, Duyệt Tâm vẫn chưa ngủ.
Cô ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt buồn bã, nét mặt u ám.
Cố Nam hơi lo lắng hỏi cô: "Duyệt Tâm, em có muốn uống nước không?"
Duyệt Tâm không nói gì, anh bối rối đứng ở cửa nhà bếp, không biết có nên đi rót nước cho cô không.
Hai người cứ yên lặng như thế, không khí vô cùng lạnh lẽo.
Vừa may, chuông điện thoại của Cố Nam vang lên phá tan không gian dường như đang đông cứng lại.
Điện thoại là của Lưu Bảo gọi đến, Cố Nam cảm thấy hơi căng thẳng, không biết có nên nghe hay không.
Duyệt Tâm nhìn thấy Cố Nam chau mày, cô chủ động về phòng để cho anh có không gian riêng. Cô biết anh có điều gì đó không tiện nói trước mặt cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc