Lưu Bảo nhận ra đây là người vợ đi công tác của Cố Nam, cảm thấy hơi hoảng hốt, cô không có việc gì quan trọng cần tìm Cố Nam, cô chỉ cảm thấy hơi cô đơn nên muốn gặp anh. Lần trước gọi điện thoại cho Cố Nam, cô biết vợ anh đi công tác tháng sau mới về, anh chỉ ở nhà một mình. Lưu Bảo không muốn nhân cơ hội này tiếp cận Cố Nam, thời đại này, phụ nữ luôn cố gắng giành được những gì mình muốn.
Duyệt Tâm hòa nhã nói với Lưu Bảo: "Tôi cũng không biết hôm nay mấy giờ Cố Nam về, cô có tiện ở lại ăn cơm rồi đợi anh ấy không?"
Lưu Bảo xua tay: "Không, tôi còn bận việc."
Cô ấy đi rồi để lại một mùi hương nước hoa Chanel nồng nặc.
Cố Nam rất ngạc nhiên và vui mừng khi Duyệt Tâm về nhà trước kế hoạch. Lúc Duyệt Tâm nhắc tới người phụ nữ đến tìm anh, anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà không hề vui mừng.
"Cô ấy tên là Lưu Bảo, không để lại số điện thoại. Em nghĩ anh có cách liên lạc với cô ấy?" Duyệt Tâm nói xong rồi bỏ về phòng. Cô thấy hơi ghen, nhưng cảm giác ghen tuông không mạnh mẽ bằng cảm giác mệt mỏi.
Cố Nam đứng ngoài cửa phòng giải thích với Duyệt Tâm: "Anh và cô ấy chỉ là bạn học cũ, không có mối quan hệ gì khác!"
Đúng là giấu đầu hở đuôi. Bằng trực giác của người phụ nữ, Duyệt Tâm biết quan hệ giữa Cố Nam và Lưu Bảo không phải đơn thuần chỉ là bạn bè. Chỉ có vấn đề là cô không đủ sức đi tìm hiểu mối quan hệ không đơn thuần đó.
Cô trốn trong phòng, không nghĩ được điều gì, chỉ mong Cố Nam để cho cô yên tĩnh một lát.
Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm cho anh cơ hội giải thích, nhưng theo quan niệm của Duyệt Tâm, cơ hội không phải do người khác mang đến mà phải tự mình tạo ra, cô không thể cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Cố Nam thấy lời giải thích của mình không có hiệu quả, bắt đầu phát điên: "Hà Duyệt Tâm, cô không được tự coi mình có lý mà phê phán người khác, xét đến cùng, chuyện giữa cô và Viên Nhược Hồng mới khiến người khác không chịu nổi! Tôi đã nhẫn nhịn lắm rồi, cô đừng được voi đòi tiên..."
Lại là Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm biết đó là tâm bệnh mà Cố Nam không bao giờ rũ bỏ được.
Cuối cùng, cô cảm thấy không thể chịu đựng được những lời chỉ trích cũng như sự ấu trĩ và cố chấp của Cố Nam thêm được nữa.
Duyệt Tâm mở cửa, nói với Cố Nam bằng một giọng lạnh lùng mà ngay cả cô cũng cảm thấy lạ lẫm: "Cố Nam, chúng ta ly hôn thôi!"