"Không có chuyện gì không được gọi điện cho anh sao?" Lưu Bảo chế nhạo anh, "Dù thế nào, chúng ta cũng từng gặp nhau, dựa vào mối giao tình đó, gọi một cuộc điện thoại không được sao?"
"Được, được." Cố Nam vội nói, "Nhưng đã quá nửa đêm rồi, ai cũng phải ngủ."
"Ngủ gì? Anh nói chuyện với tôi một lát, tôi vừa bị người ta đá." Giọng của Lưu Bảo nhỏ đi, hình như khóc rồi lại cười.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như cô bỗng nhiên kể khổ với anh, có thể thấy thật sự có chuyện nghiêm trọng. Cố Nam không còn cách nào khác, chỉ biết tiếp tục nghe cô nói.
Lưu Bảo nhắc đến những người đàn ông mà cô đã từng qua lại.
Cố Nam không biết nên nói gì để an ủi người bạn học cũ, chỉ có thể thốt lên một câu: "Trên đời này nhiều đàn ông như thế, vì sao cô chỉ gặp những kẻ cặn bã?"
Lưu Bảo yên lặng hồi lâu rồi hỏi Cố Nam: "Anh có phải là người đàn ông tốt không?"
"Đương nhiên." Cố Nam trả lời rất nhanh.
Lưu Bảo bật cười: "Tôi biết anh là người đàn ông tốt."
Hai người nhắc lại những chuyện thời còn đi học.
Lưu Bảo nói: "Cố Nam, anh có biết không? Hồi đó, rất nhiều bạn nữ trong lớp ngưỡng mộ anh."
Cố Nam thấy hơi buồn cười, hồi đó anh chỉ biết học, không biết tiếp xúc nhiều với mọi người, sao có thể được người ta ngưỡng mộ?
"Hồi đó, anh hơi kiêu, không thèm quan tâm đến những học sinh kém như chúng tôi."
Cố Nam giải thích: "Hồi đó không có thời gian, nhưng nếu tôi biết cô quan tâm đến tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ quan tâm đến cô."
Hai người nói chuyện suốt đến hơn hai giờ sáng.
Cố Nam nói: "Đại tỉ, tiểu đệ ngày mai còn phải đi làm, không phải đại tỉ cũng nên đi ngủ rồi sao?"
Lúc kết thúc câu chuyện, đột nhiên Lưu Bảo thốt lên một câu: "Cố Nam, tôi thích anh!"
Điều này khiến cho Cố Nam càng không thể ngủ được, đầu óc anh trở nên hỗn loạn.
Ở Thượng Hải, Duyệt Tâm cũng ngủ không ngon.
Nhận được tin nhắn của Cố Nam, cô thấy cảm động. Sau đó cô muốn gọi điện cho anh, nói với anh cô vẫn khỏe nhưng gọi hồi lâu, điện thoại của anh luôn trong trạng thái bận. Sáng sớm, sau khi cô làm thêm giờ hoàn thành tất cả mọi công việc, điện thoại của anh vẫn bận. Duyệt Tâm tự nói với mình: Bỏ qua, có lẽ anh ấy có việc quan trọng.
Cố Nam không nhận được hồi âm của Duyệt Tâm, cũng không chủ động nhắn tin và gọi điện cho cô. Vì vậy, khi Duyệt Tâm về Bắc Kinh trước kế hoạch dự kiến, anh cũng không biết.
Trở về từ Thượng Hải, Duyệt Tâm về nhà, điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự bừa bộn.
Phải mất hai tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong nhà cửa, xách hai túi rác ra ngoài, cô gặp Lưu Bảo trước cửa nhà.
Lưu Bảo nhìn thấy Duyệt Tâm, hỏi: "Cô cũng sống ở đây?"
Duyệt Tâm gật đầu, cô khách sáo mời Lưu Bảo vào nhà.