Cố Nam, chúng ta ly hôn thôi
Duyệt Tâm không hút thuốc, nhưng gần đây cô thường muốn mượn thuốc để được giải thoát khỏi sự giày vò.
Buổi tối, lúc Cố Nam không ở nhà, cô ngồi một mình trên ban công, hút thuốc liên tục, một điếu hai điếu...cho đến khi khói thuốc nồng nặc khiến cô ho sặc sụa và chảy nước mắt.
Những ngày này Duyệt Tâm suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến sự kiêu hãnh và ấu trĩ của Cố Nam, sự dịu dàng và trẻ con của anh...
Cô và Cố Nam luôn yêu thương nhau, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần có tình yêu để duy trì.
Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là trong thời gian chiến tranh lạnh với Cố Nam, Duyệt Tâm nhận ra Cố Nam không yêu cô như cô vẫn tưởng tượng.
Anh để ý đến quá khứ của cô, anh để ý đến những người đàn ông tiếp xúc với cô, đến bạn bè khác giới của cô. Anh muốn cô là của riêng anh, đây là Dụς ∀ọηg chiếm hữu của một người đàn ông như Cố Nam.
Nhưng cô không phải là đồ vật, cô là người, cô cũng có tình cảm, cũng cần có bạn bè.
Không phải Cố Nam cũng có rất nhiều bạn khác giới sao? Những vết son trên áo anh, hương nước hoa trên áo vest của anh...Lẽ nào cô không cảm thấy gì? Cô chỉ không muốn nhắc đến những chuyện này, thật ra cô cũng bận tâm, dù sao cô cũng là một người phụ nữ.
Duyệt Tâm lại nghĩ đến mẹ của Cố Nam, nghĩ đến quá khứ của mình, nghĩ đến Viên Nhược Hồng, nghĩ đến bố mẹ và em trai mình...
Càng nghĩ cô càng cảm thấy lòng lạnh lẽo và buồn bã, bỗng nhiên cô nhận ra mình luôn lực bất tòng tâm trước mọi vấn đề.
Có lẽ, cô nên nói chuyện với Cố Nam.
Gần đây việc ở công ty càng ngày càng ít, nhóm của cô chỉ phụ trách một dự án, phải đến Thượng Hải làm CASE mới, vốn dĩ giao cho người khác làm nhưng Duyệt Tâm không muốn ngồi nhà chờ đợi nên chủ động xin đi công tác.
Cố Nam về nhà thấy Duyệt Tâm yên lặng thu xếp quần áo, tận đáy lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo, anh hỏi: "Hà Duyệt Tâm, em muốn làm gì?"
Duyệt Tâm không ngẩng đầu lên, sợ Cố Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
"Em đi công tác, hai tuần, ở Thượng Hải. "Cô chậm rãi nói từng chữ, giống như vô thức nói với chính mình.
Cảm giác sợ hãi trong tim Cố Nam hạ xuống, "Lúc nào em đi? Anh tiễn em."
Duyệt Tâm quay lưng lại phía anh, lắc đầu: "Không cần, buổi tối em đi, công ty có xe đến đón."
Đã rất nhiều lần cô hy vọng anh đón đưa cô, anh đều không muốn. Bây giờ, cô đã không còn yêu cầu và mong muốn đó nữa.
Cứ như thế, Duyệt Tâm đi Thượng Hải.
Lần này điều Cố Nam lo lắng nhất không phải là cô đi cùng ai mà là cô có quay về không.
Từ hôm Duyệt Tâm đi, Cố Nam bắt đầu đếm ngược thời gian, từng giờ từng phút anh nôn nóng tính còn bao lâu Duyệt Tâm sẽ về.
Cuối cùng Cố Nam hiểu ra: Có một số người, khi hạnh phúc ở bên không biết quý trọng, thậm chí không nhận ra sự may mắn của mình, lúc hạnh phúc sắp mất đi mới cảm thấy mình bất hạnh và đau thương nhiều đến thế.
Anh chính là một con người đáng thương, đáng trách, đáng hận như vậy.
Duyệt Tâm không ở nhà nên không có ai nấu cơm, Cố Nam không muốn hàng ngày phải ra ngoài ăn, sau khi đi làm về, anh tới nhà bố mẹ.
Thấy nhiều lần như vậy, mẹ anh hỏi: "Vợ con đâu?"
Cố Nam nói cô đi công tác, anh không nói cho bố mẹ biết vấn đề của hai người vì không muốn họ phải lo lắng.
"Đi công tác? Rõ ràng là biết công việc của con bận như thế, nó còn đi công tác cái gì?" Mẹ anh nói hơi quá về Duyệt Tâm.
"Mẹ Duyệt Tâm cũng phải làm việc." Cố Nam giải thích.
"Công việc của nó có quan trọng bằng con không?" Bà hy vọng Duyệt Tâm luôn coi Cố Nam là trung tâm, việc của cô không nên làm ảnh hưởng tới Cố Nam.
Cố Nam không muốn tranh cãi với mẹ, nói tốt giúp Duyệt Tâm vài câu để bà yên tâm rồi mới về nhà ngủ.
Cố Nam nằm một mình trên giường, trở mình mãi mà không ngủ được.
Thấy nhớ Duyệt Tâm, anh nhắn tin cho cô, hỏi Duyệt Tâm có bận không, có mệt không.
Duyệt Tâm không trả lời anh cũng không tắt điện thoại.
Nửa đêm, chuông điện thoại vang lên, Cố Nam nghĩ đó là Duyệt Tâm, vội vàng ra khỏi giường.
Người gọi điện là Lưu Bảo: "Ồ, Cố Nam, thật hiếm có, anh không tắt điện thoại?"
Cố Nam hơi thất vọng, hờ hững hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì?"