Sắc mặt Cố Nam cũng không tốt hơn Duyệt Tâm, bởi anh nhìn thấy trong ảnh có một người mà anh lưu ý hơn – Viên Nhược Hồng.
Anh nằm mơ cũng không ngờ anh ta và Duyệt Tâm đi Trương Gia Giới với nhau.
Cố Nam không biết nhiều về Viên Nhược Hồng nhưng vì có liên quan đến Duyệt Tâm nên anh khá để ý đến người này.
Lúc họ học đại học, Viên Nhược Hồng đã là một người xuất sắc nổi tiếng trong lĩnh vực IT ở Bắc Kinh, làm được vài vụ làm ăn lớn và kiếm được rất nhiều tiền.
Nghe đồn Viên Nhược Hồng đã từng có quan hệ với Hà Duyệt Tâm, còn vì mối tình đó mà hủy bỏ hôn ước với bạn gái cũ.
Lúc đó, tin đồn này truyền khắp nơi.
Sau đó vì sao hai người chi tay, Cố Nam không rõ.
Vì định mệnh, đúng lúc đó Cố Nam gặp Duyệt Tâm.
Cô chưa bao giờ nhắc tới Viên Nhược Hồng trước mặt anh, cô không nói nên anh cũng không hỏi.
Anh lo hỏi nhiều sẽ khiến cô sinh tâm bệnh, không ngờ, người này lại trở thành tâm bệnh của anh.
Trước đây Duyệt Tâm giống như một chiếc gai đâm vào lòng Cố Nam, chạm vào là đau, nhưng anh cũng không thể nhổ ra.
Vì nếu nhổ ra, có thể anh sẽ ૮ɦếƭ.
Bỗng nhiên Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng gặp lại nhau, Cố Nam rất ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức không có một chút chuẩn bị tâm lý nào.
Anh rất sợ sự xuất hiện của con người đó, trong tình huống như thế này, Cố Nam bắt đầu nói mà không suy nghĩ.
"Chẳng trách em muốn đi Trương Gia Giới! Hóa ra em muốn đi cùng mối tình cũ và niềm vui mới...Hai người bọn họ không để ý sao?" Cố Nam cười lạnh lùng nhìn những tấm ảnh rồi tiếp tục nói: "Chỉ làm đồ chơi, có gì phải để ý, đúng không?"
"Cố Nam..." Duyệt Tâm cảm thấy đau lòng.
"Hà Duyệt Tâm, cô là đồ đàn bà dâm đãng, cô không xứng đáng được gọi tên tôi!"
Cố Nam đã giận dữ đến mức mê muội đầu óc, anh vứt những tấm ảnh xuống đường rồi lái xe bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến Duyệt Tâm lúc đó đang không khỏe.
Duyệt Tâm bị bỏ rơi một mình giữa đường, cô nhìn xe cộ đi qua lại bỗng nhiên cảm thấy hoang mang không biết phải làm gì, cũng không biết mình nên đi đâu.
Cô đã sớm linh cảm được sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng sớm muộn cũng mang đến phiền phức cho cô, cô chỉ không ngờ lại nhanh đến thế.
Thời tiết âm u lạ thường, cô cảm thấy lạnh đến mức run rẩy.
Túi của cô để trên xe của Cố Nam, trên người không có tiền, cũng không có điện thoại, muốn gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũng không được.
Duyệt Tâm vô thức tiến về phía trước. Mỗi bước đi dường như khiến cô cảm thấy đau đớn, lòng bàn chân phồng rộp, cô mệt đến mức muốn ngã nhưng vẫn không thể dừng lại.
Giữa biển người không nhìn thấy Cố Nam đâu, cô biết sẽ không ai có thể đến cứu cô.
Trong lòng cô là cảm giác tuyệt vọng.
Đi bộ nửa vòng Bắc Kinh, cuối cùng Duyệt Tâm cũng về đến nhà.
Cô không có chìa khóa vào nhà, ấn chuông nhưng Cố Nam không mở, Duyệt Tâm dựa người bên ngoài cửa chảy nước mắt.