Vương Huy muốn tìm“giáo mẫu” này để nói chuyện, nói chuyện một cách nghiêm túc. Kết quả, một câu của cô Thái đã đuổi được Vương Huy đi: “Em tìm tôi có tác dụng gì? hiện giờ ngoại trừ Châu Tuệ ra, các bạn đều tha cho em. Em nên đi tìm Châu Tuệ thì hơn“.
Vương Huy mặt dày đi tìm Châu Tuệ gọi điện thoại cho Châu Tuệ mấy lần, Châu Tuệ đều ngắt máy. Anh chỉ có thể chặn đường Châu Tuệ ở nhà ăn trường học.
Vương Huy nhìn Châu Tuệ trong màn nước mắt: “Mẹ tôi bị bệnh tim, tôi không muốn để mẹ tôi đau lòng“.
Châu Tuệ không nhìn Vương Huy, cô nhìn chằm chằm vào thức ăn trong hộp cơm của mình, đương nhiên, trong phần ăn chắc chắn không có rau chân vịt. Cô nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Ngày mai cậu sẽ biết kết quả“.
Vương Huy lại trằn trọc một đêm nữa. Ngày hôm sau, cô Thái gọi anh đến văn phòng. Cô Thái nói anh có thể lấy bằng tốt nghiệp.
Vương Huy cảm thấy trời đã sáng, nhưng cô Thái lại bắt đầu tận tình khuyên bảo Vương Huy. Cô Thái nói Vương Huy bắt buộc phải sửa đổi tính tình nóng nảy của mình, với tính khí thế này của anh, ra ngoài xã hội phải làm sao?
Lúc này, Vương huy thấy cô Thái không phải là một “giáo mẫu” nữa, mà giống với mẹ của anh hơn. Sau một tiếng lẻ tám phút nghe cô Thái khuyên bảo, khóe mắt Vương Huy đã lấp lánh nước.
Cô Thái tưởng Vương Huy đã lĩnh hội được, cuối cùng dừng lại việc khuyên răn, sau đó chuyển đề tài câu chuyện, nghiêm túc hỏi Vương Huy:“Có phải em ức Hi*p Châu Tuệ không? Cả lớp đều bày tỏ thái độ bỏ qua cho em, chỉ có Châu Tuệ nói mình bỏ phiếu trắng“.
Vương Huy nhìn cô Thái bằng ánh mắt kinh ngạc: “Cái này cũng có thể bỏ phiếu trắng ạ?“.
Cô Thái tức giận chỉ vào Vương Huy: “BIến, biến, biến ngay lập tức!“.
Vương Huy bước ra khỏi văn phòng của cô Thái, trong đầu anh suy xét mấy chữ bỏ phiếu trắng mãi.
Khi đến khe suối hoa đào, anh đã hiểu. Việc bỏ phiếu trắng của Châu Tuệ, đã bày tỏ rõ thái độ của cô đối với anh, đó chính là: Chuyện của anh không liên quan gì đến tôi.
Vương Huy vốn muốn viết bức thư cảm ơn gửi Châu Tuệ, nhưng ngồi trong phòng ký túc xá cả buổi chiều, anh không nặn ra được một chữ nào.
Bữa tiệc tốt nghiệp, đa phần mọi người đều biểu diễn màn ném chai. Vương Huy và Phùng Tùng đều uống nhiều rượu.
Phùng Tùng say lử đử mở miệng trước: “Người anh em, sau khi tốt nghiệp có dự định gì?“.
Vương Huy thở hổn hển nói: “Đi Bắc Kinh“.
Phùng Tùng: “Tìm Cố Tiểu Yến?“.
Vương Huy: “Tìm cô ta làm cái quái gì!“.
Phùng Tùng: “Người anh em, cậu ở Trùng Khánh thật không uổng công, đã học được \'cái quái\' rồi cơ đấy!“.
Vương Huy: “Người anh em, cảm ơn cậu đã bỏ qua cho tôi lần này“.
Phùng Tùng: “Đồ khốn cậu, ngủ với bạn gái tôi, đánh gãy một xương sườn của tôi, sao tôi lại bỏ qua cho cậu cơ chứ?!“.
Vương Huy ôm chầm lấy Phùng Tùng: “Người anh em, chúng ta cả đời này là anh em“.
Hai người loạng choạng ôm nhau quay về bàn tiệc.
Lúc này, Châu Tuệ và trương Đình cũng đã uống rượu say. Hai cô nàng rất khí phách chơi oẳn tù tì uống rượu.
Vốn dĩ chơi oẳn tù tì uống rượu là thế mạnh của Trương Đình, nhưng Châu Tuệ đã dần hiểu rõ đường đi nước bước của Trương Đình. hai người về cơ bản không phân thắng bại, song, về mặt khí thế, hai người không ai chịu yếu thế.
Cả phòng tiệc, bạn có thể nghe thấy hai cô nàng này gào thét sảng khoái: “Hai con ong nhỏ, bay đến bụi hoa, bay, bay, uống!“.
Các bạn học đều nhìn Châu Tuệ và Trương Đình bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vương Huy và Phùng Tùng ôm nhau kinh ngạc nhìn hai người họ.
Châu Tuệ hét tiếng cuối cùng “hai con ong nhỏ”, gục đầu xuống bàn, say không còn biết gì.
Trương Đình lấy làm tự hào nói: “Cao thủ học tập vĩnh viễn không chiến thắng được cao thủ rượu“.
Kết quả, câu nói này đã kích thích Châu Tuệ tỉnh dậy. Châu Tuệ loạng choạng đứng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch, lảo đảo chỉ vào иgự¢ mình: “Cậu dám đọ vòng một với tôi không?“.
Một câu nói của Châu Tuệ đã khiến trương Đình bốc hỏa hoàn toàn. Trương Đình bốc chốc mềm nhũn người, đặt ௱ôЛƓ xuống ghế.
Châu Tuệ lảo đảo đến trước mặt Vương Huy, giọng say mèm nói: “Cậu dám đọ vòng một với tôi không?“.
Vương Huy bỗng chốc hóa đá, Phùng Tùng vội vàng ôm lấy Châu Tuệ: “Châu Tuệ, cậu uống say rồi, cậu uống say thật rồi“.
Châu Tuệ đẩy phùng Tùng ra, cười ha hả nhìn Phùng Tùng: “Phùng Tùng, không, cậu thực sự là Phùng \'ba bao. Cảm ơn cậu đã đặt biệt hiệu cho tôi là chị gái vòng một khủng, biệt hiệu này hay lắm, tôi tự hào, tôi lấy làm vinh hạnh!“.
Nói xong câu này, Châu Tuệ bỗng chốc mềm nhũn đổ xuống nền. Cho đến khi bữa tiệc tốt nghiệp kết thúc, Châu Tuệ vẫn chưa tỉnh lại
Còn câu nói trong men say long trời lở đất của cô, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng bạn học. Nhiều năm về sau, anh chị em vẫn phải quỳ gối trước sâu rượu Châu Tuệ.
Trước đêm đường ai nấy đi, tâm sự với nhau là điều cần thiết.
Phòng ký túc xá của Vương Huy đều kỳ vọng Vương Huy đi Bắc Kinh, có thể trở thành một sa sĩ nổi tiếng, như vậy trường Gang thép của họ không uổng công là hàng xóm láng giềng của trường Nghệ thuật Trùng Khánh.
Còn phòng ký túc xá của Châu Tuệ, người nói nhiều nhất vẫn là Châu Tuệ. Nhóm Trương Đình vẫn mải mê nghiên cứu vòng một của Châu Tuệ.
Châu Tuệ đang ngủ ngon giấc, chốc chốc lại phun ra câu khiến phụ nữ mất hết dũng khí: “Cậu dám đọ vòng một với tôi không?“.
Ngày hôm sau, Vương Huy cùng mấy bạn học phương Bắc lên chuyến xe về Bắc. Vương Huy muốn về Tảo Trang, Sơn Đông một chuyến trước. Thật ra mẹ Vương Huy luôn lo lắng anh không lấy được bằng tốt nghiệp. Vương Huy muốn cầm tấm bằng này về để mẹ mình an tâm.
Các bạn học ngoại trừ Châu Tuệ, đều đến tiễn nhóm Vương Huy.
Vốn dĩ nhóm Trương Đình cũng muốn gọi Châu Tuệ dậy, thế nhưng gọi một hồi, Châu Tuệ vẫn chỉ nói một câu: “Cậu muốn đọ vòng một với tôi không?“. Cuối cùng, nhóm Trương Đình bỏ cuộc một cách bất đắc dĩ.
Ở trạm xe lửa Thái Viên Bá, Trương Đình ôm Vương Huy ngay trước mặt Phùng Tùng. Hai người nhìn nhau cười, xóa bỏ hết ân oán hận thù.
Vương Huy bước lên xe, khi xe bắt đầu lăn bánh, anh phát hiện ra Châu Tuệ. Anh nhìn thấy Châu Tuệ núp ở một góc, nhìn anh.
Anh cười với cô. Khi anh vẫy tay về phía cô, anh lại không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Thực ra Châu Tuệ đã tỉnh từ rất sớm, nhưng cô không muốn cùng Trương Đình và mọi người đi tiễn nhóm Vương Huy.
Sau khi nhóm Trương Đình đi, Châu Tuệ vội vàng bắt taxi đuổi theo đến trạm Thái Viên Bá. Anh tài xế nhiệt tình ở Trùng Khánh biết Châu Tuệ muốn đi tiễn mối tình đầu, đã vượt hai trạm đèn đỏ đưa Châu Tuệ tới trạm xe.
Khi Châu Tuệ xuống xe, anh tài xế Trùng khánh đã nói với cô một câu vô cùng xúc động: “Mối tình đầu giống như lẩu Trùng Khánh, rất thoải mái, rất đáng hoài niệm“.
Châu Tuệ lẳng lặng rời khỏi trạm xe Thái Viên Bá. Cô cứ đi, đi mãi, đến đầu quảng trường Triều Thiên Môn.
Giờ phút này, trái tim của cô giống như nước sông Gia Lăng trong vắt và nước sông Trường Giang hỗn độn trộn lẫn vào nhau. Trái tim của cô nửa trong vắt, nửa hỗn độn như thế.
Châu Tuệ biết, mối tình đầu thời đại học của mình, có lẽ nên nói mối tình đầu của cuộc đời cô đã kết thúc như thế.
Một bạn học nam tên Vương Huy đã rời khỏi thành phố này, rời khỏi trái tim cô. Cô ngâm nga bài hát Cô nàng nơi trấn nhỏ, ca khúc đã đưa đường dẫn lối cô đến với mối tình đầu.
Giờ phút này, Châu Tuệ không còn phiền muộn, chỉ có hoài niệm, giống như anh tài xế nhiệt tình kia đã nói, chúng ta phải dùng món lẩu để hoài niệm mối tình đầu. Thế nên, sau khi Châu Tuệ rời khỏi Triều Thiên Môn, một mình cô lao đi ăn một bữa lẩu Trùng Khánh