HurtTrong quán cà phê vắng khách của một buổi sáng cuối thu, bóng dáng 2 cô gái đang ngồi đối diện nhau trong 1 ko gian im lặng đến ngạt thở khiến người khác chú ý
- chị có gì muốn nói với em – JK lên tiếng phá tan bầu ko khí ảm đạm đó
- thật ra, hôm nay tôi mời cô ra đây là muốn nói về JH – SH mỉm cười
- vậy chị cứ vào thẳng vấn đề - bản tính thẳng thắng của JK vẫn ko hề thay đổi
- tôi có nghe nói cô là bạn gái của anh ấy, đúng chứ?
- đúng, thì sao? – JK ngườc nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, có cái gì đó trong cô gái làm cô cảm thấy mình thua thiệt
- đã bao giờ cô nghi ngờ tình cảm của anh ấy dành cho mình chưa? Nhất là đối với 1 người từng rất đau khổ trong tình yêu – SH gợi lên đúng nổi đau của JK
- đó là chuyện của chúng tôi, tôi nghĩ nó ko liên quan đến chị - Jk đang cố giữ vững bình tĩnh
- có thể - cô cười nhẹ- nhưng cô biết đó, có thể anh ấy vẫn dành tình cảm cho tôi
- …………….. – Jk ko biết phải nói gì lúc này, đó chính là điều mà cô sợ nhất, lấy lại bình tĩnh JK tiếp tục – vậy chị muốn gì?
- cô rất thong minh ,tôi chỉ muốn cô rời xa anh ấy mà thôi – SH chốt lại
- ………. – một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt JK – tại sao?- giọng cô lạnh tanh và hơi nghèn nghẹn
- tôi tin anh ấy sẽ trở lại với tôi – SH quả quyết
- thế à? Chị tự tin thế sao? – JK nhướng mày
- phải – cô quả quyết
- ……………….- nỗi sợ trong lòng Jk ngày càng nổi lên mạnh mẽ - đừng bắt tôi phải theo ý chị, chị cũng ko có quyền yêu cầu tôi như thế đâu, mọi quyết định và lựa chọn đều thuộc về anh Ji Hoo, vì vậy hãy để anh ấy quyết định ai là người anh ấy cần – cô nhếch miệng rồi tiếp tục – nếu ko có gì nữa thì tôi xin phép
JK đứng dậy ra về trong sự ngỡ ngàng của SH
[ cô gái ấy thật sự mạnh mẽ, trong ánh mắt ấy chị biết được cô ấy yêu em biết nhường nào, và em cũng vậy, đúng ko? Cuộc chơi đã thật sự kết thúc…………. ] – cô uống 1 ngụm nước rồi đứng dậy ra về
-------------------------------------------
Từ ngày hôm đó tới giờ Jk có vẻ buồn bã và giữ khoảng cách với anh, JH cảm thấy hụt hẫn, sự xuất hiện của SH đúng là ko khỏi làm anh xao động, nhưng anh lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngay tức khắc, và anh biết bây giờ người anh cần là ai
6 năm trước, nhờ sự ra đi của Seo Hyung, nhờ cô ấy đồng ý hôn ước với người con trai khác mà anh đã quay về Hàn Quốc, và rồi từ khi Jan Di bước vào cuộc đời anh, anh mới thật sự nhận ra tình cảm của anh dành cho SH chưa bao giờ vượt qua tình cảm chị em, hay nói cách khác là tình thân, nhưng thú thật khi gặp lại Sh vẫn còn 1 cái gì đó khó tả trong anh, 1 cảm giác kì lạ.
Và rồi anh nghĩ đến phản ứng của JK khi biết về SH, anh nghĩ đến sự hoang mang của cô, nghĩ đến nước mắt của cô, rồi lại đến điều anh sợ nhất là Jk sẽ rời xa anh, đó chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh, và anh biết cô quan trọng như thế nào với anh, rất quan trọng.
[ JK, anh sẽ ko bao giờ để mất em]- anh tự nhủ
Nhưng thắc mắc lớn nhất trong lòng anh là tại sao Jk lại như vậy? Rõ ràng chỉ là anh và SH gặp lại nhau mà thôi với lại JK ko phải là 1 ngưòi hay ghen tuông này nọ, thật là đau đầu mà
Tiếng chuông điện thoại làm đứt dòng suy nghĩ của anh
- alô, anh nghe đây Jan Di – JH vừa nghe vừa lấy tay Ϧóþ trán xoa dịu cơn đau đầu
- …………………..
- ý em là sao?
- ……………………..
- được rôì, gặp lại em ở quán cà phê – anh cúp máy và vơ ngay cái áo khoát để đi đến quán cà phê
----------------------------
White coffee
- sunbae, dạo này anh và JK unni xảy ra chuyện đúng ko? – JD bắt chuyện
- sao em lại hỏi vậy? – anh nhíu mày - cách đây mấy hôm unni có hẹn em ra và hỏi chuyện về Seo hyung unni và anh, em đã rất bất ngờ về câu hỏi đó, nhưng cho đến sáng nay thì em đã biết lí do unni hỏi như vậy. SH unni đã trở về đúng ko ạ?
- phải, em đã gặp SH? Và em nói JK đã đến tìm em?
- deh, unni đã hỏi và em cũng đã trả lời theo những gì em biết – JD thành thật
- …………………. – anh ko nói gì nhưng gương mặt lộ rõ nỗi lo lắng – thì ra lí do là ở đây – anh thì thầm
- sunbae, về chuyện SH unni trở về………….. uhm………….- JD ko biết nên hỏi thế nào
- em an tâm, điều đó ko làm ảnh hưởng gì đến anh hiện nay, anh chỉ xem cô ấy như một người chị, và mãi mãi như vậy – anh khẳng định, cơ mặt JD giãn ra và 1 nụ cười hiện lên, cô luôn mong mọi người cô thương yêu được hạnh phúc
- anh phải về, anh cần gặp JK – anh nói và đứng dậy, JD chỉ nhìn anh gật đầu ra hiệu cho anh cố lên
-----------------------------
Anh đến công ty để tìm JK nhưng cô đang có cuộc họp cổ đông, nên anh đành ngồi đợi trong văn phòng của cô, đang miên man với dòng suy nghĩ của mình thì tiếng chuông lại 1 lần nữa làm JH phải ngưng dòng suy nghĩ
- alô……….
- chị có thể gặp em 1 lát ko JH? – bên đầu dây bên kia SH đang trả lời
- có chuyện gì à? Chẳng phải em nói chúng ta ko có gì……….
- chị có chuyện cần nói với em trước khi đi, 1 chút thôi, chị đợi em ở chỗ cũ – cô ngắt ngang câu nói của anh
- biết rồi, em sẽ đến – anh cúp máy và đi đến chỗ hẹn
-------------------------------------
- có chuyện gì? – đó là câu hỏi đầu tiên của JH khi anh vừa đặt chân vào quán và gặp SH
- chị chỉ muốn tạm biệt em thôi, có cần phải lạnh lùng thế ko? – cô mỉm cười, nhưng phản phất đâu đó trong nụ cười là nỗi buồn
- chị đi à? Sớm thế? Mới về đây mà – anh dịu giọng
- uhm, chị có việc nên phải đi sớm hơn dự tính, chị gọi em đến đây chỉ để nói 1 vài chuyện thôi
-…………………
- chị đã gặp JK – cô cười trong khi anh thì có chút sửng sốt – chị đã yêu cầu cô ấy nhường em cho chị, nhưng em biết cô ây đã nói gì ko?
-……………
- cô ấy đã nói là mọi quyết định là của em, và cô ấy nói chị ko có quyền yêu cầu cô ấy rời xa em, cô ấy chỉ rời xa em khi em ko cần cô ấy nữa thôi – một chút chua xót trong giọng nói của SH – trong ánh mắt đó, chị biết cô ấy đã rất yêu em, vậy nên chị biết mình ko thể xen giữa 2 người – cô kết lại
- xin lỗi, nhưng chị hãy hạnh phúc nhé – anh cười, nụ cười đầu tiên kể từ ngày gặp cô, 1 chút nhẹ nhòm hiện rõ trong anh
- em biết ko JH, em đã thay đổi nhưng chị biết những thay đổi của em là có lí do cả, và nó thật sự tốt với em, thế nên chị rất an lòng – cô cười- với tư cách của 1 người chị, chị mong em mãi hạnh phúc. Ôm chị 1 cái trước khi chia tay nào, ko cần phải ra sân bay tiễn chị đâu nhé
Anh và cô cùng cười, anh đứng dậy ôm nhẹ cô, đâu đó trong đôi mắt sáng của cô gái đã đọng lại những giọt nước
--------------------------------
Jk vừa ra khỏi cuộc họp với tinh thần ko tốt lắm, đi đến phòng mình thì cô thư kí đã lên tiếng
- giám đốc, khi nãy có bạn trai cô đến tìm, anh ấy chờ 1 lúc rồi lại đi mất rồi, chỉ dặn tôi nhắn lại với cô là tối nay chờ anh ấy ở nhà, thế thôi ạ
- cám ơn – nghe đến tên JH thôi đã làm JK mỉm cười nhưng nhanh chóng nụ cười đó vụt tắt, sự mệt mỏi đang gặm nhấm những sức lực cuối cùng của cô gái này
Cô nhanh chóng lấy túi xách và áo khoát để ra về, hôm nay đã quá mệt mỏi và cô cũng ko còn sức để làm thêm bất cứ điều gì nên đã quyết định về sớm
Trên đường về, đi ngang 1 quán cà phê nhỏ với phong cách châu âu cổ kính và khá yên lặng đã thu hút JK, cô quyết định đẩy cửa bước vào trong và cho mình 1 chút thời gian nghỉ ngơi
Nhưng bước chân của cô đã dừng hẳn, gương mặt lộ lên sự ngạc nhiên khôn cùng, đôi mắt ánh lên 1 nổi đau, 1 nỗi sợ hãi khi trước mắt cô là cảnh tượng JH và SH đang ôm nhau – điều cô lo sợ thật sự đã đến
Trái tim quặng đau………………. Nước mắt muốn rơi nhưng khoé mi lại khô cằn……………….. cuống họng như bị ai Ϧóþ nghẹn ko nói nên lời………………. đau…………… buồn…………….. hụt hẫn………… sợ hãi……….. mọi thứ trong cô như hoàn toàn sụp đổ………………….. việc duy nhất bây giờ cô có thể làm là quay đầu bỏ chạy…………………. bỏ hết nỗi đau lại phía sau……………….. bỏ hết tất cả……..
Seo Hyung vội vàng đẩy Ji Hoo ra khi vừa nhìn thấy Jea Kyung, JH thoáng chút ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng nhìn theo hướng ngược lại, là JK và cô đang bỏ chạy........
Một cách nhanh chóng nhất anh chạy theo cô, bỏ lại sau lưng hình ảnh SH với 1 giọt nước mắt đã rơi……….
[ chị mong em mãi hạnh phúc] – SH lẩm bẩm khi nhìn theo bóng JH khuất dần -Jae Kyung………………….Ha Jae Kyung – JH vừa chạy vừa gọi tên cô
Jk ko còn biết gì nữa, giờ đây cô chỉ muốn bỏ chạy mà thôi, chạy đi thật xa…………….. nhưng bàn tay rắn chắc và ấm áp của ai đó đã giữ chặt tay cô
- buông em ra – cô gào lên
- nghe anh nói đã JK – anh thở 1 cách cực nhọc
- em ko muốn nghe gì cả, buông em ra- cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh
- ko, anh ko buông, bình tĩnh lại và nghe anh nói – anh giữ chặt vai cô và thét lên át tiếng nói của cô
Sững sờ cô nhìn anh, lần đầu tiên anh to tiếng với cô như thế, lần đầu tiên cô thấy mắt anh nhìn cô như thế………. Mệt mỏi…………… hoảng sợ…………… đau khổ……… áp lực………… cô ngất đi trong vòng tay anh
-------------------------------
WB đã đi Nhật rồi, Guni lại cũng chỉ có 1 mình, mỗi khi như vậy nơi cô luôn muốn đến là nơi an nghỉ của YooNa
- unni, em lại đến thăm chị đây, chị vẫn khoẻ chứ? – cô mỉm cười với bức ảnh của người con gái trên bia đá kia
- chị à, em đang yêu đấy – cô nói mà má khẽ hồng lên- chị biết ko, lần đầu tiên trong đời em biết thế nào là yêu. Em ko ngờ khi yêu và được yêu lại hạnh phúc như vậy chị àh, phải chăng năm xưa khi yêu chị cũng vậy đúng ko?
......................................
- …………………….. – chị có còn nhớ ngày xưa ko? Chị đã nói là khi yêu 1 ai đó thì nhất định chị sẽ làm mọi thứ để giữ lấy tình yêu của mình, vì nó là thứ thiêng liêng – cô cười – và chị à, giờ đây Guni của chị đã thực sự hiểu điều chị nói rồi, em cũng sẽ giống như chị ngày xưa, cũng sẽ làm mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình, hãy cổ vũ cho em chị nhé…………….
..................................
- em phải về rồi, em sẽ đến thăm chị sau, 1 ngày nào đó em hứa sẽ đưa anh ấy đến gặp chị, em đi đây chị - cô nói và quay lưng bước trở ngược xuống con đồi đó
Đâu đó trên đỉnh đồi cô gái với chiếc váy trắng tựa như thiên thần kia lại xuất hiện, mỉm cười nhìn theo bóng em gái mình và thì thầm
- em đang đi đúng đường, hãy cứ như vậy, hãy dẹp thù hận qua 1 bên để sống. Hãy giúp chị làm cho anh ấy hạnh phúc em nhé
Rồi cô gái lại đột ngột biến mất như cơn gió, để lại ngọn đồi hiu quạnh ko bóng người, hoàng hôn buông xuống nhanh và trời sập tối, một màu đen đáng sợ bao phủ không gian……………….. là hiện tượng bình thường của thiên nhiên hay điềm báo của những điều ko hay của số phận những người này?