Tô Tử Duyệt đi theo Hướng Huy tới bãi đỗ xe, dọc đường tựa như Hướng Huy đang quan sát cô, cô cũng coi như không thấy, chẳng qua cô không muốn người khác coi thường ông nội, hiện tại người của nhà họ Hạ dám bắt nạt ông, không phải bởi vì không lâu nữa ông nội không có người nối nghiệp, nếu ông có nhiều con cháu hơn, một khi đã thế chuyện sẽ khác. Cô hơi uất ức, đã như vậy, ban đầu người có công thụ tinh tạo ra một Tô Tử Duyệt, cũng có thể tạo ra một Tôn Tử khác, vì sao lại không làm thế? Loại suy nghĩ này làm cô tự coi thường mình, có một Tô Tử Duyệt đã rất thê thảm, cần gì phải thêm một người đáng thương nữa, hơn nữa nếu là con nhà giàu, sợ rằng không bằng hiện tại.
Cô đang chuẩn bị lên xe, lại bị kéo tay, kéo sang bên cạnh xe.
Cô mở to mắt thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Dực, trái tim thắt chặt lại, cũng không quá căng thẳng. Lúc trước cô tới nơi này, đã thấy người giống anh, cô không biết nên trả lời anh thế nào, chuyện đã xảy ra, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Thấy vậy Hướng Huy lập tức bước từ trên xe xuống, đi đến trước mặt bọn họ. Đương nhiên Hướng Huy nhận ra Giang Dực, nhìn tình huống trước mặt, nhanh chóng hiểu rõ, xem ra trong lúc tiểu thư và Giang Dực dường như. . . . . .
Không chờ Hướng Huy mở miệng, Tô Tử Duyệt cười với Hướng Huy, "Anh đi trước đi, tôi không sao." Cô thấy Hướng Huy còn chút do dự, lại bình tĩnh mở miệng nói, "Không được nói với ông tôi, cũng không cần nói."
Hướng Huy hiểu ý, chỉ nhìn về phía Giang Dực với suy nghĩ sâu xa, trong lòng đang tính toán, lấy tính tình của Giang Dực, chắc hẳn sẽ không gây khó dễ với một cô gái, hơn nữa Giang Dực luôn được đánh giá cao, với suy nghĩ như thế, Hướng Huy thả lỏng. Hướng Huy lại lên xe, lái xe đi, anh ấy nhìn hai người từ gương xe, khẳng định quan hệ của hai người kia không bình thường, nếu tiểu thư có thể ở cùng một chỗ với Giang Dực. . . . . . Như vậy sản nghiệp nhà họ Tô không phải không có cơ hội.
Tay Giang Dực còn đang kéo tay cô, cô khẽ nhíu mày, "Có thể buông tay chưa?"
Anh không những không buông tay cô, ngược lại càng kéo chặt hơn, kéo tay nàng tới bên cạnh xe của anh, không để ý có khó chịu hay không, trực tiếp đẩy mạnh cô vào trong xe. Cô chưa kịp nói tiếng nào với anh thì anh lập tức tháo giày cao gót cô đang đi ra, sức rất mạnh, khiến chân cô bị đau, sau đó anh vứt đôi giày của cô đi.
Anh tức giận, dù cô ngốc cũng biết, nhìn khuôn mặt bất ổn của anh, cô chỉ có thể chậm rãi giải thích, "Đôi giày kia để phù hợp với bộ lễ phục dạ hội . . . . . ." Đàn ông có lẽ không biết, một đôi giày kết hợp cùng lễ phục là điều rất quan trọng, thiếu giày cao gót này, hôm nay không biết sắc đẹp của cô sẽ bị tụt dốc thế nào, "Thỉnh thoảng đi một lần sẽ không . . . . . ."
"Tô Tử Duyệt." Anh gọi lớn tiếng tên cô, hình như thật sự tức giận, "Em làm việc này có nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không? Biết rõ mình mang thai, còn tự mình xuất hiện ở trường hợp này, để người khác tùy ý. . . . . ."
Cô cắn môi dưới, cô không biết mình đến nơi này sẽ xảy ra chuyện gì. Cô dũng cảm, cũng là bảo vệ người nhà của mình, cô vứt anh ở nơi nào, chẳng lẽ anh chỉ là người ngoài, cô lại che giấu thân phận mình, là muốn anh khoanh tay đứng nhìn hay sao?
Hơn nữa còn cố ý lừa anh về tình hình nhà cô, cho dù anh chủ động hỏi, cô vẫn dùng thái độ né tránh như trước.
Cô ngồi vào vị trí, không để ý phần chân đang đau, mang theo thái độ dịu dàng nói, "Em. . . . . . Rất xin lỗi, là em không suy nghĩ chu đáo."
Cô cúi đầu, dáng vẻ nghe lời, làm anh không biết nên tiếp tục trút hết bất mãn thế nào. Anh đóng cửa xe, đi sang bên kia, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe. Hôm nay cô xuất hiện ở đây, thực sự khiến anh không thoải mái, không nói hết được sự khó chịu, có thể cô không muốn đối mặt anh, có lẽ để cô che giấu, tóm lại tất cả đều vì người phụ nữ này.
Trên đường đi anh không nói câu nào, Tô Tử Duyệt khẽ hít thở, mới nói, "Ông nội em ngã bệnh, mấy năm gần đây, tình trạng thân thể ông càng xấu đi, hôm trước vì ông tức giận mà ngất xỉu, tâm tình ông không ổn định, lại càng không được tức giận, cho nên em mới thay ông tham gia tiệc rượu lần này. . . . . ." Cô biết, người nhà họ Hạ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tấn công bọn họ, ân oán vô biên, nhanh chóng biến thành kẻ thù, hơn nữa loại ăn sâu bén rễ này, sẽ giống như mối thù truyền kiếp. Thực sự huyết thống, rất kỳ diệu, lúc tốt là người một nhà, tuy hai mà một, nhưng lúc xấu, đến người xa lạ cũng không bằng. Bây giờ người họ Hạ đoàn kết, cũng không phải là người một nhà. Cô và Hạ Ngữ Đình, coi như rõ ràng có thêm quan hệ huyết thống, nhưng vẫn không bằng người xa lạ.
Cô nói đến đây, Giang Dực chỉ nghiêm túc lái xe, vẫn không để ý cô.
Cô quay đầu nhìn anh, " Anh trách em, vì không nói cho anh tình hình nhà em à?" Cô do dự vài giây, "Không phải em không muốn nói cho anh biết, chỉ là em không biết nên mở lời thế nào, nên nói với anh những gì? Nói em là đứa cháu duy nhất của nhà họ Tô, nhận tất cả yêu thương từ ông nội sao? Có mỗi việc này em nói ra được . Hiện tại công ty đang sa sút, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống xấu nhất, em nói cho anh, anh có nghĩ đến suy nghĩ của em không? À, em ở cùng một chỗ với anh, chỉ vì muốn anh muốn đỡ hoàn cảnh trong nhà ư?"
Lúc này Giang Dực lộ vẻ xúc động, "Anh không nghĩ như vậy."
Trong thời gian bọn họ ở cùng nhau, tuy rằng cô chiếm toàn bộ chủ quyền, dù sao cũng là tự anh lựa chọn, không tính là cô bắt ép.
"Nhưng em lo lắng, hiện tại dòng họ nhà em rất phiền phức, làm gì người nào đồng ý tới gần? Trốn cũng không kịp." Cô nở nụ cười giễu cợt, "Em không muốn anh khó xử."
Lời vừa nói ra, chính cô cũng không chịu được sự giả dối, chẳng qua những lời chân thật từ tận đáy lòng, dùng lời nói để diễn đạt, lại cảm thấy có phần chua xót. Cô chưa bao giờ nghĩ, dùng tình cảm để làm việc, dùng tình cảm của mình để tính kế, cô không muốn, cho tới bây giờ cũng không mong muốn.
Nhưng đến bước này, cho dù cô không muốn, cô và Giang Dực tiếp tục quan hệ, chẳng lẽ anh sẽ đứng nhìn nhà họ Tô lâm vào hoàn cảnh khó khăn?
" Ngay từ đầu anh nên nói tất cả cho anh biết." Sau khi anh nói những lời này, lại khinh thường chính mình, nếu lúc đầu anh biết cô là cháu gái của ông cụ Tô, anh sẽ làm thế nào? Cho dù có tác hợp bọn họ thế nào, anh sẽ cách xa cô, làm sao có khả năng cùng ở một nơi với cô, còn có thể khiến cô mang thai đứa bé của anh.
Cuộc đời anh, lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
"Em. . . . . ." Cô không phản bác lại lời trách móc này, "Em chỉ là hi vọng, chính tình cảm của em, chỉ anh và em có quan hệ, nguyên nhân gia đình chỉ là thứ yếu, cho nên ngay từ đầu không nói điều gì, đúng là vấn đề của em."
Cô thừa nhận, tất cả là cô sai, cô suy nghĩ mọi thứ không chu đáo. Đối mặt Tô Tử Duyệt như thế, anh cảm giác bất lực. Hơn nữa, cô nói với anh những lời đó, không lừa dối anh chút nào. Cô nói mình không cha không mẹ, quả thật cô không cha không mẹ, cô nói ông nội cô ngã bệnh, đúng là sinh bệnh, anh muốn tìm một cái cớ cũng không được.
Từ lâu anh đã không trải qua cảm giác này, muốn chạy trốn một chút, nhưng anh biết, mình sẽ không làm vậy.
"Vậy em dự định làm thế nào?" Anh nói chậm rãi, dường như hiểu mình không cần phải nổi giận.
"Không biết." Nói ra, cô thấy thoải mái không ít, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Anh xem, vẫn là em có dự định trước, chuẩn bị thời gian hai tháng để hòa hoãn, thực ra trong thời gian này đối với anh mà nói rất quan trọng."
"Em muốn nói gì?"
"Anh biết ."
Anh lập tức dừng xe ở bên đường, sau đó xoay người, ánh mắt sáng rực nhìn cô, "Em nghĩ anh là người như thế?"
"Em chỉ dựa vào nội tâm của một người bình thường mà suy đoán thôi." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Nếu không tại sao anh lại tức giận thế? Trong đó có phải một phần vì em không nói sớm cho anh biết về tình hình nhà em, nếu như nói từ trước, có lẽ anh sẽ không phải đứng yên nhìn em gặp rắc rối. Nhưng, điều em muốn nhấn mạnh ở đây là quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng điều đó có thể không, nói vậy thì ai sẽ tin, hai người thực sự chỉ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ liên quan tới hai gia đình. Giang Dực, em thừa nhận em không muốn rời xa anh, nhưng biết rõ em vẫn dám nói ra. Em biết, anh tuyệt đối không thể chủ động nói lời chia tay, việc này không thích hợp với người được học hành nhiều năm như anh, sau khi làm em mang thai, trói buộc anh không phải tình cảm, chỉ là ý thức trách nhiệm và đạo đức của anh. . . . . . Em không biết em đang nói gì. Chẳng qua nếu anh hối hận, anh hãy công khai nói cho em biết, em sẽ không trách anh."
Cô sờ bụng mình, đứa bé còn nhỏ, bên trong chảy dòng máu của anh, anh sẽ đau đớn như thế nào?
Trong lòng cô, có rất nhiều điều quan trọng, ví dụ như ông nội cô khỏe mạnh, ví dụ như tự ái của cô, cũng có nhiều điều không quan trọng, vì chuyện của công ty, cô cầu xin người khác, cô không làm được.
Cô biết, cô đủ thông minh như trong lời nói, hiện tại nên lấy lòng anh, mà không phải nói ra những lời như thế.
"Tô Tử Duyệt, anh cho em biết, trước kia anh không nghĩ như vậy, về sau cũng sẽ không nghĩ như vậy. Em yên ổn sinh đứa bé cho anh là được, về phần khác, không cần em quan tâm." Anh hít một hơi dài, "Cái mà em gọi là thời gian hai tháng, nghĩ rằng đó là thời gian hòa hoãn, thực chất tự em cho mình một đường lui, so với người khác em hiểu rõ nhất."
Cơ thể anh nhanh chóng cứng đờ.
Anh lại nhìn sang bụng cô, một lúc sau, đặt tay lên bụng cô, "Về sau đừng nói thế nữa, đứa bé nghe được sẽ đau lòng. . . . . .”
Nếu đứa bé biết, cha mẹ nó đôi lúc không nghĩ tới cảm nhận của nó, nó sẽ buồn đúng không?
Vì lời này mà cơ thể cô run lên, cô nhanh chóng quay đầu lại, che đi hốc mắt ửng đỏ của mình, với ý nghĩ sâu trong nội tâm kia cô lau nước mắt lại càng thể hiện sự ghen tuông.
Lần nói chuyện này, dường như khiến tinh thần hai người thêm mệt mỏi, sau đó họ không nói với nhau một lời , trở lại "Nguyệt Bán Loan", cơn buồn ngủ nhanh chóng tới.
Chẳng qua Tô Tử Duyệt vẫn chưa ngủ, nhiều năm như thế, nội tâm cô vẫn luôn không cam lòng, còn để ý rất nhiều chuyện. Trên thế giới này hình như còn rất nhiều điều bất công, khắp nơi đều bất công, cả chuyện tình cảm cũng vậy. Có vô số phụ nữ muốn chứng minh một điều, tình nguyện bỏ đi tất cả, chỉ đổi lấy thất vọng. Thật sự cô không hiểu, vì sao phụ nữ hi sinh tình cảm, vẫn thua kém những người phụ nữ chỉ coi tình cảm là gia vị. . . . . . Vì vậy sau đó, cô lặng lẽ nói với bản thân, phải làm một người không coi trọng tình yêu, làm một người phụ nữ không rung động.
Cô thích nhất nhân vật nữ chính tron hai bộ tiểu thuyết kia, cuối cùng mong muốn một cuộc sống hạnh phúc như bình thường, tác giả đưa ra định nghĩa "bỏ ra", chính là không hi sinh tấm lòng mình.
Vậy nên, cô cũng muốn làm một người phụ nữ như vậy, không dễ dàng bị tổn thương.
Nhưng cô lại không phải là học sinh tốt, không học được tinh hoa, cô chỉ có thể làm được vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng không có cách nào khiến nội tâm cũng lạnh nhạt theo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hướng Huy: Hình như người này đến để ăn ςướק?
Tô Tử Duyệt: ςướק tiền hay ςướק sắc?
Hướng Huy: ςướק sắc?
Tô Tử Duyệt lập tức vui mừng đứng lên: Điều đó chứng minh tôi rất có sức hấp dẫn! ! !
Hướng Huy: . . . . . .