Nụ cười của anh khiến mấy cô gái thẹn thùng.
- Anh có việc cần làm, các em cứ chơi vui vẻ đi.
Nói rồi Cảnh Phong bước nhanh đi chỗ khác, ánh mắt anh lướt nhẹ qua Kiều Chinh. Đám người sau anh cũng lập tức đi theo. Họ đi đến một góc bàn trống rồi trò chuyện với nhau.
Mọi người bắt đầu hòa mình vào điệu nhạc xập xình. Mặc Cẩm Tú lôi kéo, Kiều Chinh nhất quyết lắc đầu từ chối ra nhảy. Cô ngồi bình thản nhìn mọi người vui vẻ. Cẩm Tú đúng là một cô gái sành sỏi, những động tác của cô đều khiến người khác phải tròn mắt thán phục. Các anh chàng vỗ tay không ngớt, hùa nhau vào nhảy cùng cô, họ uốn éo đứng sát vào nhau để cơ thể va chạm đầy kích thích, người bên ngoài cũng hưng phấn vỗ tay ầm ĩ.
Kiều Chinh càng lúc càng cảm thấy nơi này thật vô vị, tẻ nhạt. Đúng lúc đó, phục vụ đem thức uống đến cho họ. Anh ta đặc biệt đặt trước mặt cô một li cocktail màu xanh nhạt, những viên đá lóng lánh đẹp mắt, một trái cherry màu đỏ ngọt ngào. Chiếc ống hút uốn cong hình trái tim thú vị, vừa nhìn vào đã kích thích vị giác.
Cổ họng hơi khô, Kiều Chinh mau chóng uống hết li cocktail nhỏ kia rồi lại ngồi nhìn mọi người nhảy điên cuồng như không biết mệt. Cô cảm thấy buồn chán, cũng muốn thưởng thức lại hương vị li cocktail ban nãy, cô gọi phục vụ đến hỏi vài câu. Phục vụ có nhã ý dẫn cô đến quầy rượu để trực tiếp nhìn cách pha chế. Kiều Chinh gật đầu ngay.
Quầy rượu thật khác xa với không khí vũ trường, yên tĩnh và trầm lặng. Khi cô ngồi yên trên ghế ở quầy, người pha chế mới cho cô thưởng thức tài nghệ của anh ta. Nhìn những động tác điệu nghệ của anh, Kiều Chinh hào hứng vỗ tay liên tục, vui vẻ thưởng thức mấy li cocktail mà anh pha rồi vui vẻ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Cô không biết, ánh mắt, cử chỉ của cô đang được người ta quan sát tỉ mỉ.
- Một con cừu non đáng yêu – Hải nhìn nụ cười thuần khiết của Kiều Chinh khẽ cười.
Cảnh Phong im lặng quan sát cô. Mái tóc dài xõa xuống sống lưng thẳng tắp, gương mặt đỏ bừng thỉnh thoảng lại nghếch lên khiêu khích. Trông cô lúc này quyến rũ vô cùng.
Kiều Chinh ngồi một lúc lâu, cảm thấy các mạch máu trong người bắt đầu nóng lên, đầu óc mơ màng, ba li cocktail đã khiến đầu óc cô quay cuồng như thế. Cô đành tạm biệt anh chàng pha chế rồi đi ra khỏi quầy rượu.
Vỹ Thanh đã dặn cô đi đến phòng số một ở lầu một.
Cô vịn vào tường cố gắng tìm phòng số một, cuối cùng cũng thấy. Cô mở cửa bước vào, căn phòng trống trơn. Cho rằng mọi người vẫn còn đang nhảy bên ngoài, cô ngã người lên ghế nhắm mắt ngủ.
Đang ngủ ngon, cô cảm thấy một bàn tay mát lạnh sờ soạng trên người mình, một bàn tay thô tục. Cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, cô gượng mở mắt ra. Không ngờ trước mắt cô là một gương mặt dữ tợn với bộ râu xồm đáng sợ, ánh mắt dâm đãng nhìn cô thèm thuồng.
Kiều Chinh giật nảy mình, vội vàng đẩy mạnh hắn ra, hét lên:
- Ông là ai?
- Anh là người sẽ cưng chiều em – Hắn cười cợt đáp.
Kiều Chinh nghe xong, sắc mặt tái mét, thu người lại run rẩy.
- Ngoan đi cưng, anh thương… - Hắn nhích lại gần cô, vươn bàn tay thô kệch chạm vào người cô lần nữa.
Cô sợ hãi hất tay hắn ra, yếu ớt nói:
- Ông đừng làm bậy, các bạn tôi vào bây giờ.
- Được, chờ các bạn của em vào, anh rủ họ chơi tiếp, bây giờ chúng ta cứ bắt đầu trước đi.
Nói rồi hắn nắm lấy tay cô, kéo lại gần. Cô vội vã hất ngã hắn, hét lên:
- Đồ khốn, tránh ra.
- Con điếm này, mày tưởng mày danh giá lắm sao?! - Hắn gằn giọng.
Kiều Chinh tức giận giang tay tát vào mặt hắn, mắng lại:
- Ông mới là loại cặn bã.
- Mày! Mày có biết ông đây là ai không hả? - Hắn rống lên.
Kiều Chinh sợ hãi tìm cách tháo chạy nhưng vừa bước mấy bước đã bị nắm tóc lôi lại.
Đúng lúc đó cánh cửa bị đạp tung ra, Cảnh Phong từ bên ngoài lạnh lùng bước vào, ánh mắt như đang phân tích tình hình trong căn phòng. Gã đàn ông bị cắt ngang lúc đang hưng phấn, tức giận tru lên:
- Mày là thằng nào, mau cút ra ngoài cho tao.
Cảnh Phong không nói lời nào, bước thẳng đến, đạp hắn một cú khiến hắn đập vào bàn rồi nằm dài dưới đất. Đàn em của anh lập tức bước đến lôi hắn ra ngoài. Kiều Chinh vừa nhìn thấy Cảnh Phong, vui mừng vô cùng, lồm cồm ngồi dậy, lao ngay vào lòng anh. Cô hoảng loạn khóc nức nở, anh dịu dàng ôm lấy cô vỗ về trấn an:
- Đừng sợ, không sao rồi.
Đến khi cô thôi khóc, Cảnh Phong mới buông cô ra rồi hỏi:
- Sao lại vào đây?
Giọng anh trầm ấm dịu dàng khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng, cô nhìn anh với ánh mắt biết ơn.
- Cám ơn anh rất nhiều. Em hẹn với các bạn cùng karaoke ở đây, nhưng không hiểu vì sao...
- Đây không phải là phòng karaoke, karaoke ở lầu một. Đây là phòng VIP lầu bốn – Anh thở dài đáp.
Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói thì đưa tay vỗ vỗ đầu, cố nhớ lại vì sao mình lại ở đây.
- Được rồi, mau đi xuống dưới đó đi, kẻo bạn bè cô lo lắng – Giọng Cảnh Phong trở lại lạnh lùng như phút ban đầu.
Kiều Chinh nhìn lại mình, hai má đã sưng lên vì bị tát, chiếc váy cũng đã rách, nếu bây giờ nhìn thấy cô thế này chắc chắn các bạn sẽ mất vui, bèn gọi cho Vỹ Thanh nói rằng cô sẽ về trước. Sau đó cô nói với Cảnh Phong:
- Làm phiền anh gọi giúp em một taxi được không?
Cảnh Phong không nói gì chỉ ra hiệu bảo cô theo mình, vừa đi anh vừa gọi điện thoại:
- Chuẩn bị cho tôi một taxi.
Trong thang máy, hai người một trước một sau im lặng. Kiều Chinh muốn cám ơn Cảnh Phong nhưng thấy vẻ mặt lạnh như tiền của anh, cô lại không dám mở miệng.
Cuối cùng, cô nhìn Cảnh Phong gọi khẽ:
- Anh Cảnh Phong.
Bước chân Cảnh Phong dừng lại, anh chậm rãi quay người, gương mặt nhìn nghiêng nổi bật sống mũi cao ngần, ánh mắt như một vì sao sáng. Kiều Chinh bất giác, cụp mắt trốn tránh ánh mắt của anh, cô nghe rõ cả nhịp tim mình đập mạnh, vội vàng nói:
- Lúc nãy, cám ơn anh rất nhiều.
Nói xong cô nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Cảnh Phong đờ người nhìn theo bóng cô, trong lòng giống như có cơn gió lạ thổi qua.
Cô đứng bên đường chờ đợi trong ánh mắt dò xét của kẻ qua người lại nhưng mãi vẫn chẳng có chiếc taxi nào chịu dừng. Trời bắt đầu lạnh dần... Nỗi thất vọng dâng cao, cả người mỏi mệt, cô thở dài, quyết định ngồi xuống ven đường chờ xe. Da thịt cô run lên theo từng đợt gió thổi.
Đột nhiên có người đến gần khoác áo cho cô, chiếc áo vẫn mang theo hơi ấm của người mặc nó, xua tan cái lạnh quanh cô. Kiều Chinh ngỡ ngàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng cái nhíu mày của Cảnh Phong, anh hỏi:
- Sao cô vẫn còn ở đây?
- Tôi không đón được xe – Kiều Chinh yếu ớt trả lời, trong giọng nói có chút tủi thân.
Cảnh Phong liền quay đầu nhìn một tên đàn em lạnh lùng hỏi, giọng nói mang theo một chút phẫn nộ:
- Chẳng phải bảo cậu chuẩn bị một chiếc taxi hay sao? Sao đến giờ vẫn không thấy?
Tên đàn em giật mình, hoảng sợ đáp:
- Anh Phong, em xin lỗi. Em cứ tưởng anh cần xe để đi công việc gấp, vừa hay em nhìn thấy anh Thái lái xe đến. Em tưởng là anh đi cùng với anh Thái rồi cho nên…
Tên đàn em nói xong thì bấn loạn, liên tục cúi đầu xin lỗi:
- Anh Phong, em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết anh gọi xe cho cô gái kia. Em xin lỗi, em lập tức cho người đưa cô ấy về tận nhà.
- Không cần nữa – Cảnh Phong lạnh lùng đáp rồi ôm lấy Kiều Chinh - Tôi đưa cô về. Mau đứng dậy đi.
Kiều Chinh vốn định từ chối nhưng đứng lên loạng choạng, lại ngả người vào lòng anh. Cô đành để mặc anh ôm cô đẩy vào trong xe.
Đưa cô đến trước cửa nhà, thấy cô say ngủ, anh ngắm nhìn cô thật lâu. Làn da cô trắng mịn nhưng đã đỏ hồng vì rượu. Đầu cô nghiêng về phía cửa, mái tóc lướt qua trán, rủ xuống vai che một phần gương mặt, anh bèn đưa tay tém lại. Khuôn mặt cô rạng rỡ hơn dưới ánh đèn mờ ảo, để lộ sống mũi cao cao, thon nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền dưới rèm mi cong cong. Vẻ mặt cô khi ngủ thật bình yên. Trước mặt họ, những hàng cây cao lớn che bớt ánh đèn vốn mờ ảo càng khiến con đường u tối thêm.
Kiều Chinh dường như thấy lạnh, đưa tay ôm lấy thân mình, co người rúc vào ghế. Cảnh Phong thở dài, ϲởí áօ khoác đắp lên người cô, sau đó mở cửa ra ngoài hút thuốc. Khói thuốc bay lên, xua đi cái lạnh của thời tiết nhưng không thể xua được cái lạnh trong lòng anh. Cảnh Phong không biết anh làm như thế với Kiều Chinh là đúng hay là sai nữa??!
Một lúc sau, anh quăng mẩu thuốc hút dở xuống đất rồi ung dung bước đến trước cổng nhà nhấn chuông. Anh đứng chờ thật lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Trong lòng có chút bực tức, anh thở dài rút điện thoại gọi cho Cẩm Tú, nhưng cô không bốc máy. Anh lay gọi Kiều Chinh nhưng cô đã ngủ say quá rồi.
Cảnh Phong không muốn chờ đợi nữa bèn lái xe đi. Anh đưa Kiều Chinh về nhà mình. Chiếc xe thong thả chạy đến đầu đường thì thắng két lại… Kiều Chinh giật mình tỉnh giấc. Đầu cô đập mạnh vào thành xe, cô ôm đầu định kêu lên thì một bàn tay bịt miệng cô lại, kéo cô nằm xuống đùi anh. Cô bực tức vùng vẫy...
- Nằm im đi – Tiếng anh thì thầm bên cạnh chỉ đủ để cô nghe. Cô quay mặt nhìn Cảnh Phong, nét mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ, ánh mắt rực cháy như một ngọn lửa, trừng trừng nhìn về phía trước.
Kiều Chinh tò mò nhìn lên. Trong ánh đèn mời ảo, hình bóng năm tên đàn ông to lớn hiện ra. Xe chúng chặn hết cả con đường ngăn không cho ai qua lại. Phía sau cũng có hai chiếc xe đã lao đến chặn đường rút lui của họ. Kiều Chinh sợ hãi vô cùng, cả người run lên, tay cô ướt mồ hôi.
- Cầm lấy cái này – Cảnh Phong nhét một thứ gì đó vào tay cô.
Đó là một khẩu súng.
– Tuyệt đối giữ im lặng không được lên tiếng - Anh nói tiếp.
Kiều Chinh run rẩy gật đầu. Cô nắm chặt khẩu súng hơn. Đám người bên ngoài đang tiến đến gần chiếc xe, trên tay là những cây mã tấu sắc lẻm. Cổ họng cô khô rát.
Cảnh Phong đột nhiên nắm lấy tay cô siết chặt trấn an.
- Cứ nằm im dưới này – Cảnh Phong dặn xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Không chút e sợ, anh bình tĩnh móc gói thuốc từ trong túi ra chậm rãi hút một hơi dài mới nhìn tên chủ mưu hỏi:
- Các người tìm tôi có chuyện gì?
- Nếu mày muốn biết, vậy thì tao sẽ cho mày biết.
- Tao chẳng hiểu chúng mày muốn nói cái gì cả - Cảnh Phong cười nhạt đáp.
- Còn giả vờ không hiểu à?
- Mày đã…
Kiều Chinh ngồi trong xe, nhưng cô có thể nghe rất rõ những lời của họ nói với nhau.
- Quy luật giang hồ từ trước đến giờ là thằng nào mạnh, thằng đó thắng. Có trách thì trách chúng mày quá yếu kém mà thôi – Cảnh Phong ngạo mạn đáp.
- Hôm nay lọt vào tay tụi tao, xem như số mày đã tận rồi – Một tên gầm lên, tay lăm le cây mã tấu đe dọa.
- Chúng mày có ngon thì gặp nhau đấu một trận oanh oanh liệt liệt phân cao thấp đi, hà tất phải làm cái chuyện chặn đường đánh lén xấu hổ này – Cảnh Phong cười nhạt đáp, trong mắt anh chẳng có chút sợ hãi nào cả.
- Tao khinh – Tên đó phun nước miếng xuống mặt đường – Bày đặt làm quân tử. Chỉ cần hạ được mày là tụi tao xong chuyện, địa bàn đó sẽ lại thuộc về tụi tao.
- Vậy thì để xem chúng mày có cái bản lãnh đó hay không đã – Cảnh Phong siết tay lại đáp.
Bọn chúng lập tức nhào đến tấn công anh, trong đêm tối tiếng dao chém xuống nghe sắc lạnh. Kiều Chinh cố gắng nằm sát xuống ghế, sợ hãi vô cùng.
Nghĩ đến Cảnh Phong, cô càng thêm lo lắng, anh cố tình tắt đèn trong xe để bọn chúng không nhìn thấy cô, anh đang cố bảo vệ cô. Cô không thể bỏ mặc sự an toàn của anh như thế này được...
Nhưng làm sao để cứu anh đây?!
Kiều Chinh lén lút nhổm đầu nhìn ra bên ngoài, đúng lúc con dao chém qua vai anh, nếu Cảnh Phong không nhanh chân tránh được, chắc chắn bị chém lìa cánh tay kia rồi. Trên người anh còn có ba bốn vết thương khác nữa, máu thấm đẫm vạt áo.
Kiều Chinh bụm miệng, ngăn cho tiếng khóc trào lên khỏi cổ. Hai chân cô run đến nỗi không cử động được. Cô mặc kệ mọi thứ, cố lết sang ghế lái, bắt đầu điều khiển cho xe chạy.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước. Ánh sáng đèn xe khiến tất cả bị chói mắt. Đám người sợ hãi tránh né, không ngờ trên xe có người. Xe vừa đến chỗ Cảnh Phong, cô hét lên:
- Mau lên xe.
Cảnh Phong không nghĩ ngợi nhiều liền mở cửa sau nhảy vào, Kiều Chinh lập tức nhấn ga chạy đi, cô lái xe vào khe trống còn lại. Phía sau có tiếng chửi thề rồi hò nhau lên xe đuổi theo.
Chiếc xe thay đổi góc chạy liên tục, va vào mép đường tóe lửa. Mỗi lần va chạm, Kiều Chinh đều bặm môi đến chảy máu, tim như nhảy vọt ra ngoài. Qua kính chiếu hậu, cô thấy mình đã bị đuổi theo sát sạt. Hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi siết chặt vô lăng, mắt cô dán chặt về phía trước, chỉ sợ một phút sơ ý của mình có thể khiến cả hai xảy ra tai nạn. Cả người cô căng cứng, cô không biết mình có thể trụ vững thêm bao lâu nữa. Đây là nơi nào, cô cũng không biết, chỉ biết có đường thì chạy. Ra được đường lớn, cả hai sẽ có cơ hội thoát thân.
Một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên bàn tay đang cầm vô lăng của cô, giọng Cảnh Phong nhẹ nhàng cất lên xua tan đi nỗi sợ trong cô.
- Ra đến đường lớn có người tiếp cứu chúng ta rồi.
Kiều Chinh quay đầu nhìn Cảnh Phong, anh bị thương rất nặng, mùi máu xộc lên tanh nồng. Lòng cô thắt lại, nhấn ga sâu hơn.
Mấy chiếc xe phía sau đột ngột tăng tốc...
- Rầm… rầm… rầm…
Liên tiếp ba lần tông từ phía sau khiến cả người cô bật lên như lò xo. Cảnh Phong khẽ ՐêՈ Րỉ vì đau.
Kiều Chinh quay sang nhìn anh lần nữa, khóe môi anh đã trắng bệch, cô cắn răng đạp mạnh chân ga, đèn đường càng lúc càng sáng, họ sắp ra đến đường quốc lộ rồi. Quả nhiên là như vậy, con đường rộng thênh thang nườm nượp xe tải khiến cô không dám phóng nhanh như trước. Xe họ nhanh chóng bị bao vây.
Đám người nhào đến nắm tóc Kiều Chinh lôi ra ngoài. Một cái tát giáng mạnh lên gương mặt cô, tiếng mắng chửi vang lên:
- Con khốn. Dám lấy xe bỏ chạy à?
Khi đã bị đánh gục xuống, cô lờ mờ thấy Cảnh Phong mở cửa bước ra ngoài. Sắc mặt anh tái xanh, nhưng ánh mắt vẫn cương nghị nhìn chúng không khuất phục:
- Bỏ cô ấy ra. Người chúng mày muốn là tao - Anh gằn giọng.
Đám người trợn mắt nhìn anh rồi cười phá lên:
- Ồ, Cảnh Phong, con nhỏ này không phải là bồ của mày đấy chứ? Tao chưa từng thấy mày vì ai mà mà xin xỏ như thế. Trông mày có vẻ đau lòng khi nó bị đánh nhỉ - Tên cầm đầu nhếch mép cười.
Nói xong, hắn tiến tới gần Kiều Chinh, đưa chân dẫm lên bàn tay của cô thật mạnh.
- Á… - Cô đau đớn hét lớn. Cảnh Phong gầm lên tức giận trong tiếng cười man dại, hả hê.
Đúng lúc ấy, tiếng mô tô từ tứ phía lao tới. Đám người ngơ ngác nhìn nhau. Đoàn xe mô tô đá chân chống, trên tay mỗi người đều là gậy gộc, mã tấu.
Hải nhếch môi nói:
- Cho tụi bây năm giây, nếu không đừng trách tụi tao ác.
Đám người nhìn nhau rồi quăng νũ кнí đầu hàng. Hải lừ mắt nhìn bọn chúng rồi đi đến đỡ Cảnh Phong nói:
– Để em đưa anh về nhà.
Cảnh Phong liếc mắt nhìn Kiều Chinh đang gục trên mặt đất:
- Đưa cô ấy đi trước đi.
Đêm nay là cơn ác mộng của chính cô. Cảnh Phong dường như không trụ vững nữa, ngã người xuống đất, cả người anh lạnh ngắt. Cô hoảng hốt:
- Cảnh Phong… Cảnh Phong…
Kiều Chinh ngồi trên ghế dài ở bệnh viện run lên với ý nghĩ, Cảnh Phong sẽ ૮ɦếƭ.
Cô chưa từng thấy cảnh chém Gi*t quyết liệt như thế, càng chưa từng thấy máu chảy nhiều như thế, cũng chưa bao giờ lo lắng cho ai đến thế. Bỗng một đám người xồng xộc chạy đến:
- Anh Phong sao rồi? – Thái hấp tấp hỏi.
Hải không quay đầu lại, anh tì trán vào tường đáp khẽ:
- Còn đang cấp cứu.
- Bị thương nặng không?
- Vết thương không nhẹ đâu – Hải quay người dựa lưng vào tường đáp.
Lúc này Thái mới nhìn thấy Kiều Chinh. Nhìn bộ dạng cô đầy máu me, tóc tai rũ rượi, lại ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu, Thái bèn hắng giọng hỏi Hải:
- Cô ấy là ai?
- Cô ấy? – Hải đưa mắt nhìn về Kiều Chinh – Bạn của Cẩm Tú.
- Vậy à, tưởng là bạn gái của anh Phong – Thái dường như thở phào nhẹ nhõm rồi nghiêng đầu căn dặn đám đàn em sau lưng. Bọn chúng liền gật đầu nghe lệnh rồi đi ngay lập tức.
Kiều Chinh cảm nhận được ánh mắt soi mói của Thái nhìn mình, cô bất giác thấy mình thật cô đơn. Nếu có Cảnh Phong ở đây thì...
- Này! Đừng làm con người ta sợ như thế chứ - Hải vỗ vai Thái nhắc nhở.
Thái nhìn Kiều Chinh hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Chúng tôi đang đi bị bọn họ chặn xe lại, sau đó… sau đó – Kiều Chinh hoảng sợ đưa tay ôm đầu, cô lắc đầu cố xua đi hình ảnh khủng khi*p mà mình đã nhìn thấy.
Hải thấy vậy bèn nói với Thái:
- Bỏ đi, đừng hỏi cô ấy nữa. Hôm nay là quá đủ với cô ấy rồi.
Thái nhìn bộ dạng đáng thương của Kiều Chinh thì cũng khẽ gật đầu, cậu đứng dựa vào một bên tường chờ đợi. Không gian xung quanh chìm vào lạnh lẽo, không khí đặc quánh lại. Thời gian cứ thế trôi đi cho tới khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cả ba nhất loạt đứng bật dậy nhìn người bác sĩ đang đi ra ngoài, lập tức hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?
- Yên tâm đi, tuy có nhiều vết thương khá nặng, nhưng không có vết thương nào nguy hiểm nên anh ấy không sao cả. Chỉ là kiệt sức vì mất máu quá nhiều mà thôi – Vị bác sĩ già từ tốn đáp rồi nhanh chóng rời đi.
Cả ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Chinh cũng không nhớ mình về đến nhà là mấy giờ nữa, khi cô tỉnh giấc, trời đã quá trưa, không thấy Cẩm Tú đâu cả. Đúng lúc đó điện thoại reo lên, là số lạ, Kiều Chinh vừa mở máy đã nghe một giọng trầm ấm hỏi:
- Cô thế nào rồi?
Cô sững người một lúc mới nhận ra là Cảnh Phong.
- Tôi ổn, còn anh?
- Tôi không sao. Tối qua cô có sợ không?
- Có… rất sợ… - Kiều Chinh thều thào đáp, giọng cô nghẹn lại.
- Vậy nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi – Cảnh Phong nhẹ nhàng quan tâm.
- Uhm…
Bỗng tiếng của Cẩm Tú vang lên trong điện thoại:
- Cảnh Phong! Anh ăn cháo chưa, em đã cất công dậy sớm đi chợ nấu cháo cho anh đó.
- Vậy cô cứ nghĩ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa – Cảnh Phong nói thêm một câu rồi tắt máy.
Tắt máy rồi cô lại có chút buồn. Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình buồn nữa.