Hạnh phúc của đời người
- Mình xin lỗi, nếu không tại mình chắc bạn đã không bị lôi vào chuyện rắc rối này đâu – Cẩm Tú nằm trên giường, thấy cô đến thăm thì nắm tay cô áy náy.
- Bỏ đi, chuyện đã qua rồi – Kiểu Chinh vỗ tay bạn an ủi. Cô rất muốn hỏi Cẩm Tú vì sao lại quan hệ với đám người nguy hiểm ấy, nhưng nhìn sắc mặt vẫn còn hoảng loạn của Cẩm Tú, cô không muốn khơi gợi thêm nỗi sợ hãi nào trong lòng bạn mình nữa.
Cẩm Tú gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Năm mình mười sáu tuổi, ba mình làm ăn thất bại rồi sinh nợ, sau đó nợ nần ngày càng tăng. Không có khả năng trả nợ, mẹ mình phải vất vả ngược xuôi chạy vạy kiếm tiền. Mình vì thương mẹ nên liều lĩnh theo bọn người xấu, nếu không có anh Phong kéo mình lại có lẽ mình chẳng thể nào gặp được bạn.
Im lặng một lát, Cẩm Tú nói tiếp:
- Mẹ mình đang bệnh nặng cần tiền mổ gấp nên mình mạo hiểm theo dõi và thu thập chứng cứ phạm tội của tên buôn lậu giàu có đó. Lần này tụi mình chụp hình được cảnh mua bán thú hoang của hắn, định dùng hình tống tiền. Không ngờ lại bị hắn phát hiện ra nhanh như vậy, lập tức cho người đuổi theo truy sát. Mình vì lo lắng nên đã vạch ra kế hoạch truyền tay cái thẻ nhớ chứa hình ảnh kia, mới đến trễ buổi văn nghệ. Không ngờ còn lôi kéo cả bạn vào.
Kiều Chinh nghe bạn nói thì không khỏi xót xa, vì cuộc sống túng quẫn, vì mưu sinh mà Cẩm Tú phải liều lĩnh như vậy. Lo lắng cho bạn, cô bèn nói:
- Có biết tên đó là ai không? Chúng ta có thể tố cáo hắn với cảnh sát.
- Tụi mình không biết hắn là ai đâu. Hắn cho đàn em đi thay mà, nếu có chuyện gì thì cũng chỉ là đàn em hắn chịu. Lần này hắn bỏ qua, nếu cứ làm ầm lên, hắn mà nổi giận thế nào cũng không để bọn mình yên thân.
- Ừ, mình hiểu rồi, bạn đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi cho lại sức.
- Hiện giờ mình rất lo lắng, tuy chúng nói bỏ qua, nhưng thế nào cũng cho người giám sát bọn mình. Mình lại ở trọ một mình, lỡ như bọn chúng ập vào... – Cẩm Tú ngửa mặt nhìn trần nhà than thở.
- Hay là đến ở nhà mình đi – Kiều Chinh bèn đề nghị.
- Nhưng mà… – Cẩm Tú có vẻ do dự
- Đừng nhưng nhị gì hết, cứ dọn đến nhà mình. Ba mẹ mình chẳng phải cũng rất mến bạn hay sao. Mình ở một mình buồn lắm, nếu có bạn ở cùng thì sẽ vui hơn – Kiều Chinh hào hứng nói.
- Được sao?
- Cứ quyết định vậy đi.
- Đã cho người giám sát bọn nhóc đó chưa? – Ông Nghiêm lạnh lùng hỏi, khói thuốc càng khiến gương mặt ông đáng sợ, tàn độc hơn.
- Dạ rồi, ông chủ cứ yên tâm - Một tên đàn em thận trọng trả lời.
- Nếu thấy bọn chúng có động tĩnh gì thì thẳng tay trừng phạt – Ông lạnh lùng ra lệnh, có vẻ xem mạng người chẳng ra gì.
- Em biết rồi. Lần trước bọn nó may mắn vì cô Kiều Chinh xuất hiện, nhưng lần sau sẽ không để chúng may mắn như vậy đâu – Tên này gật đầu khẳng định.
Ông Nghiêm nghe nhắc đến tên con gái thì đôi mắt đáng sợ kia bỗng dịu lại. Ông chậm rãi đưa tay lên môi, điếu thuốc trên tay ông bị rít một hơi nhanh chóng tàn lụi, sắc mặt ông trầm lại:
- Không được làm cho con bé kinh sợ.
- Tụi em biết rõ, ông chủ yên tâm. Không ngờ con bé đồng bọn của mấy tên đó lại là bạn của cô Kiều Chinh. Tụi nó coi như gặp may mắn, nhờ có cô Chinh mới thoát được.
- Cốc cốc… - Hai người đang nói chuyện trong phòng khách thì bà giúp việc gõ cửa.
- Vào đi – Ông Nghiêm nói vọng ra.
Bà giúp việc liền mở cửa bước vào:
- Ông chủ, cô Chinh về rồi ạ. Cô ấy dẫn theo bạn về nhà, nói là bạn cô sẽ ở lại nhà chúng ta.
Một tên đàn em ghé mắt nhìn qua cửa sổ phòng làm việc trên lầu xuống dưới thì thấy một cô gái đang xách túi hành lí, nét mặt quen quen. Hắn liền quay phắt sang ông chủ của mình:
- Ông chủ… - Hắn lạnh giọng.
Ông Nghiêm hiểu ý bèn ra lệnh cho bà giúp việc:
- Được rồi, mọi việc giao cho dì sắp xếp.
Bà giúp việc gật đầu lui ra, tên đàn em liền liến thoắng:
- Chính là con bé đó. Xem ra tụi nó đang đề phòng chúng ta.
- Tụi nó đã biết mặt mày chưa?
- Chưa ạ! Mấy chuyện này em giao cho tụi đàn em làm cả.
- Vậy thì cứ coi như không có gì, còn con bé đó cứ bỏ qua cho nó. Giám sát mấy thằng kia được rồi.
- Em hiểu rồi.
Ông Nghiêm ra lệnh xong thì đứng dậy đi ra ngoài gặp con gái.
- Ba! – Kiều Chinh vừa thấy ba thì nũng nịu gọi, rồi sà vào lòng ông.
- Coi con kìa, có bạn đến mà còn nhõng nhẽo, không sợ bạn cười chê à?! - Ông Nghiêm âu yếm vuốt mái tóc dài của con gái.
Nghe nhắc đến bạn, Kiều Chinh bèn rời khỏi lòng ba, chạy đến nắm tay Cẩm Tú còn đang lóng ngóng, kéo đến trước mặt ông Nghiêm.
- Con chào bác – Cẩm Tú vừa bước đến gật đầu chào ông. Đây không phải là lần đầu cô đến đây, nhưng số lần cô gặp ông Nghiêm rất ít.
- Cẩm Tú đến chơi hả con – Ông Nghiêm cười thân thiện.
Cẩm Tú cũng cười.
- Ba... Nhà Cẩm Tú xảy ra chút việc, nên con bảo bạn ấy đến đây ở cùng con. Có được không ba? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn ba cầu khẩn.
- Sao lại không được. Có Cẩm Tú đến ở đây, con gái ba sẽ không buồn nữa, đương nhiên là ba đồng ý rồi – Ông gật đầu tán thành.
- Con cảm ơn ba – Kiều Chinh nhoẻn miệng cười tươi rói – Mẹ đâu rồi ba?
- Chắc mẹ con đến nhà bạn chơi rồi. Con dẫn Cẩm Tú về phòng khách lầu hai đi. Ba đã bảo dì Hai dọn dẹp trước. Hai đứa thay đồ rồi xuống ăn cơm luôn ha.
- Dạ - Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời, kéo Cẩm Tú lên lầu với mình.
Cô dẫn Cẩm Tú vào một căn phòng khá rộng, giường nệm trắng muốt, sạch sẽ thom tho.
- Từ nay chỗ này sẽ là phòng của bạn, bạn cứ tự nhiên sử dụng, đừng ngại gì hết – Kiều Chinh hào hứng giới thiệu – Cần gì cứ nói với mình hay dì Hai.
Cẩm Tú xúc động bỏ túi xách xuống đất, nắm lấy tay Kiều Chinh nghẹn ngào nói:
- Cám ơn bạn rất nhiều.
- Ngốc quá, chúng ta là bạn bè tốt của nhau mà, nói những câu khách sáo thế để làm gì?! – Kiều Chinh nghiêm nét mặt lườm bạn.
Cả hai cùng bật cười, bàn tay họ siết chặt nhau hơn.
So với ông Nghiêm thì bà Kim Xuân hoàn toàn khác. Ở bà có sự cao quý, sang trọng lịch thiệp và đầy kiêu ngạo. Đối với bạn của con gái, bà không lạnh nhạt cũng không ân cần, đơn giản chỉ là một người lạ đến tá túc tạm ở nhà mình mà thôi. Đối với bà, chỉ có chồng và con gái mới đáng để bà bận tâm tới. Đặc biệt là Kiều Chinh, cô là sinh mạng của bà. Từ nhỏ đến lớn, bà chăm sóc cô từng li từng tí, không để bất cứ chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cô.
Một gia đình hạnh phúc như thế, không ai ngờ lại có ngày bị cơn bão lớn nhấn chìm xuống đáy vực sâu.
Có Cẩm Tú ở bên, Kiều Chinh vui vẻ hơn nhiều.
- Bạn thích bộ quần áo nào thì cứ lấy đi – Kiều Chinh mở rộng tủ quần áo của mình ra cho Cẩm Tú xem và chọn lựa.
Cẩm Tú sững sờ ૮ɦếƭ lặng trước tủ quần áo lộng lẫy của Kiều Chinh.
Cô cắn chặt môi cố không nghĩ đến những bộ quần áo rẻ tiền và cũ kĩ mà mình vẫn mặc. Cô đưa tay chạm vào từng thớ vải trên những bộ quần áo đầy màu sắc đó, cảm giác mát rượi và mịn màng khiến người ta muốn được khoác ngay lên mình.
- Thử đi – Kiều Chinh thấy vẻ say mê của bạn liền giục.
Cẩm Tú còn ngại ngùng thì Kiều Chinh đã với tay lấy một bộ đồ xuống rồi đẩy Cẩm Tú vào trong phòng thay đồ.
- Mình… - Cẩm Tú e dè nói.
- Vậy có thể thay đồ trước mặt mình – Kiều Chinh không để bạn có cơ hội từ chối.
Cẩm Tú đành đi vào phòng thay đồ. Một lúc sau cô bước ra, Kiều Chinh reo lên:
- Đẹp quá!
Cẩm Tú quay người ngắm mình trong chiếc gương lớn. Cô có chút sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của mình. Người ta nói: người đẹp vì lụa quả thật không sai.
Cẩm Tú biết cô giống mẹ nên khá xinh đẹp, sự khổ cực và lấm lem đã làm lu mờ vẻ đẹp của cô. Bộ quần áo này lại tôn lên nét đẹp đó.
- Mình tặng bạn đó.
- Nhưng mà… - Cẩm Tú ngập ngừng.
- Đừng nhưng nhị gì hết. Mẹ mình đi đâu thấy quần áo đẹp là lại mang về cho mình. Mình cũng có mặc đâu, để hoài cũng phí, chi bằng bạn mặc giùm mình. Những bộ ở đây, nếu bạn thích thì cứ lấy mặc tự nhiên – Kiều Chinh gạt bỏ sự ái ngại của bạn sang một bên, đề nghị tiếp.
- Cám ơn – Cẩm Tú cảm động trước tình cảm của Kiều Chinh – Bạn thật tốt với mình. Mình chẳng có gì đền đáp bạn cả.
- Khờ quá, bạn đã cho mình rất nhiều rồi. Bạn cho mình một người bạn chân thành và đáng để mình tin tưởng.
Kiều Chinh mỉm cười nhìn Cẩm Tú:
- Bạn cho mình cảm giác ấm áp, vui vẻ.
- Mình hứa với bạn, chúng ta mãi mãi là bạn thân – Cẩm Tú nắm chặt bàn tay mềm mại của Kiều Chinh, khẽ nói.
- Ừ!
Bà Kim Xuân đối với việc con gái cho bạn những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền mà mình đã mua cho có vẻ hững hờ. Nhưng ông Nghiêm thấy bộ dạng xinh đẹp của Cẩm Tú thì nheo mắt nhìn. Ông nhếch môi cười, đôi mắt thâm trầm nhìn cô đầy ẩn ý.
- Bác nghe Kiều Chinh nói mẹ con hiện giờ đang bệnh rất nặng đúng không?
- Dạ, đúng ạ - Cẩm Tú gật đầu lễ phép nói.
- Yên tâm đi. Bác sẽ nhờ một bác sĩ quen khám cho mẹ con. Con đừng ngại gì hết, chi phí bác và bác gái sẽ lo giúp – Ông đề nghị rồi quay sang nhìn vợ thân mật – Phải không mình?
Bà Kim Xuân cũng thiện ý đáp:
- Đúng đó, con cứ yên tâm đi.
Cẩm Tú nhìn hai người cảm kích, cô rơm rớm nước mắt nghẹn giọng:
- Con cảm ơn hai bác rất nhiều.
- Được rồi, không có chi đâu. Từ nay về sau con giúp bác chăm sóc Kiều Chinh là được rồi – Bà Kim Xuân khẽ cười.
Sau đó, mọi người cùng ngồi ăn một bữa cơm vui vẻ, coi như đã tiếp nhận thêm một thành viên nữa trong gia đình.
Sáng sớm, Kiều Chinh và Cẩm Tú vừa đến trước cổng trường thì một chiếc mô tô màu đỏ rồ tới trước mặt họ. Cả hai giật mình lùi lại mấy bước.
Chẳng những họ mà tất cả mọi người đều bị thu hút, không phải bởi chiếc xe mà là chủ nhân của nó. Đó là một chàng trai có gương mặt đẹp lạnh lùng, đeo kính đen.
- Anh! – Cẩm Tú vừa nhìn thấy anh ta thì mừng rỡ reo lên.
Anh ta nhìn Cẩm Tú cười, rồi đưa mắt nhìn cô. Kiều Chinh đang định gật đầu chào thì anh ta đã lạnh lùng thu ánh mắt lại rồi hỏi Cẩm Tú:
- Em thế nào rồi?
- Hiện giờ em tạm thời dọn đến nhà bạn ở. Em nghĩ ở đó tốt hơn là ở phòng trọ một mình. Em sợ bọn chúng tìm đến…
- Nhà cô ấy à? – Cảnh Phong hất mặt về phía Kiều Chinh.
- Vâng… - Cẩm Tú gật đầu.
- Có được không? Hay là để anh thu xếp giúp em – Cảnh Phong lưỡng lự nói.
Từ lúc gặp nhau, Kiều Chinh thấy thái độ của Cảnh Phong có chút hống hách, chẳng xem cô ra gì. Nhưng anh có tư cách gì mà dám nghi ngờ nhà cô không tốt với Cẩm Tú cơ chứ, lại còn muốn Cẩm Tú vừa dọn đến đã phải dọn đi. Bực tức dâng cao, Kiều Chinh tiến tới nắm giữ lấy cánh tay Cẩm Tú, kéo cô về sát bên mình, hất mặt nói với Cảnh Phong rằng:
- Cô ấy ở nhà tôi rất tốt. Không có ai ức Hi*p cô ấy cả. Anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Cảnh Phong nheo mắt nhìn cô, anh bước sấn tới khiến cô hoảng sợ lùi về sau, nét mặt xanh xám, yếu ớt nói:
- Anh muốn gì??!
- Anh, đừng trêu bạn ấy nữa, bạn ấy sợ đó – Cẩm Tú đứng chen vào giữa hai người nói.
- Được rồi. Nếu em cảm thấy sống ở đó tốt thì cứ ở đi. Nhưng nếu có lúc nào đó thấy bất tiện thì gọi cho anh, anh sẽ sắp xếp cho em.
Nói xong liền quay người lên xe rồ ga phóng thẳng.
Sau đó cô cũng quên bẵng Cảnh Phong mà tiếp tục sống cuộc sống vô tư của mình.
- Hôm nay chúng ta tổ chức đi chơi ở đâu đi – Một bạn học lên tiếng đề nghị khi bọn họ vừa kết thúc buổi họp Đoàn của khoa.
- Phải đó, đi đâu xả stress, mệt quá rồi.
- Đi vũ trường đi – Cẩm Tú đề nghị - Khiêu vũ là cách xả stress tốt nhất.
- Được đó, mình ủng hộ – Mọi người lớn tiếng tán thành.
- Vỹ Thanh, anh thấy sao? – Cẩm Tú nhìn sang Vỹ Thanh chớp chớp mắt nũng nịu hỏi, chỉ mong anh không phản đối.
Vỹ Thanh từ lâu rất thích Cẩm Tú, tuy thường hay lớn tiếng với cô nhưng thật ra đó chỉ là cách để anh có thể ở bên cô. Bây giờ thấy cô nhìn mình với bộ dạng thế này, tim đập không ngừng, tất nhiên không thể không gật đầu đồng ý.
- Được rồi, vì hội trại truyền thống mọi người cũng bận tối mắt rồi. Bữa nay xả stress một bữa đi để tham dự trại tốt hơn. Cứ chơi thoải mái, hôm nay mình mời.
- Hoan hô – Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay.
- Kiều Chinh, bạn đi không? – Cẩm Tú quay sang Kiều Chinh hỏi.
- Mọi người đi đi, mình không đi đâu – Kiều Chinh đang thu dọn đồ đạc nghe Cẩm Tú hỏi thì lắc đầu từ chối.
Trước giờ cô thích đọc sách, phơi nắng và nghe nhạc trữ tình chứ không thích những nơi ồn ào xô bồ như quán bar, vũ trường.
- Đi đi mà, đi cho biết với người ta. Tầm tuổi này rồi mà chưa từng bước chân vào vũ trường một lần thì thật là đáng tiếc – Cẩm Tú nắm tay cô năn nỉ dụ dỗ – Sao bạn lại để phí tuổi thanh xuân như mấy bà cô già thế chứ?!
Kiều Chinh thở dài:
- Được rồi, đi thì đi.
Vũ trường ồn ào, tiếng nhạc nhức óc, đầy rẫy nam thanh nữ tú múa may quay cuồng như điên. Kiều Chinh chỉ muốn bỏ về ngay lập tức, nhưng cô bị Cẩm Tú nắm tay kéo lại. Mọi người thi nhau gọi đồ uống, toàn những thứ có cồn, Kiều Chinh không biết uống những thứ đó nên cô chọn một món không liên quan đến cồn: Kem
- Cái gì? – Tất cả các bạn đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Những tiếng cười lớn vang lên từ phía sau lưng họ, ngay cả anh chàng bồi bàn cũng mím môi cười lén. Kiều Chinh lập tức xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu tránh ánh mắt của mọi người.
Các bạn trong nhóm ai cũng nhìn cô thở dài, Kiều Chinh tự biết là rất mất mặt, ai đời vào quán bar mà lại ăn kem như thế, cô hất mặt hỏi anh bồi:
- Tôi uống rượu nhiều nên nóng cổ, muốn ăn kem cho mát không được à?!
Anh bồi bị cô hỏi như thế thì tắt ngay nụ cười, ấp úng nói:
- Xin lỗi cô, ở đây không có kem.
Kiều Chinh biết mình càng nói càng chuốc lấy xấu hổ. Cô đang không biết trả lời thế nào thì một tiếng nói đã vang lên.
- Cho cô ấy một li cocktail nhẹ đi.
Kiều Chinh và các bạn nghe vậy thì quay đầu nhìn sang người lên tiếng. Ánh mắt của mấy cô gái lập tức bị gương mặt lạnh như băng đó thu hút.
Dáng anh cao lớn, chiếc áo sơ mi đen khiến anh trở nên bí ẩn, ánh mắt dưới ánh đèn mờ của vũ trường càng sáng tỏ. Theo sau anh là vài người nữa.
Người đó là Cảnh Phong.
Người phục vụ đã gật đầu rời đi từ lâu.
- Anh… - Cẩm Tú vui mừng.
Mấy cô bạn tròn mắt hỏi Cẩm Tú:
- Người này là anh trai bạn à?
Cẩm Tú định mở miệng đáp thì Cảnh Phong đã trả lời thay:
- Đúng vậy. Anh là anh họ Cẩm Tú. Các em là bạn cùng trường của Cẩm Tú à?
- Vâng ạ… - Những cái miệng đồng thanh trả lời một cách ngoan ngoãn. Kiều Chinh bật cười vì những cô bạn hám trai của mình.
- Hôm nay anh mời các em, ở trường nhờ các em chăm sóc Cẩm Tú giùm anh – Cảnh Phong cười nhẹ nhàng xoa đầu Cẩm Tú.