Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi - Chương 42

Tác giả: Chấp Loạn

Dĩ nhiên mẹ Khương biết có hỏi Tiêu Nhiên cũng sẽ không biết được gì. Bà cũng không thể trông cậy có thể nghe được gì từ miệng cô bé có đôi mắt hiền lành kia, cho nên cuối cùng bà vẫn không biết trước kia Lam Tang và hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay công ty Dĩ Nặc có bữa tiệc xã giao nên về rất trễ, lúc đó mẹ Khương đang xem phim Hàn vẫn chưa ngủ.
Con trai thay quần áo ra, pha cho bà một ly sữa, đặt trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh. “Mẹ, cũng không còn sớm đâu, mẹ nên đi ngủ đi.”
Mẹ Khương nhìn con trai mình một chút, “Gần đây con và Tiêu Nhiên vẫn ổn chứ?”
Dĩ Nặc đang xem phim, quay đầu lại nhìn mẹ, “Vâng, vô cùng tốt, sao ạ?”
“Rốt cuộc cô gái tên Lam Tang đó có quan hệ thế nào với các con.” Mẹ Khương cầm ly sữa, nhìn thẳng vào mắt Dĩ Nặc.
Dĩ Nặc nhìn mẹ, vẫn là không muốn nói, đứng lên nói: “Con vừa uống rượu với các đồng nghiệp, bây giờ mệt quá, con đi ngủ trước......”
Mẹ Khương gọi anh lại, “Ngồi, xuống, cho, lão, nương!”
Mẹ luôn luôn đi theo phong cách dịu dàng trang nhã, chỉ khi thật sự tức giận mới tự xưng lão nương. Dĩ Nặc nhướng mày, biết mình trốn không thoát, ôm gối vùi người trên salon.
“Con nghĩ mẹ người mù sao? Rõ ràng từ khi xảy ra chuyện này con và Tiêu Nhiên có gì đó không ổn, còn dám nói dối mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì hả?” Mặc dù lời của mẹ Khương hung ác, nhưng nét mặt vẫn trang nhã, lại còn dịu dàng mỉm cười.
Dĩ Nặc nói không rõ ràng, “Lam Tang đã từng là bạn gái của con, nên hai chúng con có hơi lúng túng.”
“Bạn gái? Bạn gái nào?” Mẹ Khương ra vẻ mẹ không biết, tiếp tục ép hỏi.
“Người đầu tiên......” Nếu nói là hồi cao trung, chắc chắn mẹ lại nổi đóa, hiện tại anh rất muốn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tiêu Nhiên sau đó thì đi ngủ.
Mẹ Khương hơi híp mắt lại, “Chính là người đã làm con sống dở ૮ɦếƭ dở, nhờ có Nhiên Nhiên mới có thể sống lại?”
Dĩ Nặc lúng túng, không nói lời nào tỏ ý thừa nhận.
Biết lời mình nói không sai, mẹ Khương lạnh lùng nói: “Anh hai à, nếu không phải nhờ Nhiên Nhiên nhà chúng ta, không chừng bây giờ anh đã ૮ɦếƭ ở đâu đó trong nhà rồi, còn lằng nhằng với cô ta làm gì? Mẹ có thể thấy, hai người liên lạc với nhau sẽ làm Nhiên Nhiên buồn phiền, con không làm cho con bé thất vọng chứ?”
Dĩ Nặc vứt gối ôm qua một bên, “Mẹ, con không có ~ Đương nhiên con biết rõ với con thì Nhiên Nhiên là người quan trọng nhất.”
“Tốt nhất là như vậy, đi ngủ đi ~” sau đó không thèm để ý đến con trai, tiếp tục xem phim Hàn đầy nước mắt của mình.
Nhưng đến khi làm việc thì dù anh không muốn gặp cũng không được, mặc dù giai đoạn quan sát đã kết thúc nhưng lại bước vào giai đoạn đánh giá, cho nên càng ngày càng phải tiếp xúc với người bên trung tâm triển lãm nhiều hơn, gặp mặt Lam Tang còn nhiều hơn cả gặp Tiêu Nhiên, hơn nữa còn phải làm thêm giờ đến tận khuya.
Hôm nay phải tăng ca để họp, giữa lúc nghỉ ngơi, Dĩ Nặc để điện thoại ở trên bàn, bỏ đi ra ngoài.
Đúng lúc này Tiêu Nhiên gọi điện thoại tới, trong phòng họp chỉ có mỗi Lam Tang, cô đi đến, nhìn thấy tên hiển thị là bảo bối Tiêu Nhiên, nhấn phím nhận, “Tiêu Nhiên à, Dĩ Nặc đi ra ngoài, điện thoại di động để ở phòng họp.”
Biết bọn họ phải làm việc với nhau, Dĩ Nặc cũng nói phải tăng ca, nhưng không nghĩ đến ngay cả làm thêm giờ cũng ở cùng nhau, hơn nữa người nghe điện thoại lại là cô ấy, Tiêu Nhiên thật sự hơi khó chịu, “À, vậy chờ anh ấy trở lại, phiền cô bảo anh ấy gọi lại cho tôi.”
“Được thôi.” Lam Tang buông điện thoại xuống, cầm điện thoại Dĩ Nặc trong tay, trong lòng vui vẻ vì có một kế hoạch nhỏ sắp được thực hiện, lúc này, Dĩ Nặc đi vào.
Lam Tang nhìn thấy anh, liền đưa điện thoại tới, “Vừa rồi điện thoại di động của anh kêu, em đã nhận giúp, là Tiêu Nhiên. Cô ấy bảo anh gọi lại.”
Dĩ Nặc không được vui khi cô ta cầm điện thoại di động của anh, nghe thấy cô còn tự tiện nhận điện thoại, còn là Nhiên Nhiên gọi đến, càng thêm có ý muốn chửi thề, suy nghĩ một chút, vẫn bình tĩnh nói: “Cảm ơn, nhưng sau này phiền em đừng động vào điện thoại của anh.”
Chưa bao giờ nghĩ Dĩ Nặc sẽ lạnh lùng với mình như thế, nụ cười ôn nhu của Lam Tang hơi gượng gạo, cô gật đầu, “Thật xin lỗi, em không ngờ anh sẽ để ý như vậy.”
Còn chưa ý thức được trách nhiệm của mình ư, vẫn là Lam Tang bốc đồng ngày đó. Dĩ Nặc khẽ lắc đầu, cố gắng nói với “vẻ mặt ôn hoà”: “Đúng vậy, đương nhiên sẽ để ý. Bởi vì bạn gái anh sẽ rất để ý, anh không hy vọng cô ấy phải lo lắng. Cũng hi vọng em có thể hiểu.”
Lúc này có người đi vào, Dĩ Nặc cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu một cái, lạnh lùng đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhìn bóng lưng anh tuấn cao lớn, Lam Tang tựa vào bên cạnh bàn, ôm vai nhìn theo, cắn chặt môi.
Dĩ Nặc vừa ra tới bên ngoài thì gọi điện cho Tiêu Nhiên, cô nhận điện thoại, “Alo, anh đã trở lại?”
“Đúng vậy, vừa rồi để điện thoại trên bàn, ai biết cô ta sẽ nhận điện thoại của anh......” Dĩ Nặc cũng rất tức giận, nhưng lại không thể nổi giận trước Lam Tang.
“Cô ấy ngồi bên cạnh anh?” Tiêu Nhiên vô ý thức kiểm tra.
“Không có, giữa bọn anh còn cách vài người.”
‘‘Là vậy sao......” Trong lòng cô cũng ổn định trở lại, “Nhưng anh không có nói tối nay làm thêm giờ sẽ phải ở cùng với Lam Tang......”
“Lúc sau anh mới biết, tạm thời bọn họ muốn tới đây xác nhận với bọn anh một vài chi tiết, nên không có biện pháp......” Dĩ Nặc báo cáo cẩn thận với Tiêu Nhiên, anh biết muốn cô hoàn toàn không để ý gì thì sẽ rất khó, vì muốn cô có thể từ từ vượt qua tình trạng này, chuyện gì anh cũng báo cáo sự thật.
Hỏi đôi câu mà cô đã có cảm giác mình rất phiền, Tiêu Nhiên tự giễu nói: “Em cảm thấy mình thật giống với loại người mà mình xem thường, cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, anh bận thì đi đi, em cũng tìm một chút chuyện để cho mình không suy nghĩ nhiều.”
Điểm đáng yêu của Nhiên Nhiên chính là ở chỗ này, kiên cường không muốn nói cho anh biết mình không được vui, ngay cả ghen cũng thành thật nói ra. Dĩ Nặc dịu dàng nói: “Đứa ngốc, sao em có thể nói vậy, anh rất vui vẻ, nhưng mà phải để em hao tổn tinh thần thì anh không cần, cứ coi như cuộc sống của chúng ta có thêm một người, đừng để cô ta ảnh hưởng đến chúng ta, được chứ?”
Lời nói của Dĩ Nặc giống như dòng nước ấm, chảy qua con tim bất an bực bội của Tiêu Nhiên, hiếm khi anh nghiêm túc che chở để cô giảm bớt cảm giác mệt mỏi trong lòng. “Dĩ Nặc......” Nhẹ nhàng kêu tên của anh.
“Hả?”
Mấy chữ vừa định thốt lên vẫn bị cô nuốt trở vào, “Không sao, vậy anh đi làm việc đi ~”
“Ừ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh phải họp tiếp rồi rồi, nhớ ngủ sớm một chút.” Nhìn thấy mọi người đã trở lại phòng họp, chân đi nhanh hơn, nhưng anh vẫn tỉ mỉ dặn dò cô.
Mới để điện thoại xuống, di động của Tiêu Nhiên lại vang lên, trước mặt rất nhiều số 0, cô hơi buồn bực, ai sẽ gọi đường dây quốc tế cho cô chứ.
“Xin chào, tôi là Trương Tử thần.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Trung Quốc, người này sảng khoái tự giới thiệu, Tiêu Nhiên thì lại cực kì ngạc nhiên khi anh ta gọi điện thoại cho cô.
“Ừ, Dick đại tài có gì chỉ giáo? Xin hỏi bây giờ anh ở phương nào......” Mặc dù gần đây không liên lạc trực tiếp với anh, nhưng bọn họ vẫn luôn liên hệ qua email, đã từ từ trở thành bạn bè thân thiết.
Trương Tử thần cũng cười, anh thích người khác có thể xem anh như bạn bè bình thường, nhưng sự bình thường này rất khó khăn, bởi vì rất khó để có người không chú ý đến tên tuổi và sự nghiệp của anh. Nên anh rất hứng thú với cô bé mới vào nghề có chút lạc hậu nhưng lại rất nhạy cảm này.
“Hiện tại tôi đang ở Paris, đang chuẩn bị các mẫu thiết kế Xuân Hạ, không phải trước đây tôi đã nói với cô là tôi đến châu Âu sao?” Thỉnh thoảng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng Pháp mà cô nghe không hiểu, đã chứng minh người nào đó đang ở thế giới chim hót hoa thơm.
“Ừ, rất vinh hạnh khi được anh gọi về từ Paris.” Tiêu Nhiên cười xấu xa, mặc dù nhà thiết kế Trương đã có thành tựu, thoạt nhìn thì thấy anh ta vừa có tài vừa chín chắn, nhưng thật ra anh ta rất thích nói đùa, trêu chọc bạn bè, rõ ràng là tính tình của anh vẫn chưa chịu lớn.
“Tòa soạn của cô sẽ cử người đến đây, cô có thể đến không?”
Hừ, thật sự xem cô là người có thâm niên cao sao...... chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa vừa mới ra đời làm sao có thể đến đưa tin ở những sàn diễn đó? “Nhà thiết kế vĩ đại à, anh cho rằng tôi là ai, nói một câu, người ta cũng run ba cái sao. Chuyện tốt như vậy sao có thể đến phiên tôi hả?”
Trương Tử Thần cảm thấy không được vui, cứ nghĩ cô có thể tới đây, như vậy anh có thể dẫn cô đi xem những thứ sau hậu trường, cũng có thể cùng cô dạo chơi Paris một chút, “Vậy để tôi nói với tổng biên tập của cô?”
Tiêu Nhiên vội vàng ngăn lại, “Ngàn vạn đừng như vậy, vất vả lắm sự kiện lần trước mới qua được, tôi không muốn để mọi người cho là tôi được hưởng hào quang của anh, nên không thể được, tôi vẫn luôn chờ mong được bọn họ cho đi phỏng vấn một cách nghiêm túc, thật sự coi trọng tôi......”
Đương nhiên anh hiểu lo lắng của cô, cũng không miễn cưỡng, “Haizz, được rồi, vậy đến mùa đông tôi sẽ mở buổi biểu diễn ở Hongkong, cô qua đó cũng không có vấn đề gì, khi đó rồi nói.”
Cực kì cảm tạ tâm ý của anh, “Được, hiện tại tôi cũng đang bổ sung kiến thức thiết kế trang phục cơ bản, có sách gì tốt mang về mấy quyển cho tôi là được rồi, cảm ơn cảm ơn ~”
Việc này anh còn tán thành hơn, cô vốn có thiên phú, cũng nên bắt đầu học tập chuyên sâu, mới có thể phát triển rộng hơn, “Được, lần sau tôi sẽ mang cho cô ~”
Để điện thoại xuống, Tiêu Nhiên tiếp tục xem tư liệu anh văn về cắt may trang phục, bài hát của Ten¬sion lượn lờ bên tai, rất nhanh cô đã đắm mình trong việc học.
******
Tất nhiên mỹ nữ thanh tú như Lam Tang sẽ trở thành mục tiêu cho các đấng mày râu còn độc thân ở công ty MKC luôn mất cân bằng nam nữ này rồi. Vì vậy nhóm tham gia dự án lần này của Dĩ Nặc rất được mọi người hâm mộ, thỉnh thoảng sẽ có người hỏi thăm chuyện của Lam Tang.
Nhân lúc nghỉ trưa, có một đồng nghiệp chạy tới hỏi Dĩ Nặc: “Nghe nói cậu và mỹ nữ của công ty triển lãm kia có quen biết đúng không, có thể giới thiệu giúp tôi không?”
Dĩ Nặc cau mày, “Lần sau khi chúng tôi họp, cậu cứ đến là được rồi……”
“Haizz…… Dù sao nhóm các cậu vẫn tốt…… Cái dự án của tôi chỉ toàn là đàn ông.” Đồng nghiệp không được vui bỏ đi, Dĩ Nặc lắc đầu một cái, một đám người đói khát.
Hôm nay phải họp với bên đó, chuẩn bị mọi thứ thật ổn thỏa, lái xe đến dưới công ty khách hàng.
Mới vừa bước ra khỏi xe đã nghe có tiếng cãi nhau, đưa mắt nhìn, ở một góc nhỏ của tòa nhà, Lam Tang đang tranh cãi với một người thanh niên. Anh hơi do dự, nhưng vẫn bước tới.
“Cô đúng là đê tiện, không biết xấu hổ như mẹ cô, dám trở về mà còn lại nói không có tiền? Cho nên cô mới đổi sang ông chủ ở đây? Nhất định là mới cắn câu, sao lại không có tiền!” Người thanh niên ăn mặc thời thượng đẹp đẽ, nhưng nghe giọng nói là biết không tốt lành gì rồi.
Lam Tang tức giận, “Tôi không hưởng một phân tiền của nhà họ Hách các người, dựa vào đâu mà đến tìm tôi đòi tiền? Không cho thì cậu sĩ nhục mẹ tôi!”
Thanh niên giơ tay lên muốn đánh, “Dựa vào đâu? Tôi dựa vào cái này!”
Dĩ Nặc kịp thời ngăn cản, người thanh niên quay đầu lại, gương mặt khá giống với Lam Tang, “Anh là ai?”
Lam Tang kéo hai người bọn họ ra, có chút xấu hổ nói với Dĩ Nặc: “Thật xin lỗi, chuyện này không liên quan đến anh, Khương tiên sinh, anh lên trước đi, quản lý của chúng tôi đang chờ anh ở trên lầu.”
Dĩ Nặc nhìn gương mặt có chút nước mắt của Lam Tang, dùng cơ thể chắn trước mặt cô, nói với người thanh niên kia: “Xin hỏi anh là ai?”
“Xem ra, anh là bạn trai của chị gái tôi?” Anh ta vừa ra vẻ lưu manh, vừa dùng giọng nhạo báng nói: “Anh rể cho tôi chút tiền tiêu xài đi!”
Vẻ mặt Lam Tang chán ghét, chỉ vào người kia, “Cậu không biết xấu hổ đến vậy sao? Đây là đối tác trong công việc của tôi, người ta cũng chỉ là có lòng tốt, sao cậu có thể thản nhiên nói những lời này!”
Không muốn để Dĩ Nặc vướng vào cuộc tranh cãi này, Lam Tang vội vàng xóa bỏ mối quan hệ với anh, đẩy Dĩ Nặc, “Anh không cần lo, thật xin lỗi, đã để anh nhìn thấy cảnh này.”
Thế nhưng cái người gọi Lam Tang là chị này thì không chịu bỏ qua, “Chị à, chị nhanh đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đi ngay, bằng không tôi sẽ cho mọi người biết chị bị đàn ông bỏ rơi sau đó quyến rũ ông chủ mới……”
Lời còn chưa nói hết, Dĩ Nặc đã nắm lấy vai anh ta, mắt híp lại, “Tôi không biết Lam Tang lấy đâu ra một người em trai, nhưng tôi thì thật sự có một chú ruột là cảnh sát trưởng của sở cảnh sát thành phố, anh có muốn đến đó uống chút trà với tôi không? Có thể lấy tội ςướק bóc tài sản mà thảnh thơi ở trong đó một thời gian, anh thấy thế được không?”
Lúc này, có thêm vài người đã đến bãi đậu xe, đứng từ xa kêu lên, “Dĩ Nặc, Thượng tiểu thư, các người đang làm gì thế?”
Người thanh niên thấy mình đánh không lại, hơn nữa Dĩ Nặc không giống như đang nói dối, vì vậy nói với Lam Tang: “Cô được lắm, hãy đợi đấy!” Hất tay Dĩ Nặc ra, nhanh chóng bỏ chạy.
Dĩ Nặc vỗ nhẹ vai cô, “Đi lên thôi.” Không muốn làm Lam Tang lúng túng, anh định đi trước, nào ngờ Lam Tang gọi anh lại, “Dĩ, Dĩ Nặc.”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Lam Tang lau khô nước mắt, cô lúng túng mỉm cười với anh, “Cảm ơn.” Sau đó bước nhanh vào tòa nhà.
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều, Lam Tang vẫn tích cực phát biểu ý kiến, biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không nhìn Dĩ Nặc lấy một lần.
Sau khi tan họp, quản lý Cao muốn mời mọi người ăn cơm, mọi người đều nhao nhao, Lam Tang xin phép ông chủ được về sớm, sau khi tách khỏi mọi người, Lam Tang vừa bước ra cửa, không ngờ lại gặp Dĩ Nặc ở bãi đậu xe.
Nếu như không có chuyện đó, thấy Dĩ Nặc đợi mình, cô sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ, cô tuyệt đối không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh.
“Lên xe đi, anh đưa em về.” Dĩ Nặc nói với cô.
Lam Tang lên xe, Dĩ Nặc lái xe, nhanh chóng rời khỏi công ty triển lãm. Dĩ Nặc không nói tiếng nào, cũng không hỏi chuyện gì cả, Lam Tang nhìn anh, “Chuyện hôm nay, em cảm ơn anh, nhưng em không muốn giải thích gì cả.”
Dĩ Nặc gật đầu, “Anh cũng không muốn biết. Chỉ là đề phòng người kia chờ em tan việc thôi, cho nên anh đưa em về.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh chủ động quan tâm cô, làm Lam Tang cảm thấy trong lòng có chút yên bình.
“Vậy sau này em định làm thế nào? Xem tình hình thì có khả năng ngày nào anh ta cũng chặn em ở cửa công ty.” Mặc dù Lam Tang không nói, nhưng người đó gọi Lam Tang là chị, nhưng trong nhà Lam Tang chỉ có hai người là cô và mẹ cô, tại sao đột nhiên xuất hiện thêm một người em trai?”
Im lặng một lúc lâu, “Người đó là em trai cùng cha khác mẹ của em.” Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Dĩ Nặc, cô cắn cắn môi, “Em là con riêng.”
Trước đây cứ nghĩ cha của Lam Tang đã qua đời vì bị bệnh, nhưng thật không ngờ thì ra là……
“Cho nên, từ nhỏ em đã không có cha, sau này đến khi học sơ trung mẹ mới nói cho em biết, thì ra trên thế giới này em còn một người cha.” Lam Tang nghiêng đầu về một bên, giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang kể chuyện của người khác. “Nếu như không phải lúc đại học năm thứ hai, mẹ em mắc bệnh ung thư, em sẽ không đi xin tiền ông ấy. Người đã ném 500 vào mặt em, còn nói đừng trông chờ ông ấy cho em thêm một đồng nào, chính là cha của em.”
Đại học năm thứ hai…… Là thời điểm bọn họ càng lúc càng ít liên lạc với nhau, chẳng lẽ là vì chuyện đó? Dĩ Nặc càng im lặng hơn.
“Sau đó tôi ở bên cạnh anh ấy, chẳng những anh ấy chăm sóc em, còn giúp chăm sóc mẹ, nên những ngày tháng đó mới không quá khổ cực, em cũng được xem là quá may mắn đó chứ?” Lam Tang nói tiếp, cảm xúc đau xót dần phai nhạt, khóe miệng ẩn hiện nụ cười châm chọc, “Cũng vào lúc đó, người em trai này biết sự tồn tại của em, cũng biết em sống chung với anh ấy, lấy lý do giữ bí mật giúp em, mà mỗi tháng bắt em phải gửi tiền cho nó. Đến khi ra nước ngoài thì không thấy liên lạc nữa, nào ngờ hôm nay lại gặp nó ở trên tàu điện ngầm…… Lại còn quá đáng nhắc đến chuyện trước đây……”
Có thể có loại người vô lại như thế này sao, “Vậy sao em không báo cảnh sát?”
“Đến sở cảnh sát họ cũng sẽ nói là tranh cãi gia đình, sau đó cho hòa giải, nói thế nào đi nữa, thì bọn em cũng chung một nửa dòng máu, chắc chắn người ta sẽ không quản loại chuyện ‘trong nhà’ này.” Sau khi kể xong mọi chuyện, Lam Tang giống như tự mình trải qua thêm lần nữa, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, không muốn nói gì thêm.
Đến dưới nhà Nhược Hạo, Dĩ Nặc dừng xe lại, dặn dò cô: “Lúc này đi làm nên để Nhược Hạo đưa đi, chú ý an toàn. Vẫn nên nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Trên gương mặt tái nhợt của Lam Tang hiện lên chút ửng đỏ, “Ừ, cảm ơn. Không ngờ vào lúc em xấu hổ nhất lại có thể gặp lại kỵ sĩ của em.”
Lúc cô đang nói thì có chiếc xe tải chạy qua, Dĩ Nặc nghe không rõ, “Em nói gì?”
Lam Tang khoát khoát tay, “Cảm ơn, em sẽ thương lượng với đàn anh, anh đi đường cẩn thận.”
Nhìn Dĩ Nặc lái xe đi, Lam Tang chậm rãi xoay người vào nhà, cẩn thận nhớ lại sự quan tâm và bảo vệ của Dĩ Nặc dành cho cô. Rất lâu rồi không có người nào, vào lúc cô cần nhất, có thể đứng phía trước để che chắn cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc