Thật Xin Lỗi 10 cm rồi 9 cm…… Chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau.
Dĩ Nặc trở vào, khóe mắt Tiêu Nhiên liếc thấy anh, ánh mắt cầu cứu bắn thẳng về phía anh.
Lúc Dĩ Nặc quay trở lại phòng, nhìn thấy mọi người hưng phấn vây thành một vòng tròn, mà ở giữa lại là bóng dáng không thể quen thuộc hơn nữa, chính là Tiêu Nhiên. Khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh lập tức hiểu được đó là ánh mắt cầu cứu. Anh không thể khống chế được mình bước đến gần cô, trong đầu dâng lên một ý nghĩ khác thường nhưng anh vẫn luôn không chú ý đến loại tình cảm đặc biệt này.
Ngay sau đó, anh nói to: “Các đồng chí, các đồng chí, trước tiên nên đợi một lát nữa, các người có biết có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài không? Tony vừa mới tỏ tình với Ellen đấy…… Nhanh đi, nhanh đi, tận dụng thời cơ, bằng không cơ hội sẽ không đến nữa đâu!”
Dĩ Nặc ném quả bom này vào trong đám đông, mọi người lại hưng phấn thêm lần nữa, vội vàng nhốn nháo đi ra ngoài xem bọn họ. Tiêu Nhiên nhân cơ hội này buông miếng bánh ra, ái ngại nhìn Nhược Hạo, anh cười cười không nói gì, lấy miếng bánh xuống.
Trong phòng còn có mấy người riêng lẻ, bốn người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Doanh Ngọc dường như hơi tức giận nhìn Dĩ Nặc, ánh mắt của Dĩ Nặc lại nhìn Tiêu Nhiên, còn Nhược Hạo cũng đang nhìn cô.
Dĩ Nặc đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, kéo tay cô, mặt không cảm xúc nói một tiếng. “Đi!” Sắp dẫn cô ra khỏi phòng thì Doanh Ngọc gọi anh lại, “Dĩ Nặc!” Bước vội mấy bước chắn trước lối đi của bọn họ. Trong mắt đã ngân ngấn nước, đứng trước mặt Dĩ Nặc, nhìn chằm chằm vào anh, tay dang rộng trước mặt hai người.
Tiêu Nhiên bị Dĩ Nặc nắm tay, kéo anh một cái, Dĩ Nặc quay đầu lại, Tiêu Nhiên cũng đã nước mắt lưng tròng, cố gắng nhếch môi lên, “Cậu uống say rồi sao? Doanh Doanh ở bên kia, cẩn thận kẻo cô ấy giận đến phát khóc đấy.”
Dĩ Nặc nắm tay cô không buông, “Tôi không uống rượu, vừa rồi người ép câu phải diễn trò như thằng hề không phải là cô ấy sao, Phương Tiêu Nhiên, sao cậu không chịu tự nghĩ cho mình vậy hả?” Anh hất tay Doanh Ngọc ra, muốn kéo Tiêu Nhiên đi nhưng Nhược Hạo lại đứng trước mặt anh.
Hai người nhìn nhau, bên cạnh vẫn còn một số đồng nghiệp, bọn họ đều đang nhìn về phía bên này, hoàn toàn không biết bốn người bọn họ đang xảy ra chuyện gì. Dĩ Nặc nhíu mày, “Anh còn muốn cản?”
Trịnh Nhược Hạo vẫn còn cầm nửa cái bánh quy kia, “Anh muốn dẫn bạn gái tôi đi, tại sao tôi lại không ngăn cản?”
Dĩ Nặc cười lạnh. “Vừa rồi bị đùa giỡn, anh không nhìn thấy Tiêu Nhiên khó chịu sao? Cô ấy cũng đã sắp khóc rồi mà anh còn có thể không quan tâm tiếp tục diễn trò như vậy sao? Mặc kệ bình thường khi ở công ty anh có dáng vẻ thế nào nhưng bây giờ thì không cần phải dùng cái đức hạnh đó liên lụy cô ấy!”
Nhược Hạo vẫn đứng yên không nhúc nhích, trên gương mặt luôn trầm tĩnh đã có chút tức giận. Anh ta kéo Dĩ Nặc, “Nếu như cậu quyết định muốn dẫn cô ấy đi thì cũng không thể là lúc này, nếu không mọi người sẽ nghĩ như thế nào về Tiêu Nhiên!”
Nghe được câu này, Dĩ Nặc vẫn nắm tay Tiêu Nhiên nhưng đã nới lỏng một chút, cuối cùng vẫn buông ra. Nhược Hạo nói với Tiêu Nhiên: “Vừa rồi thật sự xin lỗi em, vừa rồi đã quá đáng như thế, vậy chúng ta đi trước thôi.”
Vì không để cho Nhược Hạo khó chịu, vì không để cho Dĩ Nặc phải gánh trên lưng cái danh hiệu Trình Giảo Kim, Tiêu Nhiên đồng ý đi theo Trịnh Nhược Hạo.
Doanh Ngọc vẫn đứng đó, không hề động đậy. Động tác vừa rồi của Dĩ Nặc đã quá rõ ràng, cô đã là người bị vứt bỏ. Đây có phải đã nói lên anh lựa chọn Phương Tiêu Nhiên, nói hẹn gặp lại với cô?
Dĩ Nặc nhìn Doanh Ngọc, trong lòng cảm thấy có lỗi. Quen với cô ấy cũng đã lâu, đã từng cho rằng cô ấy là người mình thật sự thích, kết quả, cũng chỉ nhiều hơn người khác một chút mà thôi. Doanh Ngọc là nàng công chúa kiêu ngạo, lộng lẫy, nhưng cô ấy lại dễ dàng tha thứ cho sự lạnh lùng và quá đáng của mình, quả thật cô ấy là một cô gái tốt.
“Thật xin lỗi, là anh đã làm tổn thương em.” Đây là lần đầu Dĩ Nặc tự mình giải quyết loại chuyện này, không để cho Tiêu Nhiên phải thay anh xử lý, chính bản thân anh chân thành nói lời xin lỗi.
Câu này làm Doanh Ngọc hoàn toàn sụp đỗ, cô không muốn mình yếu ớt trước mặt mọi người. Vì vậy cô chạy ra ngoài, Dĩ Nặc suy nghĩ một chút, đi theo sau cô.
Vườn hoa nhỏ đã được ông chủ sửa chữa, cuối hè mà vẫn còn hương hoa nhàn nhạt.
Doanh Ngọc chạy đến vườn hoa, thở hồng hộc, từ trước đến nay cô đều là người kiêu ngạo, lần này không thể nhịn được nữa, cảm thấy quá mệt mỏi rồi, rõ ràng mình luôn cố gắng ở bên cạnh Dĩ Nặc, tại sao vẫn không thể níu giữ được anh ấy. Cô biết tính tình của anh, đôi khi sẽ chú ý đến cô gái khác, nhưng cô vẫn luôn tin rằng, đến cuối cùng người ở bên cạnh anh sẽ là cô. Bởi vì không có ai thích hợp với anh hơn cô.
Dĩ Nặc vẫn yên lặng đi theo sau cô, không nói một lời.
Phát hiện anh đi theo, trong lòng cô càng thêm tuyệt vọng. Với tính tình của anh, tuyệt đối sẽ không đi theo, hiện tại đã theo tới đây đã nói rõ anh ấy sẽ không quay trở vào. Vì vậy cô lớn tiếng nói: “Anh có biết em rất mệt mỏi không? Vẫn hi vọng trong mắt anh chỉ luôn có em, nhưng trong mắt anh, lại luôn có sự tồn tại của cô ấy. Mặc kệ em làm cái gì, chỉ cần cô ấy gọi là anh lập tức bỏ mặc em. Dù em có làm gì cũng không thể sánh nổi vị trí của cô ấy ở trong lòng anh! Nhưng nếu đã như vậy, tại sao không nói từ sớm, nói với cô ấy sớm một chút? Tại sao nhất định phải đợi đến bây giờ?”
Lúc này trong lòng đang lo lắng chuyện Tiêu Nhiên đi cùng với Trịnh Nhược Hạo, gần đây anh khó có thể khống chế được tình cảm với Tiêu Nhiên, anh vẫn luôn không coi trọng thái độ của mình với Tiêu Nhiên, chỉ là làm mọi việc trong vô thức mà thôi. Lời nói của Doanh Ngọc như một con dao sắc bén rạch nát tấm màn đang che giấu chuyện mà anh không muốn đối mặt. Chính là, anh yêu Tiêu Nhiên……
Không tự chủ nghĩ đến những chuyện không vui…… Anh im lặng, không nói gì.
“Anh nói thật đi…… Anh quen nhiều người như vậy có phải là vì muốn kích thích cô ấy không hả? Thật đúng là một người bỏ đi!” Doanh Ngọc tức giận quát.
Kích thích cô ấy sao? Cũng có thể là kích thích cô ấy…… Người mà anh để ý nhất vẫn luôn là cô ấy, nhưng chính mình lại không biết, đúng là mỉa mai thật mà. Đây chính là người trong cuộc thì u mê sao?
“Thật xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói câu này, mặc dù đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Dĩ Nặc, Doanh Ngọc nghẹn ngào nói, “Anh còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ anh không sợ Tiêu Nhiên đi theo Trịnh Nhược Hạo sao? Muốn em nhìn thấy cô ấy ngốc giống như anh sao, trong tay có một người đàn ông tốt hơn nhưng vẫn nhìn chằm chằm chỗ khác……”
Dĩ Nặc bước tới ôm lấy Doanh Ngọc, “Thật xin lỗi, cảm ơn.”
Xoay người chạy đi, chạy được mấy bước đột nhiên anh dừng lại, xoay người lại, nói với Doanh Ngọc: “Doanh Doanh, em xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất.”
Nước mắt Doanh Ngọc lại tiếp tục tuôn rơi. “Phương Tiêu Nhiên, tốt nhất cô nên giữ chặt người đàn ông này, nếu không tôi sẽ đoạt lại.”
Nhược Hạo kéo tay Tiêu Nhiên trở về khách sạn. Đồ đạc của Tiêu Nhiên vẫn còn trong túi xách, chưa có lấy ra. Nhược Hạo lấy túi của cô ra, đặt bên giường.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà, đoán chắc em cũng không còn tâm tình ở lại chơi đùa với mọi người.” Nhược Hạo cười, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.
Tiêu Nhiên sững sờ nhìn Nhược Hạo, không biết nên trả lời thế nào: “Nhược Hạo……”
“Anh muốn hỏi em một câu, em thích anh không?” Nhược Hạo hơi cười, nhưng không cho phép Tiêu Nhiên trốn tránh.
Cô cắn môi một cái, khẽ gật đầu.
“Vậy Dĩ Nặc thì sao? Em có cảm giác gì với Dĩ Nặc? Không được trốn tránh.”
Tiêu Nhiên mở miệng, nhưng vẫn không nói được.
“Anh đưa em về, tin chắc mọi người cũng sẽ không ngại đâu.” Nhược Hạo cầm túi của cô, mở cửa muốn đi ra.
Cục diện như thế này làm Tiêu Nhiên không biết phải làm sao, vì vậy mở miệng nói: “Thật xin lỗi.”
Nhược Hạo dừng lại, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, “Tại sao lại nói xin lỗi?”
“Bởi vì tại em nên mới có chuyện khó xử này, cho nên……” Tiêu Nhiên cảm thấy rất có lỗi, nếu như mình không cầu cứu Dĩ Nặc, thì có lẽ hai người hôn môi cũng không có phức tạp đến thế này……
Quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên đang bối rối, Nhược Hạo thở dài, “Nếu như em không nói, có lẽ chúng ta vẫn còn hi vọng……”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu, không hiểu ý anh.
Ngay vào lúc này, có người thở hổn hển chạy đến, “Nhiên Nhiên ~”
Dĩ Nặc thở gấp nhìn Nhược Hạo đang đứng ở cửa và Tiêu Nhiên ở bên trong phòng, nói với Nhược Hạo: “Thật xin lỗi, tôi……”
Không đợi anh nói xong, Nhược Hạo đưa túi cho anh, “Tôi muốn đi xem náo nhiệt một lát, chuyện của Tony và Ellen rất đáng để xem.”
Nhận lấy túi của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc còn chưa kịp nói gì với Nhược Hạo, anh ta đã vỗ bả vai của anh, một mình đi ra ngoài.