Nếu như…- Xin chào!- Vũ Hân bước tới quầy lễ tân và mỉm cười.- Tôi là Dương Vũ Hân của W fashion, tôi tới tìm Hoàng tổng!
- A! Chào chị!- Cô lễ tân đứng dậy có chút khẩn trương.- Hoàng tổng đang đợi chị. Xin mời chị đi lối này!
Cô lễ tân cười rạng rỡ làm động tác mời. Vũ Hân gật nhẹ đầu rồi đi theo cô ta. Tầng làm việc của ban lãnh đạo cấp cao của Maze cũng nằm ở một tầng độc lập giống như Red Ocean, có điều quy mô không lớn bằng. Phòng của Tổng giám đốc nằm ở cuối dãy và cũng có thể coi là căn phòng lớn nhất ở đây.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cô lễ tân đứng tránh qua một bên và giúp Vũ Hân mở cửa. Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước vào trong. Cánh cửa sau lưng chầm chầm khép lại cho tới khi cô nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên trong không gian tĩnh lặng thì mới quay đầu nhìn thẳng. Cô ngước mắt nhìn dáng người cao ráo mà anh tuấn đang đứng trước khung cửa kính rộng lớn phía trước. Ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài hắt lên thân hình anh khiến cô cảm thấy như anh đang đứng ở một nơi nào đó mà bản thân không thể với tới. So với bốn năm trước, anh gầy hơn nhưng cũng điềm tĩnh và trưởng thành hơn. Giờ anh đã không còn nhìn cô bằng ánh mắt ấy nữa. Ánh mắt vui vẻ, nồng đậm yêu thương. Tất nhiên rồi, vì cô không còn là của anh nữa rồi. Cái ngày anh quay lưng bước đi, bỏ lại cô một mình, giây phút ấy có lẽ cô đã biến mất khỏi trái tim anh. Cô… không còn là gì của anh nữa cũng như… giờ đây anh không là gì của cô.
Vũ Hân không lên tiếng mà cứ đứng đó nhìn bóng lưng của Hoàng Quân. Cô không hề có ý định lên tiếng trước bởi cô biết anh đã nhận ra cô có mặt ở đây. Tưởng chừng như thời gian đã trôi qua rất lâu, Hoàng Quân cuối cùng cũng chậm rãi quay lại. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Chỉ có điều, cô đáp lại sự lạnh lùng của anh bằng một nụ cười nhẹ thoáng qua.
- Em vẫn luôn khiến tim anh đập nhanh như vậy!- Hoàng Quân tiến từng bước về phía Vũ Hân.
- Tôi thật không hề biết mình lại có sức hấp dẫn đến thế.
Vũ Hân cười nhạt. Cô cũng nhanh chóng bước tới trước mặt anh, tới khi giữa hai người chỉ là khoảng cách của một bước chân, cô liền đưa bàn tay mảnh khảnh của mình lên.
- Hoàng tổng, hợp tác vui vẻ!
Hoàng Quân vẫn lặng thinh nhìn cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô mong tìm được một chút gì đó. Thái độ thờ ơ của cô đã khiến anh thực sự không thể chịu đựng. Vũ Hân vẫn kiên nhẫn mỉm cười, kiên nhẫn đưa tay ra rồi chờ đợi. Chợt đôi đôi tay to lớn của Hoàng Quân hướng về phía cô. Một tay đặt lên gáy cô, một tay ôm lấy eo cô và kéo cô sát gần mình. Cho tới khi Vũ Hân kịp nhận ra thì bờ môi anh đã áp xuống khống chế đôi môi nhỏ nhắn của cô. Vũ Hân không phản kháng cũng không tỏ vẻ bất ngờ. Cô cứ mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, mặc anh say đắm tận hưởng vị ngọt đôi môi cô.
Hơi thở của Hoàng Quân mỗi lúc càng trở nên nặng nề hơn, bàn tay anh cũng siết chặt hơn, hận không thể nhập cô vào thân mình. Nhưng có lẽ sự tức giận đã bao trùm toàn bộ tâm trí anh. Anh buông Vũ Hân ra và nhìn thẳng vào cô, đôi bàn tay anh bỗng siết chặt lấy đôi vai gầy của cô.
- Em… rốt cục là muốn gì?- Giọng anh gằn từng tiếng thật đáng sợ.
- Muốn gì ư?- Vũ Hân nhìn anh.- Không phải hôm nay tôi tới đây để thảo luận với quý công ty về…
- DƯƠNG VŨ HÂN…
Hoàng Quân tức giận hét lên khiến Vũ Hân im bặt. Anh khó chịu ư? Giận dữ ư? Anh nghĩ cô dễ chịu lắm sao. Anh nghĩ cô là dạng người gì chứ? Chẳng nhẽ anh nghĩ sau khi mình bỏ mặc cô bốn năm trời, giờ khi trở về liền hành động như thế thì cô sẽ quay về bên anh hay sao? Anh nghĩ anh có thể đe dọa cô hay sao? Anh quên rằng không thể đối với mình cứng rắn hay sao? Anh thực quá nực cười rồi. Anh muốn gượng ép cô, cô cũng sẽ không ngồi yên để anh uy Hi*p. Hạnh phúc và yên bình có được khi bản thân không ngừng đấu tranh giành lấy. Đúng vậy, cô sẽ đấu tranh để giữ lại những thứ là của mình. Vũ Hân trừng mắt nhìn anh rồi đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Biết mình đã hành động thái quá, Hoàng Quân lặng lẽ buông Vũ Hân ra. Anh quay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi nhìn cô chờ đợi. Vũ Hân cũng rất nhanh lấy
lại được sự bình tĩnh, cô nhìn anh rồi bước tới chiếc ghế sofa đối diện. Cuộc hợp giữa họ bắt đầu.
…
- Những điều tôi vừa trình bày chính là những kế hoạch của W trong buổi trình diễn thời trang lần này.- Vũ Hân ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía Hoàng Quân.- Tôi tự hỏi Hoàng tổng còn muốn xem xét thêm gì nữa?
- Em khỏe không?
Hoàng Quân không hề để ý tới những thứ Vũ Hân vừa trình bày. Anh nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống rồi nói. Anh đã gặp cô mấy lần rồi nhưng chưa lần nào anh hỏi han gì tới sức khỏe cũng như cuộc sống của cô. Quãng thời gian mà… anh không ở bên cạnh cô.
- Ý anh là… bốn năm qua!
Vũ Hân nhìn anh, ánh mắt không hề thay đổi. Những ngày gần đây quả thực cô đã gặp anh rất nhiều. Thời gian tới, W sẽ cho ra mắt sản phẩm mới, vì thế để tăng tính hiệu quả cũng như sự chú ý Hữu Thiên đã đưa ra ý kiến rất khả thi. Đó là hợp tác với hãng trang sức Maze cho những thiết kế mới của công ty. Vũ Hân rất nhiên không phản đối vì đó quả thực là ý tưởng không tồi. Khả năng thành công với lần ra mắt này sẽ là rất cao. Nhưng… cô lại chính là người phụ trách kế hoạch cũng như ý tưởng cho lần ra mắt sản phẩm này. Thời gian không còn nhiều nữa, vì thế cô đã phải chạy gấp rút để thực hiện. Vậy nên, dường như ngày nào cô cũng gặp Hoàng Quân. Mọi lần cô đều dẫn theo trợ lý và nhân viên công ty, nhưng hôm nay Hoàng Quân lại chỉ muốn gặp riêng cô nên bất đắc dĩ cô đã phải tới đây gặp anh.
Nghe câu hỏi của Hoàng Quân kì thực Vũ Hân rất muốn cười to một trận. Bốn năm qua cô sống ra sao ư? Chính cô cũng không biết nữa. Những gì gọi là quá khứ, những đau khổ hay ưu phiền, cô thực sự không hề muốn mang theo tới tận hiện tại. Dù rằng lúc nào cô cũng bị ám ảnh bởi cái quá khứ đáng sợ đó. Giống như… anh vậy. Anh cũng là một mảnh của quá khứ đó. Cũng là một mảnh của sự đau thương đó. Cô không quên, sẽ mãi mãi không thể quên được. Anh giống như một vết sẹo, dù có cố gắng thế nào vết sẹo ấy vẫn không thể biến mất.
- Tổng giám đốc Hoàng muốn điều tra về quá khứ của tôi ư?- Vũ Hân trả lời kèm theo nụ cười châm biếm.
- Vũ Hân!- Hoàng Quân khẽ gọi.- Anh muốn biết tất cả về em, về bốn năm qua. Cuộc sống của em trong quãng thời gian không có anh…
- Trong cuộc sống của tôi vốn không tồn tại hai chữ Hoàng Quân.- Vũ Hân cắt ngang lời anh. Cô lập tức đứng lên và mỉm cười.- Nếu hôm nay anh hẹn gặp riêng tôi chỉ để nói mấy chuyện này thì… thứ lỗi cho tôi, tôi không rảnh tới như vậy.
- Rốt cuộc… tình yêu đối với em là gì? Tôi muốn hiểu nhưng thực sự không thể hiểu nổi.
Hoàng Quân nhìn Vũ Hân, cô vẫn không có biểu hiện gì gọi là muốn giải thích cả.
- Là trò chơi sao?- Anh nhìn cô, đôi mắt toát ra vẻ đau khổ.- Hay là thứ tình cảm rẻ mạt tới mức có thể đi bố thí?
Đôi mắt đang nhìn xa xăm của Vũ Hân bỗng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quân. Hai người đối diện và muốn tìm hiểu suy nghĩ của đối phương qua đôi mắt. Vũ Hân nhận ra sự không cam lòng, sự buồn bực của Hoàng Quân. Kì thực cô cảm thấy việc Hoàng Quân tức giận là vô lý. Vì sao ư? Chẳng phải chính anh rời bỏ cô sao? Chẳng phải chính anh đã ném mảnh kí ức ấy đi sao? Vậy mà giờ đây lại muốn lấy lại? Hiện tại, anh không là gì của cô, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô cũng như việc hẹn cô tới đây và chỉ chất vấn về những lời mà cô nghĩ, nó không hề liên quan tới mục đích của ngày hôm nay.
Hoàng Quân xưa nay thường đánh giá độ chân thật của con người qua đôi mắt, anh có thể hiểu được suy nghĩ của người đối diện nếu nhìn vào mắt của người đó. Nhưng anh lại không thể hiểu được Vũ Hân đang nghĩ gì. Anh chỉ biết đôi mắt ấy đang nhìn anh, không trốn tránh. Đôi mắt sáng trong ấy như thách thức anh nếu có khả năng thì hãy đọc suy nghĩ của cô đi.
Hoàng Quân chịu thua, anh nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Mấy hôm nay anh quá mệt mỏi rồi, anh không đủ sức để nhìn đôi mắt cứng rắn của Vũ Hân một lần nữa. Anh thực sự muốn cô ngả vào vòng tay anh, kêu than một chút, trở về làm Vũ Hân của bốn năm trước. Lúc ấy anh sẽ chẳng ngại ngần mà dẹp bỏ cái kế hoạch kéo cô trở về. Anh không muốn tổn thương cô, cũng không muốn cùng cô đấu qua đấu lại. Anh chỉ muốn cô quay trở về thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn quay lại, anh sẽ không để ý tới những gì mà cô đã làm trong quãng thời gian qua. Vậy mà cô đã không làm vậy, trái lại, cô khiến anh còn mệt mỏi hơn vì cái tính ngang ngạch, ương bướng của mình.
Anh đứng dậy với tới bên cạnh Vũ Hân. Anh đưa tay, nắm lấy bờ vai của cô rồi nói:
- Nếu như tôi không quan tâm tới quá khứ của em. Nếu như tôi bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của em… liệu em có thể ở bên tôi không?
Đây chính là tuyên bố cuối cùng của anh. Đối với anh, việc Vũ Hân thay lòng đổi dạ, yêu thương một người đàn ông khác khiến anh không thể chịu đựng nổi. Nhưng nếu phải bỏ qua thì được, anh chấp nhận coi như không biết gì cả. Điều anh muốn là cô quay lại mà thôi.
Vũ Hân chợt ngước mắt nhìn anh. Đó không phải là ánh mắt biết ơn, không phải là ánh mắt hạnh phúc. Ánh mắt ấy gay gắt và đáng sợ biết bao. Nó khiến Hoàng Quân có cảm giác như Vũ Hân đang bất cần, cô chẳng quan tâm tới những gì anh vừa nói. Đôi môi ấy bỗng mở ra và lên tiếng.
- Tất cả những gì là nếu như vốn dĩ không hề tồn tại. Vậy anh nghĩ tôi có thể trở về bên anh không…
Đúng vậy, nếu anh dùng từ nếu như thì có nghĩa anh đang giả dụ chứ thực lòng anh không nghĩ thế. Vì anh không thật lòng nên Vũ Hân cũng không cần phải nghĩ nó theo cách anh nói. Cô trả lời vì cô thấy điều anh nói không có thực. Cô đã nói cho anh biết suy nghĩ của mình nhưng anh đang cố tình lừa gạt bản thân. Vậy thì cô cũng không còn gì để nói hay giải thích nữa. Vũ Hân quay người rồi ra khỏi phòng, bỏ mặc Hoàng Quân đứng như trời trồng. Đôi bàn tay anh dần siết lại, chặt tới mức nổi rõ cả những gân xanh.
- Vũ Hân… đừng trách anh…