Chương 4: Chán ghét bản thân
“ Ra ngoài đi.” Lục Vân Trạm cay nghiệt nói.
“ Nhưng tôi.........” Cô lắp bắp nói: “ Quần của tôi không mặc được nữa, anh........có thể cho tôi mượn xe, tôi muốn về nhà thay.........”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông khẽ mấp máy môi nói: “ Không được.”
Ngôn Tiểu An cắn môi, che giấu đi đôi mắt hoảng sợ, ầng ậng nước khiến người ta xót xa...... Lục Vân Trạm suýt nữa thì bị cô làm cho mê hoặc rồi!
Cười khẩy nhìn, người phụ nữ này nếu như đi biểu diễn, nhất định sẽ thành công, các minh tinh cũng phải xếp hàng sau cô ta!
“ Nhưng tôi..........”
“ Không phải vẫn còn một chiếc váy sao?” Lục Vân Trạm tàn nhẫn nói: “ Hôm nay cô mặc như thế đi làm cho tôi. Tôi sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào, xem cô có nghe lời không.”
A!
Sắc mặt Ngôn Tiểu An ngay tức khắc chuyển sang trắng bệch!
Cô không dám tin, tại tai mình nghe thấy!
Người đàn ông này muốn cô không mặc ҨЦầЛ ŁóŤ bên trong, chỉ mặc một chiếc váy bên ngoài, cứ thế đi làm sao? Anh ta muốn cô mặc như thế cả một ngày sao?
Toàn thân cô không ngừng run rẩy...... Lục Vân Trạm, anh thật sự hận tôi thế sao, hận tôi muốn làm nhục tôi sao?
Lục Vân Trạm tận hưởng nhìn nhất cử nhất động của cô, nhìn nét mặt đau khổ của cô........ Ngôn Tiểu An, đây chính là điều cô muốn, không phải sao?
Trong mắt anh ta ánh lên nét giễu cợt.
Nhưng ngay sau đó, anh ta sững người lại.
Người phụ nữ đó, ở trước mặt anh ta, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chầm chậm cúi người nhặt chiếc váy trên đất, mặc lên người. Yên lặng không hề ồn ào, cũng không cầu cứu nữa.
Yên lặng có chút bất thường.
“ Lục tổng, nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc.”
Ngôn Tiểu An cúi đầu nói.
Lục Vân Trạm nhìn bộ dạng lặng lẽ của cô, trong lòng nổi giận lôi đình.
Liếc ánh mắt lên bàn làm việc, hai mắt nheo lại, đưa tay cầm tập tài liệu trên bàn: “ Cầm cái này đến bộ phận bán hàng.”
Ngôn Tiểu An hơi ngẩng đầu, vừa định đưa tay đón lấy tập tài liệu trong tay Lục Vân Trạm, vừa nhìn thấy tập tài liệu, bàn tay cô khựng lại......mặt Ngôn Tiểu An nhợt nhạt như đống tro tàn, tim cảm giác như đang bị lăng trì........Tập tài liệu này, là vừa nãy Lục Vân Trạm làm chuyện đó với cô, bị đè ở dưới người cô!
Nghĩ đến đây, cơ thể mảnh mai của Ngôn Tiểu An run lên như gió thổi lá rụng.
Lục Vân Trạm muốn cô đưa tận tay cái này đến bộ phận bán hàng sao?!
Lục Vân Trạm, con người tôi ấy à, anh càng hận tôi lại càng chán ghét tôi, cầu xin anh đừng làm nhục tôi như thế nữa! Tôi cũng biết đau chứ!
Trong lòng Ngôn Tiểu An thầm gào thét.
“ Sao thế? Không nghe thấy à?” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, nhắc nhở cô.
Ngôn Tiểu An đưa tay run rẩy, dường như cầm không vững tập tài liệu đó.
Cô không biết tại cô làm thế nào mà ra khỏi phòng làm việc tổng tài, cô không biết cô làm thế nào đi đến được bộ phận bán hàng.
Đưa tập tài liệu trong tay xong, cô chạy như bay vào trong thang máy, hai tay ra sức ấn số để lên tầng cao nhất, chạy nhanh khỏi nỗi nhục nhã ê chề đó.
Ra khỏi thang máy, Ngôn Tiểu An chạy nhanh đến hoa viên ngoài trời trên nóc sân thượng.
Nỗi xấu hổ nhục nhã dâng đầy trong lòng, ngăn cũng không ngăn nổi!
“ Ọe.” Kinh tởm, chán ghét bản thân!
Ngôn Tiểu An nôn đến nỗi dạ dày trống rỗng, hai chân mềm nhũn dựa vào bên tường, quỳ người xuống, đưa tay lên che mặt, nước mặt dồn nén cuối cùng cũng trào ra.
Ngôn Tiểu An mất hút cả buổi sáng, Lục Vân Trạm cả buổi sáng không nhìn thấy Ngôn Tiểu An đâu, trong lòng có chút gì buồn bực không yên.
Lục Vân Trạm mở cửa phòng, bên ngoài phòng làm việc của anh ta là đoàn thư ký làm việc cho tổng tài, ánh mắt sắc lạnh liếc một lượt khu vực làm việc của thư ký, không nhìn thấy người phụ nữ đó,
“ Cô ta đâu rồi?”