Chớp mắt tôi đã được đào tạo ba ngày ở Vĩnh Chính rồi. Hôm đó tuy chưa cùng Sở Mộng Hàn đến Sở Dân Chính, nhưng anh ta đã đồng ý chuyện tôi xin thôi việc rồi. Thật là hài hước, tôi muốn xin thôi việc, cuối cùng lại phải cần đến sự đồng ý của “chồng cũ”.
Cuối cùng cũng rời khỏi Hiếu Thiên, nhưng cũng giây khắc đó, xã hội đã cho tôi thấy thế nào là tình người ấm lạnh, thói đời thất thường, một tờ giấy thôi việc nhỏ bé, bên trên có chữ ký của lãnh đạo, nhưng còn phải đến các phòng tài vụ phòng thông tin để chờ các bộ phận ký tên, để tránh những điều không đáng xảy ra. Những giám đốc của các bộ phận đó khuôn mặt mỗi người một biểu cảm, có người vẫn còn nhiệt tình như ngày trước, có người lập tức thay bằng một sắc mặt khác, chẳng có việc gì cũng bắt tôi chờ cả tiếng đồng hồ.
May là tôi chẳng vui chẳng buồn, chỉ khi cầm tờ giấy nhỏ bé, rời khỏi công ty, trong lòng tôi lại có một sự lạnh lẽo đến khó mà kìm nén được. Buổi tối, tôi cùng ăn cơm với các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, ngày hôm sau tôi đến Vĩnh Chính làm việc, bắt đầu một bến bờ hoàn toàn mới.
Người mới làm việc trong cương vị mới cần có một tuần để đào tạo, thời gian buổi trưa, tôi chỉ cùng với vài người đồng nghiệp đi lên nhà ăn trên đỉnh tòa nhà để ăn trưa. Rất nhiều người, những nhân viên văn phòng trong tòa nhà này, đều có thể đến để ăn cơm. Chỉ là tôi không ngờ ngày ngày đều nhìn thấy Chu Chính ở đó.
Ngày trước khi còn ở Hiếu Thiên, ngoài Tưởng sư phụ ra, dường như không nhìn thấy một vị lãnh đạo cao cấp của công ty tập trung ở thang máy để đi lên ăn ở phòng ăn chung. Còn Chu Chính lại cầm khay cơm, mỗi hôm ngồi ăn thì chuyện trò với một nhân viên khác nhau trong phòng ăn.
Ngày xưa khi xem “Truyền kỳ Lý Gia Thành”[1], trong sách nói, Lý Gia Thành sau khi có thành tích cũng hàng ngày vẫn dùng cơm cùng nhân viên. Chu Chính tuy khác rất nhiều so với Lý Gia Thành, nhưng tôi vẫn không nén được sự so sánh của mình dành cho ông chủ mới.
[1] Lý Gia Thành sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, bố mất sớm, là con trai trưởng trong nhà, năm 14 tuổi cậu bé Lý Gia Thành đã sớm phải từ bỏ nghiệp học để lao vào kiếm sống, tuy nhiên với tố chất thiên bẩm của một người làm nên nghiệp lớn, Lý Gia Thành luôn chứng tỏ được bản lĩnh và ý chí cầu tiến mạnh mẽ của mình và trở thành người sáng lập Tập đoàn Hòa Ký Hoàng Phố (Hutchison Whampoa Limited) và Trường Giang Thực Nghiệp (Cheung Kong Holdings) tại Hồng Kông, nơi người ta gọi ông là “siêu nhân”. Lý Gia Thành, tỷ phú Hồng Kông, là một trong những người giàu nhất thế giới và không chỉ được truyền tụng như một huyền thoại kinh doanh kiệt xuất, ông còn được ca ngợi bởi lòng nhân từ, đức độ và nghệ thuật dạy con trở thành người tài đức vẹn toàn, giữ gìn sự trong sáng của doanh nhân. Dù rất giàu có nhưng Lý Gia Thành vẫn nổi tiếng về phong cách sống giản dị, thường đi những đôi giày đen đơn giản và mang đồng hồ Seiko không quá đắt tiền…
Hôm nay ông chủ vẫn ngồi đối diện trước mặt tôi. Người đồng nghiệp nữ thường ăn cùng cơm trưa với tôi hôm nay lại bận việc, vội vàng ăn mấy miếng rồi đi, trước bàn ăn chỉ còn tôi và Chu Chính.
“Chu Tổng!” Trong khi làm việc, người đàn ông này thậm chí trong môi trường liên quan đến công việc cũng luôn thể hiện phong thái của một ông chủ rất nho nhã lịch sự, khiến cho người khác không có cách nào có thể liên tưởng đến cái dáng vẻ trêu đùa hôm trước được của anh ta.
“Mấy ngày đào tạo có thấy phù hợp không?” Anh ta vừa xúc cơm, vừa nhìn tôi và hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu, “Cảm ơn Chu Tổng đã quan tâm, thầy giáo giảng rất hay, tôi rất thích văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta, hơn nữa các đồng nghiệp đều rất trẻ, rất dễ giao lưu với nhau.” Nghĩ lại hôm trước tôi không ngừng kêu anh ta là “thần kinh”, tôi tự nhiên cảm thấy mình trả lời thật uyển chuyển.
Anh ta nhai miếng cơm, đột nhiên mỉm cười. Cái biểu cảm này, lại khiến tôi như trở lại hình ảnh anh ta tươi cười ngang ngạnh trong hai lần tôi gặp anh ta ở ngoài công ty. Sau giây phút đó, anh ta vẫn lại ngăn cản tôi trở lại với dáng vẻ bình thường vốn có, phản bác lại tôi: “Làm một nhân viên kinh doanh đúng nghĩa không chỉ giỏi giao lưu với những người trẻ tuổi, mà với bất kỳ những người dù ở độ tuổi nào cũng có thể trò chuyện, những người có thể có được quyết định chính xác cho một hạng mục nào đó, thường không phải là những người còn trẻ trung.”
Tôi gật đầu liên tục, tự hiểu rõ ràng bất kể một cấp trên nào, bất luận là cấp dưới có nói đúng thế nào, để thể hiện uy tín của mình, cũng chịu không nổi một câu phản bác nào của họ, huống hồ, giữa tôi và anh ta còn cách nhau rất nhiều cấp bậc.
Điện thoại của tôi đã vang lên, cầm lên nghe thì thấy tiếng mẹ tôi vang lên: “Alo, Đồng Đồng, mẹ và bố con đã lên đến bệnh viện trung tâm rồi, Tiểu Tưởng đang ở đây một mình, khi nào thì con đến vậy?”
Tôi giật bắn người như nhảy trên ghế. Bà mẹ của tôi, lại đã tìm đến Tưởng sư phụ trước, sau đó mới thèm gọi điện báo cho tôi. Nhưng câu nói sau đó của bà, càng khiến tôi kinh hoàng hơn: “Đồng Đồng, con đoán xem ở bệnh viện mẹ đã gặp ai?”
“Là ai ạ?” Tôi hỏi một cách khó hiểu. Cảm thấy mẹ tôi cười rất đắc ý, “Mẹ đã gặp mẹ của Sở Mộng Hàn đó, bà ấy cũng khám bệnh ở đây, con đến đây nhé!”
“Cô sao thế?” Chu Chính nhìn sắc mặt thảm hại của tôi, chau mày hỏi.
“Không có việc gì, trong nhà có người đi viện, tôi phải đến bệnh viện một lát.” Tâm trí tôi như để đi đâu vậy, tôi nghĩ: ૮ɦếƭ rồi, hai bà già ở cạnh nhau, nhất định chuyện tôi chưa ly hôn sẽ bị phơi bày hết.
“Tôi cũng vừa hay có chuyện phải đi, để tôi đưa cô đi?”
“Ừm.” Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì đã vội gật đầu, vài giây sau mới ý thức được anh ta vừa nói cái gì, vội vàng nói, “Không cần đâu, Chu Tổng!”
Để ông chủ đưa tôi đi, điều này thật không thể chấp nhận được.
“Cũng vừa may tôi sẽ đi về phía đó, một người có thể trở thành nhân viên kinh doanh xuất sắc, không nên có dáng vẻ loay hoay hoảng hốt như cô được.”
Nói rồi Chu Chính trộn cả cơm và thức ăn lại, và liền mấy miếng xong xuôi, dùng khăn ăn lau miệng sạch sẽ, kết thúc bữa ăn trưa. Sau đó anh ta đứng dậy, đi ra phía cửa phòng ăn, tôi đang do dự không biết có nên đi theo anh ta không, thì anh ta đã đi khá xa rồi, quay lại chau mày nhìn tôi.
Ăn cơm nhanh, đi cũng nhanh, nói một là một hai là hai, đó chính là ông chủ mới quen nhất của tôi.
Ô tô đi vào trung tâm thì bắt đầu bị tắc đường liên tục, khi đến được bệnh viện thì đã là 1 rưỡi chiều.
Tôi có chút lo lắng không yên, Chu Chính lại nói: “Bố mẹ nằm viện là chuyện lớn, ngày mai đến phòng nhân sự làm giấy nghỉ phép, hôm nay không cần phải về công ty nữa.” Tôi cảm ơn anh ta một cách cảm động, một ông chủ thấu tình như vậy, tin chắc rằng sẽ có rất nhiều nhân viên đều muốn hy sinh cuộc đời cho công ty.
Tôi gọi điện cho mẹ tôi, đang định bước đi lên tầng 5 nơi phòng bệnh, vô tình quay đầu lại, qua tấm kính trong suốt của bệnh viện, tôi nhìn thấy ông chủ của tôi Chu Chính và một người đàn ông cao ráo đẹp trai nói chuyện rất thân mật. Đúng là một năm đen đủi, tuyệt đối là vận hạn đen đủi, cái dáng người đó nếu có chìm trong biển người nhộn nhạo tôi cũng có thể nhận ra anh ta ngay lập tức.
Chẳng phải Sở Mộng Hàn kia đứng đó sao?
Anh ta, anh ta, anh ta và Chu Chính quen nhau sao? Cái dáng vẻ quen thuộc đó, không giống như sự lạnh lùng khách sáo xa cách với Chủ tịch Hiếu Thiên – Trần Mạc Nhiên, hai bọn họ càng giống như những người anh em lâu ngày không gặp, chỉ còn thiếu nước ôm chầm lấy nhau thôi.
Nhưng một phút sau tôi lại phát hiện ra, không có “bi kịch” cực độ, mà chỉ là càng “bi kịch” hơn. Chu Chính cất xe xong đi cùng với Sở Mộng Hàn vào trong đại sảnh của bệnh viện.
Tôi cố tình không đi thang máy, một mình leo đường bộ lên tầng. Đến tầng 5, tim tôi vẫn thình thịch đập liên hồi.
Hỏi cô y tá trực ở bàn tư vấn thông tin, tôi tìm đến phòng thứ tư bên cánh tay phải, đẩy cửa bước vào, Tưởng sư phụ đang nói chuyện rất nhỏ tiếng với mẹ tôi, bố tôi đã nằm trên giường và ngủ rồi.
Đây là một phòng đơn, điều kiện rất tốt, tôi biết bệnh viện này là nơi to nhất, quyền uy nhất trong thành phố, dù là ngày lễ gì trong năm, hàng ngày đều đông nghịt người đến khám bệnh. Nếu muốn đặt một phòng đơn như thế này chắc chắn chẳng phải là chuyện đơn giản. Xem ra Tưởng sư phụ nhất định quen người có địa vị trong bệnh viện.
“Đồng Đồng, sao con không đến cùng với Tiểu Tưởng? Con có vẻ còn bận hơn cả lãnh đạo?” Tiểu Tưởng sao? Lần đầu gặp mặt vẫn còn gọi người ta là lãnh đạo Tưởng, bây giờ gọi thẳng là Tiểu Tưởng rồi?
Tôi mím môi, đặt túi xách xuống, giận dỗi trả lời: “Mẹ, Tưởng sư phụ rất bận, sao mẹ không gọi trực tiếp cho con?”
“Tại điện thoại của con gọi mãi không được, mẹ đương nhiên chỉ còn biết gọi cho Tiểu Tưởng thôi. Hôm qua, Tiểu Tưởng đã đặt xong phòng cho bố con, sao cậu ấy không nói gì với con à?”
Tôi ngượng ngùng nhìn Tưởng sư phụ, thế này là thế nào nữa, mẹ tôi và anh ấy đơn phương liên lạc với nhau, xong xuôi rồi biến tôi thành như người ngoài cuộc vậy.
Tôi bặm môi lại, chẳng để ý đến mẹ tôi nữa, chỉ nói chuyện với Tưởng sư phụ: “Tưởng sư phụ, cảm ơn anh!”
“Đồng Đồng, uống chút nước đi!” Anh ấy vừa nói, vừa nhìn tôi cười cười.
Vì trong lúc học đào tạo, điện thoại của tôi luôn tắt máy. Tôi vẫn chưa nói với mẹ chuyện tôi xin thôi việc, nếu để bà biết tôi đã bỏ công việc có thu nhập ổn định, đi làm công việc kinh doanh thì dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi cho bà hiểu.
Tưởng sư phụ biết tôi vẫn chưa nói với gia đình chuyện mình nghỉ việc, cho nên cũng không tự tiện thông báo với họ. Nói chung Tưởng sư phụ là người rất thấu đáo.
Tôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Căn phòng này thực không đến nỗi nào.” Cái giọng nói này sau ba năm mới lại một lần nữa vang lên bên tai tôi, vẫn cái sức tổn thương mạnh mẽ như ngày xưa.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, lông tơ khắp người như đều dựng đứng hết lên. Tiếng nói đó đúng là tiếng của mẹ Sở Mộng Hàn, mẹ chồng tôi. Mái tóc của bà vẫn 乃úi cao không một sợi nào rối, quần áo mặc trên người không một nếp nhăn, khi nói chuyện lúc nào cũng dùng một tay để đỡ lấy cặp kính trên sống mũi.
Tôi có cảm giác như làm sai điều gì đó nên lòng phấp phỏng, bất giác lùi vài bước về phía sau. Mẹ tôi đứng một bên nói tiếp lời, “Đúng vậy, đây là bạn trai của Đồng Đồng nhờ người đặt giúp, rất nhiều cán bộ cao cấp đều xếp hàng phía sau không vào ở được đâu! Khuôn mặt mẹ tôi kiêu ngạo, mỗi một từ một chữ dùng đều lên giọng.
Không chịu nổi hai con người hễ gặp nhau là không khí như nặng mùi đao kiếm chém nhau, tôi căng da đầu nói to: “Bác gái!”
Bà ấy nhìn tôi một cái rất khinh thường, mí mắt không hề hạ thấp xuống, ánh mắt lại trực tiếp chiếu thẳng lên người Tưởng sư phụ. Mẹ tôi thấy dáng vẻ chau mày của bà ấy thì rất đắc ý, tiếp tục huyên thuyên một cách đầy ngạo nghễ: “Con gái tôi bây giờ đang làm thiết kế cho một tập đoàn lớn, mỗi tháng đều kiếm mấy nghìn tệ, bạn trai của nó còn lợi hại hơn, là làm cái gì nhỉ?” Mẹ tôi vắt óc suy nghĩ, rồi chỉ tay đầy sức mạnh: “Đúng rồi, làm Tổng Giám sát, chính là Tổng Giám sát!”
Mặt tôi nóng bừng bừng. Ánh mắt của mẹ Sở Mộng Hàn giống như đèn pha chiếu thẳng vào tôi. Như tôi hiểu về bà, bà không bao giờ chịu để mình ở dưới người khác. Chỉ e là sẽ dùng những lời lẽ còn ác độc hơn để đi công kích người khác, chỉ cần trong lòng bà cảm thấy thoải mái, bà tuyệt đối không quan tâm đến cảm nhận của ai hết, đặc biệt là với người bà đã căm ghét vô cùng ngay từ đầu như tôi.
“Gặp nhiều người không có liêm sỉ rồi, nhưng thực sự chưa gặp qua gia đình nào lại mặt dày như các người, chẳng trách lại có đứa con gái không biết thể diện như thế.”
Những lời nói độc ác như thế, mà bà ấy vẫn có thể dùng những ngữ khí rất văn hoa để nói ra được, tôi thực sự khâm phục.
Đang muốn phản bác lại, thì mẹ tôi đã không thể nhịn được tức giận, đứng vụt dậy định xông tới, Tưởng sư phụ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội kéo mẹ tôi lại, “Bác gái, không nên kinh động đến bác trai”. Nói rồi anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như muốn tôi làm rõ lai lịch của người đàn bà này vậy.
“Bác đi ra đi, ở đây không hoan nghênh bác. Bác có thể sỉ nhục cháu, nhưng không được sỉ nhục người nhà cháu, có chuyện gì cháu và bác ra ngoài nói chuyện.” Ngày trước vì tình yêu, bà đối xử với tôi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ sao tôi phải chịu đựng sự bực tức của bà chứ? Không để cho bà ấy có cơ hội nói chuyện, tôi lôi bà ra phía ngoài.
Có lẽ bà chưa bao giờ thấy điệu bộ phẫn nộ của tôi đối với bà, giật mạnh tay tôi ra, cười lạnh lùng: “Sao thế, sợ à? Vừa ảo tưởng muốn quay lại tình cũ với con trai tôi, vừa mồi chài cấp trên trong công ty, không quen thấy cô một chân hai thuyền như vậy, tự cho mình là người thông minh. Con gái dù sao cũng nên có một chút giới hạn, ai lại có cái kiểu như cô, vẫn chưa tốt nghiệp đại học đã sống thử rồi, tốt nghiệp rồi còn ép con trai tôi kết hôn nữa?”
“Tôi chỉ có một đứa con trai, còn chỉ mong nó tốt nghiệp đại học xong thì vinh quy bái tổ. U mê lú lẫn lại lấy phải cô, không chỉ nhà nghèo kiết xác, mà còn có một ngôi sao chổi, lôi kéo con trai tôi chạy đến cái nơi này, ngay cả một công việc chính thức cũng không có. Cô thấy đấy sau khi rời khỏi cô, con trai tôi lập tức thăng tiến như diều gặp gió. Cô cho rằng cô cố tình kéo dài ba năm không ly hôn, thì con trai tôi sẽ đổi ý sao? Khuyên cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Lập tức ly hôn với con trai tôi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!”
Giọng nói của bà ấy giống như tiếng sét đánh tung căn phòng bệnh. Tưởng sư phụ bất thần buông lỏng tay mẹ tôi, đứng ở đó như hóa thạch vậy.
Tôi không dám nhìn mẹ tôi, bà là một người luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng nổi sự đả kích này chứ?
Vì sao ba năm nay tôi không ly hôn? Vì sao lại để mẹ tôi chịu sự sỉ nhục như vậy chứ? Tôi muốn phản bác lại, muốn giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Sở Mộng Hàn và Chu Chính đang đứng ở ngoài phòng, không biết đã đứng bao lâu rồi.
“Mẹ!” Sở Mộng Hàn nhìn tôi một cái sâu thăm thẳm, kéo tay mẹ anh ta đi ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu đó, bao nhiêu uất ức của tôi như trào dâng.
Khi nước mắt như chực tuôn ra ở khóe mắt, một tiếng tát mạnh vụt qua trên khuôn mặt tôi.
Mẹ đã đánh tôi. Mắt bà đỏ ngầu, dường như muốn tóe ra lửa, toàn thân tức giận đến nổ tung, ngón tay chỉ vào tôi nói không nên lời. Tôi cảm thấy mình là đứa con bất hiếu nhất trên thế gian này, đúng chỉ là một đứa đốn mạt.
Tôi ôm lấy mặt bên phải bị tát muốn giải thích, nhưng làm thế nào để giải thích chứ? Kẻ đầu óc mê muội như tôi, sao lại hồ đồ đến như vậy? Lúc này tôi thực sự nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, ba năm nay, tôi nhất định không sợ phiền phức gọi điện cho Sở Mộng Hàn, bắt anh ta phải ly hôn.
Ly hôn, kết hôn, đều có thể chọn lựa, nhưng mẹ tôi chỉ có một. Mẹ tôi sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, ăn dè hà tiện nuôi tôi học lên đại học, là để khiến bà được mở mày mở mặt, khiến bà có thể kiêu ngạo, nhưng tôi lại để bà bị mẹ của người khác châm biếm, phỉ báng ngay trước mặt bao nhiêu người đến nỗi không thể ngẩng mặt lên được. Nước mắt tuôn chảy như một chuỗi hạt ngọc, trong hoàn cảnh này, không chỉ mẹ tôi chịu không nổi, mà đến tôi cũng muốn tìm một khe đất để chui xuống thôi.
Tôi không hề nghĩ sẽ lừa dối Tưởng sư phụ, tôi nghĩ đợi tôi và Sở Mộng Hàn sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ta. Nếu anh ta vẫn còn chọn tôi, chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu; nếu anh ta bỏ qua tôi, coi như chuyện tình cảm này đã kết thúc trước khi bắt đầu.
Nếu có ý muốn che dấu, cũng là vì đến bây giờ tôi vẫn chưa yêu anh ta mãnh liệt, cho nên mới không hề lo lắng một chút nào đến việc giải quyết chuyện này.
Nhưng tình cảnh xảy ra như thế này, tôi cũng đã làm anh tổn thương sâu sắc. Rốt cuộc, lòng tự tôn của người đàn ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, huống hồ lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Càng xúi quẩy hơn, ông chủ mới của tôi là Chu Chính cũng lại có mặt ở đây lúc này. Tôi nghĩ bất luận là một ông chủ như thế nào, đều không muốn nhân viên của mình có một đời sống cá nhân hỗn loạn như vậy?
Anh ta và Sở Mộng Hàn nhất định là rất thân thiết, nếu không cũng không thể đến thăm mẹ của Sở Mộng Hàn. Mối quan hệ như thế này, tôi liệu còn có thể tiếp tục ở lại Vĩnh Chính để làm việc sao?
Câu nói đó của Thẩm Hân Hân đột nhiên vang lên trong tai tôi: “Sở Mộng Hàn ba năm trước đã khiến cậu không còn gì cả, bây giờ sau ba năm anh ta trở lại, cậu không nên vì anh ta mà lại mất hết tất cả.”
Cuối cùng tôi nuốt nước mắt, chiếu ánh nhìn về phía người mà tôi đã từng yêu, từng hận, người đã từng khiến tôi hạnh phúc, lại cũng luôn mang đến cho tôi sự tổn thương vô hạn.
“Sở Mộng Hàn, nếu anh là đàn ông, hãy lập tức ly hôn với tôi đi!” Tôi cắn chặt môi, vừa khóc vừa nói. Vai của Sở Mộng Hàn run run, đón nhận ánh mắt hiểu nhầm của mẹ anh ta trước câu nói của tôi, thở một hơi thật dài, nói một cách khó khăn: “Mẹ, là con mãi không đồng ý ly hôn, mẹ hiểu lầm Đồng Đồng rồi.”
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
“Đến bây giờ con vẫn bênh vực cô ta, con…” Nói rồi bà hằm hằm tức giận bỏ đi.
“Cút! Tao không có đứa con gái mất mặt như mày…” Mẹ tôi đau đớn xông đến hét một câu vào mặt tôi, trừng mắt nhìn xuống bố tôi đang nằm trên giường bệnh, rơi nước mắt mà nói nhẹ hơn: “Sao tôi lại có đứa con kém cỏi như vậy chứ…”
Tôi lau khô nước mắt trên mặt, xoay người đi ra ngoài, chạy một mạch xuống vườn hoa dưới lầu, hít thật sâu không khí bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nghĩ đến tương lai của tôi, dường như chỉ còn lại sự ngượng ngùng và mịt mù.
Đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có người giữ chặt vai tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào người tôi, tôi quay đầu lại nhìn, Tưởng sư phụ nhìn tôi cười ấm áp.
“Tưởng sư phụ, xin lỗi anh!” Tôi nói một cách rất chân thành.
“Đồng Đồng, không cần phải xin lỗi anh, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. Anh rất may mắn, Sở Mộng Hàn không biết mà trân trọng em, nên anh mới có cơ hội theo đuổi em. Em luôn khép kín mình, khi em vẫn còn chưa thực sự yêu anh, sao anh lại có thể bắt em hé mở vết thương trong lòng mình cho anh thấy được chứ?” Lúc này biểu lộ của Tưởng sư phụ thật vô cùng vui vẻ. Dưới ánh mặt trời trên khuôn mặt anh phản chiếu ánh hồng hào rực rỡ, không phẫn nộ, rõ ràng là một biểu cảm rất nhẹ nhàng.